← Quay lại trang sách

Chương 20

Katrya để ý quan sát Harrison thật kín đáo. Nàng có thể chắc chắn là Harrison đã bán tin tức nào đó và thu được tiền! Sự phấn khích của hắn ta thật lộ liễu như không thể che giấu nổi. Trong khi đó Grigori không hề muốn gặp mặt Katrya.

Tối nay Harrison đưa Katrya đến ăn ở một tiệm ăn hạng sang. Nàng giả vờ kêu lên:

- Phải để dành tiền trả cho condo mới chứ! Cần gì phải phí tiền vào đây hở anh?

Harrison nói với Katrya:

- Đừng lo mà! Mọi chuyện để anh lo hết! Em cứ hưởng thụ và không phải thắc mắc gì cả! Anh muốn nhìn thấy em vui.

Katrya nhìn Harrison với đôi mắt tình tứ mà nàng cho rằng mình có thể đoạt giải Oscar với tài diễn xuất siêu việt như thế này!

- Ở bên anh là em vui rồi, cần gì những thứ này!

Harrison âu yếm nhìn Katrya. Thật đúng là hắn ta sẵn sàng bán linh hồn cho người phụ nữ tuyệt đẹp và thông minh gợi cảm này!

Trong bữa ăn, Harrison kể cho Katrya nghe hắn ta đã ra ngân hàng thế chấp thêm căn nhà thừa hưởng từ cha mẹ để lại nên mọi sự sẽ nhanh chóng hơn thôi.

- Bây giờ em nên sửa soạn nghĩ đến chuyện bài trí cho tổ ấm của mình là vừa rồi đấy!

- Em sẽ không tiêu nhiều tiền vào chuyện đó đâu. Nhưng nếu sắm thức gì thì em sẽ chọn loại thật tốt và có giá trị nhưng không mua nhiều đâu. Mua thứ gì cho đáng thứ đó!

- Cứ làm theo ý em! Anh đưa em thẻ tín dụng của anh để mua sắm. Đừng bận tâm là anh có lo nổi hay không. Anh sẽ lo được hết! Tin như vậy đi!

Katrya nũng nịu cười:

- Đương nhiên là em tin anh rồi!

Những điều Harrison vừa nói không phải là một sự khẳng định là hắn ta đang có tiền và sẽ có thêm nhiều tiền sao! Làm sao biết được họ giao dịch như thế nào?

Harrison đưa Katrya về và đòi ở lại một lúc. Katrya không có cách nào từ chối. Nàng đã chai đá và vào cuộc một cách thản nhiên. Dường như đó cũng trở thành một thứ công việc!

Sau trận mây mưa làm Harrison rất hài lòng và thỏa mãn nhưng rồi hắn ta cũng phải trở về. Harrison thay quần áo nhưng cứ ngần ngừ như tiếc nuối. Ra đến cửa, hắn ta còn hôn Katrya đắm đuối như không muốn rời nàng ra. Khi cửa vừa đóng lại, Katrya ngồi thụp xuống ngay ở cửa ra vào. Nàng co cụm người lại như che giấu hay để tự bảo vệ lấy chính mình? Nàng đã mất hết rồi còn gì để mà giữ? Katrya đã mất cả chính linh hồn mình nữa sao?

Không một giọt nước mắt nào ứa ra nhưng Katrya biết trái tim mình đang khóc. Trái tim nàng còn thoi thóp, còn biết thế nào là chân thật và yêu thương. Nàng muốn được yêu một ai đó!

Cùng lúc đó hình ảnh của Gabriel lại hiện lên! Sự chân thành của Gabriel đã lay động trái tim đang rướm máu của nàng! Cái thòng lọng cứ vật vờ trước mắt nàng! Một Harrison chấm dứt rồi sẽ còn những Harrison khác nữa sẽ hiện đến và Grigori sẽ buộc nàng thành một thứ nô lệ cho hắn ta!

Những suy nghĩ này đã lấy đi giấc ngủ của Katrya cho dù nàng đã uống thuốc ngủ nhưng chỉ là những chợp mắt trong trằn trọc của đêm đen.

*

Mấy ngày liền Katrya cứ phải thoái thác với Gabriel là công việc nhiều làm nàng mệt mỏi, đi làm về chỉ muốn nghỉ ngơi. Cũng may Gabriel là người không thích đám đông nên chưa lần nào Katrya phải lâm vào tình trạng khó xử khi đi với Harrison mà lại gặp Gabriel.

Thời gian dường như chậm đi và dài hơn cho Katrya!

Ngày hôm nay Harrison gọi cho Katrya và nói hắn ta không gặp được nàng trong 2 ngày vì phải đi công tác. Nàng thở phào như trút được gánh nặng.

Katrya gọi cho Evelyn và nói với cô ta như George Nelson đã dặn. Katrya hy vọng phía Mỹ sẽ tóm được Harrison tại trận với bằng chứng cụ thể ngay trong 2 ngày mà Harrison nói là đi công tác đó.

Với 2 ngày vắng mặt Harrison, Katrya muốn gặp Gabriel. Bên cạnh Gabriel, nàng thấy bình an. Trước khi câu chuyện của Harrison chấm dứt, Katrya muốn dành cho Gabriel những ngọt ngào nào đó mà nàng tin rằng mình sẽ cho đi rất chân thật.

Gabriel đề nghị với Katrya:

- Ăn tối ở nhà anh nhé?

- Ừ!

Gabriel hoan hỉ:

- Em sẽ thưởng thức tài nghệ của bếp nhà anh. Chúng ta sẽ ăn tối sau vườn, yên tĩnh với trời đầy sao, em có muốn như vậy không Katrya?

Dù chỉ là qua điện thoại nhưng Katrya có thể cảm nhận được tình cảm của Gabriel đối với nàng. Ăn tối dưới trời sao! Lãng mạn quá! Katrya cần những thứ như thế để rửa sạch bớt những bẩn thỉu mà nàng đang bị chìm đắm trong tuyệt vọng!

Katrya nhỏ nhẹ nói với Gabriel:

- Cám ơn anh. Em thích như vậy! Em thích lắm!

Thái độ và câu nói của Katrya làm Gabriel hơi ngạc nhiên. Chàng có cảm tưởng như Katrya đang trông chờ một cái gì ở mình! Hay là nàng đã yêu mình thật rồi?

Tắt điện thoại mà Gabriel cứ lâng lâng vẫn mơ hồ cảm nhận một tình cảm bầy tỏ từ Katrya. Chưa bao giờ Katrya như vậy! Cho dù ở trên giường! Đây là lần đầu tiên! Sự chờ đợi của Gabriel lâu nay đã có kết quả rồi sao?

Cầu hôn? Gabriel nghĩ đến điều này tối nay khi ăn tối trong vườn ở ngoài trời. Thích hợp quá rồi! Nhưng nếu Katrya từ chối? Gabriel sẽ chấp nhận hết tất cả!

*

Buổi tối trời mát, không mưa, ít mây. Trăng sáng vằng vặc. Gabriel cho người bày biện đàng sau vườn rất đẹp. Có nhạc nhẹ nghe loáng thoáng. Thức ăn được dọn ra rất chu đáo. Sau đó những người phụ giúp biến mất để lại không gian mơ mộng riêng tư cho Gabriel và Katrya.

Gabriel hỏi Katrya:

- Em thấy sao?

Katrya trả lời, giọng nàng nhẹ như thầm thì:

- Còn hơn là em tưởng tượng! Ngồi đây em còn ngửi thấy cả được mùi của đêm và cây cỏ. Cả mùi hoa hồng thoang thoảng thật tinh khiết!

Gabriel vui vẻ:

- Trọn vẹn cho em!

- Anh có cả một không gian tuyệt vời như vậy hàng ngày chắc anh không cảm nhận được như em.

- Đúng vậy vì nó quen thuộc! Nhưng anh luôn luôn thích sự yên tĩnh và thinh lặng này.

- Tối nào anh cũng ra đây ngồi sao?

- Ừ! Ngồi nhìn mọi thứ và thấy..

Không thấy Gabriel nói tiếp, Katrya ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh không nói tiếp?

Gabriel cười nhẹ:

- Nói ra em sẽ cười anh!

- Tại sao? Nói cho em nghe.

- Em muốn nghe thật à? Vậy thì anh nói.. anh thấy cô đơn. Thật cô độc! Rồi anh nghĩ tới em! Anh nghĩ liệu anh sẽ có em ngồi cạnh anh trong vườn này hằng đêm hay không?

Katrya không nói gì chỉ yên lặng.

Gabriel khỏa lấp:

- Mình sẽ có một buổi tối vui mà, anh lại nói lung tung!

Katrya đưa tay nắm tay Gabriel:

- Cũng có lúc chúng ta như vậy, ngồi bên cạnh nhau mà vẫn thấy cô đơn! Bởi vì chúng ta không.. thể cho nhau trọn vẹn. Em vẫn giữ những phần riêng biệt của em cho chính em. Anh cũng vậy đấy Gabriel! Nên em hiểu nỗi cô đơn của anh vì em cũng như vậy thôi!

Katrya vẫn vậy, Gabriel nghĩ thầm! Chung quanh nàng vẫn có những rào cản vô hình do chính Katrya dựng lên hay hoàn cảnh của nàng đã tạo ra như vậy?

Gabriel đổi đề tài:

- Món ăn được không Katrya?

- Ngon! Rất ngon! Ngon hơn tiệm!

Gabriel cười:

- Thật sao?

Katrya đùa:

- Phải để cho anh bị bỏ đói một bữa rồi anh sẽ thấy là thứ gì cũng ngon!

- Mấy hôm nay anh bị bỏ đói đấy thôi. Katrya đã bỏ đói anh không cho anh gặp em!

- Em sẽ dành cho anh 2 ngày liền, chịu chưa?

Khi nói với Gabriel như vậy là Katrya muốn ở lại với Gabriel chứ không về căn gác trọ của mình.

Gương mặt Gabriel rạng rỡ hẳn lên! Chàng nghĩ thầm trong đầu hãy đợi đến đêm mai hãy cầu hôn! Nhưng chàng đã không đợi được trước sự náo nức.

Đêm đó dưới bầu trời đầy sao, Gabriel đã cầm tay Katrya đưa lên môi hôn nhưng không quỳ xuống mà thì thầm vào tai Katrya:

- Hãy là vợ của anh! Anh muốn được ở bên em trong mọi phút giây của cuộc đời em dù trong bất tình huống nào. Anh muốn chúng ta sẽ cùng nhau bước đi trong hôn nhân mà anh tin chắc là sẽ mang đến hạnh phúc cho em. Hãy tin tưởng anh!

Katrya nhắm mắt lại nhưng nước mắt cứ tràn ra thi nhau chẩy dài hai má nàng. Phải có một lần trong đời người con gái được cầu hôn như giây phút này. Katrya phải được hưởng hạnh phúc nhạt nhòa và mong manh đó dù chỉ một lần!

Nàng đã ôm chặt lấy Gabriel vừa nức nở vừa nói thầm thì bên tai anh ta:

- Em muốn làm vợ anh. Em muốn được giây phút này cho dù ngày mai có ra sao.. em cũng không cần biết..

Katrya và Gabriel đã có một buổi tối thật êm ả bên cạnh nhau. Katrya tưởng như nàng đang sống một cuộc đời khác bên cạnh một Gabriel tử tế và rộng lượng. Và Harrison chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi!

Ở lại trong vòng tay Gabriel, Katrya thấy an toàn.

*

Sáng hôm sau rời nhà Gabriel, Katrya đi làm như thường lệ, chỉ khác trên ngón tay nàng có chiếc nhẫn mà Gabriel đã đeo vào tối hôm qua. Đến nơi làm việc nàng chỉ mong George Nelson gọi lên và báo tin đã bắt giữ Harrison với đủ bằng chứng. Nhưng cả ngày trôi qua không tin tức gì trước sự thất vọng của Katrya!

*

George Nelson cho người theo dõi Harrison sát nút.

Đến ngày thứ hai, ra khỏi chỗ làm, Harrison ghé mua thức ăn rồi về nhà. Cái hẹn giao dịch với Nga là tối nay trong công viên Washington Square Park, cách xa trung tâm của công viên. Đó là nơi vắng lặng và nhiều cây cối um tùm nhất.

Harrison rời khỏi nhà sớm hơn dự tính. Hắn ta đi tản bộ trong công viên cũng như bao nhiêu người khác. Đôi mắt của Harrison không chỉ trước mặt mà còn sau lưng, nhìn chếch sang bên trái rồi bên phải. Hắn ta cứ lang thang trong công viên như một người nhàn rỗi nhưng kỳ thực dò xét xem có bị theo dõi hay không.

Người của George Nelson tứ tán khắp nơi vì họ tin chắc đây đúng là đêm quyết định để bắt Harrison với đủ tang chứng.

Khi đi dần ra phía gần bìa ngoài của công viên nơi rất vắng vẻ, Harrison dừng chân châm lửa hút thuốc nhưng lén nhìn chung quanh. Không một bóng người! Hắn ta nhìn đồng hồ tay. 9 giờ tối như đã hẹn!

Harrison đến đúng địa điểm. Hắn vờ đứng sát vào gốc cây rồi cúi người xuống buộc lại giây giầy. Một tay thò vào sau gốc cây. Bàn tay phải của Harrison chạm vào một gói bằng nhựa. Hắn ta nhanh chóng lấy và đút vào túi áo khoác trong lúc vẫn đang cúi.

Không cần nhìn nhưng Harrison biết chắc đó là tiền. Hắn ta để lại một túi giấy khác đậm mầu rồi đứng dậy đi ngược trở lại đoạn đường.

Từ trong bóng tối bốn người đàn ông vạm vỡ lao ra đẩy Harrison ngã xuống đất. Một người bẻ quặt hai cánh tay của Harrison ra sau lưng và còng tay.

Một người lục trong túi áo của Harrison. Ông ta xé bọc ni lông. Tiền! Đúng là tiền!

Người khác đến gốc cây thu lại túi giấy mà Harrison đã bỏ lại nhưng chưa có người đến lấy đi.

Harrison nhắm mắt lại! Mọi chuyện lại kết thúc như vậy sao? Tại sao? Sơ hở ở đâu? Hắn ta đã im lặng không chống trả mà chỉ nói gọn lỏn là mình cần một luật sư. Harrison thừa biết hắn ta phải làm gì trong tình trạng này!

Họ áp giải Harrison ra một xe van đen bít bùng đưa về biệt giam để điều tra.

Ngồi trong một chiếc xe đen khác, George Nelson mở túi giấy mà bên trong có tin tức để bán cho Nga. Đọc và ông ta toát mồ hôi! Nếu vụ bán tin này của Harrison mà trót lọt thì phía cộng đồng tình báo Mỹ bị thiệt hại biết bao nhiêu!

George Nelson gọi điện thoại cho xếp là giám đốc cơ quan tình báo CIA Chris Sullivan ngay.

Bên kia đầu giây, giọng Chris Sullivan có vẻ ngái ngủ:

- Tôi nghe!

- Dạ, đã bắt được Harrison Jenkins tại trận cùng với bằng chứng!

- Thế à? Tốt lắm!

- Rất may chúng ta tịch thu được ngay đêm nay. Toàn là những tin mật của cộng đồng tình báo!

- Được lắm! Tôi chờ những kết quả điều tra kế tiếp cũng như những lời khai của Harrison. Thôi nghỉ đi, các anh vất vả lắm rồi! Còn những manh mối liên quan thì giải quyết luôn đi!

- Vâng, tôi sẽ lo tất cả.

George Nelson cho tất cả bằng chứng vào một cái túi. Những thứ này sẽ nằm trong két sắt an toàn. Vấn đề còn lại là giải quyết Grigori. Sau đó là phải đưa Katrya đến nơi an toàn và được bảo vệ vì cô ta là nhân chứng.

*

Nhân viên báo cho Grigori:

- Tên đó bị bắt rồi!

Grigori gầm lên:

- Nói lại coi!

- Mục tiêu đã thu tiền nhưng phần giao dịch bị đoạt mất. Có 4 người đàn ông chắc đã theo dõi mục tiêu nên ngăn chặn và tịch thu hết mọi sự.

- Có cho người chạy theo xem hắn ta bị mang đi đâu không?

-.. Dạ.. dạ.. ngài đâu có dặn dò gì như vậy đâu..

- Chúng mày ngu quá! Thật là ngu quá!

Grigori ném điện thoại xuống bàn! Vậy là hỏng rồi! Nhưng hắn ta nghĩ ngay đến Katrya! Chỉ có con điếm này làm lộ ra thôi! Không thể để nó sống sót được!

Hắn ta gọi điện thoại cho thuộc hạ ra lệnh thủ tiêu Katrya nhưng phải ngụy trang và không để một liên lụy nào sót lại.

*

Thay vì ở lại đêm thứ nhì với Gabriel, Katrya đổi ý đòi về nhà.

Gabriel níu giữ:

- Em nói dành cho anh 2 ngày mà?

Katrya hôn nhẹ lên má Gabriel nói nhỏ:

- Em sẽ dành cho anh cả đời, vậy thì một đêm nay ăn thua gì!

Gabriel đã đưa Katrya về nhà như nàng mong muốn.

- Không cần đưa em lên đâu. Anh về đi! Lái xe cẩn thận!

- Em ngủ ngon nhé!

- Ừ.. anh cũng vậy nhé!

Vừa mở cửa vào căn gác, Katrya đã bị một kẻ nào đó đưa tay bịt miệng.

Nàng vùng vẫy nhưng hình như không phải một người lạ mà có đến hai người lạ trong căn gác đang chờ nàng.

Đèn không bật lên, chỉ có chút ánh sáng của đèn đường bên ngoài rọi vào.

Katrya bị lôi đi về phía phòng ngủ. Kẻ bị miệng nàng vẫn không buông. Kẻ nào đó đã đeo găng khi bịt miệng nàng. Lớp ni lông nồng nồng làm Katrya muốn ngạt thở.

Nàng nghe có tiếng người nói bằng tiếng Nga:

- Nhanh lên cho gọn vào!

Katrya bị vật xuống giường. Bàn tay đeo găng vẫn không rời che miệng nàng.

- Nó có nhiều thuốc ngủ lắm! Tống hết vào miệng nó!

Katrya thấy là nàng đang bị ngộp thở. Cái thòng lọng mà nàng vẫn hình dung đang hiển hiện trước mặt nàng và nó đang choàng vào cổ nàng và xiết chặt.

Những viên thuốc ngủ mà Katrya hay thường uống mỗi đêm nay đang được tống hết vào miệng nàng. Bàn tay đeo găng thô bạo đó đang đẩy mạnh những viên thuốc xuống cổ họng nàng. Trong giây phút kinh hoàng đó, Katrya bỗng thấy nhẹ tênh vì nàng được giải thoát!

Những viên thuốc làm Katrya không kêu được tiếng nào, tay chân nàng vùng vẫy. Chúng lấy gối đè lên mặt Katrya cho nàng ngộp thở luôn.

Khi thấy Katrya xuội lơ, chúng nhấc chiếc gối ra khỏi mặt nàng. Để nàng nằm yên như vậy, lọ thuốc đổ ra ở đầu giường, còn sót lại hai, ba viên.

Chúng cố kéo kín hết màn cửa rồi mới bật đèn nhỏ ở đầu giường để chắc chắn xem là Katrya đã chết chưa.

Tất cả 3 người bọn chúng đều đeo găng tay. Chúng lau chùi mọi vết tích rồi biến mất trong bóng đêm.

Khi đã nắm chắc rằng đêm đó là đêm Harrison sẽ giao dịch với Nga, George Nelson đã ra lệnh không cần phải giám sát Katrya nữa. Có phải số phần của Katrya hay định mệnh đã như thế. Nếu còn những người của phía Mỹ theo dõi Katrya thì nàng đã không đi đến cái kết cục như vậy!

*

Sáng hôm sau George Nelson đích thân gọi điện thoại cho Katrya nhưng không có người trả lời. Ông ta gọi 2, 3 lần mà vẫn không thấy Katrya bắt máy. Sáng hôm đó Katrya cũng không đến sở làm. George Nelson bèn cho người đến căn gác trọ của Katrya.

George Nelson được báo tin là Katrya đã tự tử chết đêm qua!

Ông ta thở dài. Lẽ ra phải hành động ngay tối hôm qua! Không ngờ bọn Nga lại nhanh nhậy như vậy! Tội nghiệp cho Katrya! Không có Katrya thì không bắt được Harrison! Nhưng ông ta không thể làm gì hơn được! Chuyện Katrya là gián điệp hai mang và đi với Mỹ sẽ theo cô ta xuống mồ thôi! Nhưng không có Katrya làm nhân chứng thì không có chứng cớ gì để bắt Grigori! Chuyện Katrya tự tử chỉ là dàn cảnh mà thôi!

Chris Sullivan sẽ không hài lòng về kết thúc này! Nhưng đã lỡ rồi không còn cách giải quyết nào khác nữa!

George Nelson ra lệnh cho nhân viên rút lui khỏi căn gác của Katrya ngay. Để người tìm ra cái chết của Katrya sẽ là một ai khác. Chúng ta phủi tay! Không dính líu hay trách nhiệm gì!

*

Gabriel gửi tin nhắn với lời âu yếm cho Katrya:

“Cám ơn em, Katrya. Cám ơn em đã đến trong cuộc đời anh. Cám ơn em đã nhận lời làm vợ anh”

Một lúc sau, Gabriel lại gửi thêm tin nhắn khác cho Katrya:

“Chúng ta ăn tối nhé?”

Chắc là Katrya đang bận làm việc vì không thấy trả lời.

Thỉnh thoảng Gabriel lại xem tin nhắn nhưng vẫn không thấy tin nào của Katrya.

Đến chiều, Gabriel gọi điện thoại cho Katrya nhiều lần. Nàng vẫn không bắt máy! Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ Katrya đổi ý? Gabriel không nghĩ như vậy! Hay Katrya gặp chuyện gì?

Khi câu hỏi cuối cùng được đặt lên làm Gabriel thấy lo âu. Nhưng vẫn kiên nhẫn đợi chờ. Thời gian trôi qua và những cuộc gọi điện thoại không có người trả lời càng làm Gabriel thêm thắc mắc.

Chàng vội vã lái xe đến chỗ ở của Katrya. Gabriel nhìn đồng hồ. 9 giờ tối!

Gabriel có chìa khóa nên tự động mở cửa vào căn gác trọ của Katrya.

Bên trong vắng lặng. Hay nàng không có nhà? Chưa về ư?

Vào đến phòng ngủ, đèn đầu giường bật sáng. Katrya đang ngủ? Nhưng khi lại gần nhìn da mặt tái nhợt một cách khác thường của Katrya, Gabriel bỗng hoảng hốt, chàng kêu lên:

- Katrya! Katrya!

Katrya nằm yên không trả lời.

Gabriel sờ vào mặt nàng. Lạnh toát! Gò má cứng như đông đá!

Chàng run rẩy bấm số điện thoại cấp cứu 911 và cho địa chỉ của Katrya. Xe cứu thương sẽ đến ngay trong vài phút thôi!

Gabriel ngồi bệt xuống cạnh giường ngủ, bên cạnh Katrya! Chuyện gì đã xảy ra cho nàng? Chàng muốn lay Katrya tỉnh dậy nhưng biết là đã quá muộn! Katrya! Katrya! Hãy nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra? Gabriel cứ lải nhải nói đi nói lại câu nói này với mơ ước viển vông là Katrya sẽ tỉnh lại!

Cả căn phòng dường như còn lạnh hơn bên ngoài. Katrya nằm đó dường như nàng đang ngủ và không hề biết đến sự có mặt của Gabriel.

Buổi tối hôm qua Katrya đã hạnh phúc khi Gabriel cầu hôn dưới bầu trời đầy sao thơ mộng. Nàng đã nhận lời đồng hành cùng với Gabriel đi suốt cuộc đời. Hạnh phúc tỏa sáng trên gương mặt nàng. Katrya đã nhận hạnh phúc đó mà không cần biết đến ngày mai ra sao. Chính Katrya đã nói với Gabriel như vậy! Những lời nói đó là thật! Tình cảm đó là thật!

Vậy thì người nằm đây trên giường là ai? Không phải Katrya mà Gabriel yêu! Tại sao ngươi thiếu nữ này lại.. chết như thế? Đây là người chỉ giống Katrya nhưng không phải là Katrya mà Gabriel biết đến và yêu! Tại sao! Tại sao?

Những hình ảnh của đêm qua dường như cứ chập chờn ẩn hiện như trêu cợt Gabriel!

*

Cửa bên ngoài Gabriel không khóa nên hai nhân viên cứu thương đã mở cửa vào được. Họ đang lên tiếng:

- Chúng tôi là nhân viên cứu thương. Đến rồi đây!

Gabriel đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Chàng nói vắn tắt là khi đến đây đã thấy nạn nhân trong tình trạng như vậy rồi..

Hai nhân viên cứu thương nhanh chóng làm việc và yêu cầu Gabriel bước ra phòng ngoài.

Chừng 20 phút sau họ ra ngoài và hỏi Gabriel:

- Ông liên hệ ra sao với nạn nhân?

- Tôi là người yêu của cô ta! Tôi mới cầu hôn cô ấy..

- Cô ta ở đây một mình?

- Phải!

- Chúng tôi cần tên tuổi và địa chỉ của ông để bỏ vào hồ sơ vì ông là người phát hiện ra cái chết của nạn nhân và gọi cho chúng tôi. Chúng tôi cũng đã gọi cảnh sát. Họ sẽ đến ngay bây giờ.

Gabriel nhanh chóng hợp tác trong việc làm thủ tục và điều tra.

Khi cảnh sát đến có thêm một chuyên viên khám nghiệm tử thi đi cùng.

Gabriel phải trả lời rất nhiều câu hỏi vì là nhân chứng duy nhất. Chuyên viên khám nghiệm tử thi đã xác định được giờ Katrya chết. Còn nguyên nhân đưa đến cái chết là uống quá liều lượng thuốc ngủ! Có thể coi là nạn nhân đã tự tử chứ không bị ai sát hại.

Lý do đưa đến cái chết của Katrya là điều Gabriel không thể chấp nhận nổi! Một Katrya muốn làm vợ chàng, hân hoan trong hạnh phúc đó khi Gabriel cầu hôn mà lại đi tự kết liễu đời mình là sao?

Một đội ngũ nhân viên do sở cảnh sát gửi đến để truy tầm những dấu tay trong căn gác trọ. Ngoài dấu tay của nạn nhân, của Gabriel, còn thêm một dấu tay khác nữa! Nhưng dấu tay nào đó không được cảnh sát công bố. Lý do? Chỉ vì lý do đó có quan hệ đến vấn đề an ninh quốc gia! (Dĩ nhiên dấu tay của Harrison Jenkins đã được tìm thấy trong căn gác của Katrya và phải được bảo mật). Tóm lại nạn nhân chết vì tự tử, vì uống quá liều thuốc ngủ! Gabriel cũng chỉ bị thẩm vấn nhưng hoàn toàn được loại khỏi mọi nghi ngờ liên quan đến cái chết của Katrya.

Mọi chuyện khép lại nhanh chóng. Cái chết của Katrya cũng như nhiều cái chết khác hàng ngày xảy ra ở New York.

Nhưng những hình ảnh của Katrya không rời khỏi ký ức của Gabriel. Và nỗi đau mất mát cùng những hoài nghi liên quan đến cái chết của Katrya mãi mãi đeo cứng lấy Gabriel!

Bản tin về vụ một viên chức cao cấp FBI bị bắt vì bán tin tức cho Nga được báo chí làm sôi nổi nhưng tuyệt nhiên không tin tức nào về việc Harrison Jenkins dính líu đến một nhà báo Nga bất đồng chính kiến tỵ nạn tại Mỹ tên Katrya được hé lộ.

Mấy tháng sau, Harrison Jenkins bị kết án tù chung thân và không được ân xá. Hiện nay Harrison Jenkins đang thụ án tại nhà tù liên bang gần Florence, Colorado cùng với những người tù khét tiếng như Theodore John Kaczynski, còn được biết đến là Unabomber thủ phạm đánh bom hàng loạt từ những năm 1978 đến năm 1995. Unabomber đánh bom nhiều nơi nhắm vào các trường đại học kho học, hãng máy bay, khu kỹ nghệ..v..vv., Terry Nichols, Timothy McVeigh là những kẻ tội phạm đã làm nổ tung tòa liên bang Alfred P. Murrah ở Oklahoma City vào tháng 4, 1995 giết hại hơn 168 người, trong đó có 19 trẻ em và hơn 500 người bị thương. Và cũng tại nhà tù này, Ramzi Yousef, kẻ gây ra vụ đánh bom Trung tâm Thương Mại thế giới năm 1993 cũng hiện đang tù chung thân.

Và rồi cũng như nhiều vụ việc khác cũng chìm vào quên lãng khi hàng ngày hàng ngàn bản tin tức tràn ngập trôi qua, không ai còn nhớ đến câu chuyện này nữa.