Phần V - Chương 21 --
Hoài đến văn phòng nhưng chưa vào ngay, nàng muốn nghe nốt bản nhạc ưa thích “Cavatina” được trình bầy bởi nghệ sĩ tây ban cầm cổ điển John Williams rất nổi tiếng vào cuối thập niên 60. Những ngón tay vàng của John Williams khi trình diễn tại Olympic Sound Studios ở Luân Đôn đã đưa bản nhạc “Cavatina” -dù nguyên thủy được nhạc sĩ Stanley Myers sáng tác cho đàn dương cầm dành đặc biệt là nhạc nền chính của phim The Walking Stick - thành một trong những bản nhạc được ưa thích nhất trong thời gian đó. Bản nhạc này cũng được làm nhạc nền cho phim “The Deer Hunter”. Hoài thích bản nhạc “Cavatina”. Âm hưởng buồn bã nhưng nhẹ nhàng sâu lắng của bài hát “Cavatina” đã gợi lên một yên tịnh hoang vu bí ẩn của núi rừng với cây xanh, sương mù mà thảng thốt có tiếng chim kêu lạc đàn.. Lần nào cũng như thế! Không thể hiểu và cũng không thể chia sẻ!
Khi bản nhạc chấm dứt cũng là lúc Hoài phải trở lại với công việc và.. đời thường.
Mở cửa vào văn phòng, đến với không gian và thế giới của một bác sĩ tâm lý, Hoài sẽ gặp những ai trong ngày hôm nay? Những trăn trở hay khúc mắc nào đó sẽ được phơi bầy? Có những khi là những tội ác, tội lỗi sâu kín của thân phận con người! Nàng sẽ gặp gỡ những cuộc đời, con người nào đây?
Chao - Xing
Người thiếu nữ đầu tiên của ngày hôm nay rất trẻ. Hai mươi bốn tuổi! Một thiếu nữ Trung Hoa tên Chao-Xing. Da trắng như tuyết, gương mặt thon nhỏ như một nụ hoa ngọc lan vừa hé nở. Không son phấn nhưng môi hồng tự nhiên trông rất thanh tú. Mọi thứ trên gương mặt Chao-Xing đều thanh tao và nhỏ. Hai hàng lông mày như lá liễu. Đôi mắt nhỏ một mí nhưng đen nhánh.
Chao-Xing nhìn Hoài với ánh mắt dịu dàng nhưng không lâu rồi cô ta lại nhìn sang hướng khác hay cúi đầu như che giấu một điều gì bí ẩn chưa thể tỏ lộ.
Luôn luôn Hoài là người lên tiếng trước. Hôm nay cũng vậy.
- Chào cô.. Chao-Xing! Tôi có thể giúp cô như thế nào đây? Hay chúng ta nói chuyện đi nhé!
Chao-Xing ngửng đầu lên nhìn Hoài rồi nhỏ nhẹ nói:
- À.. chúng ta nói chuyện ư? Bắt đầu như thế nào đây..
- Không phải cô cần nói những điều gì đó khi đến đây sao? Cứ nói những điều cô muốn nói. Không cần phải là từ đầu nhưng từ bất cứ chỗ nào. Cứ thoải mái như thể cô đang nói với chính mình. Nói về những băn khoăn nào đó chẳng hạn.
- Bà có biết hay có nghe về “cos commission” bao giờ không?
Hoài ngạc nhiên:
- Tôi chưa hề nghe. Đây là gì?
Chao-Xing có vẻ hơi ngượng ngập khi giải thích cho Hoài:
- “Cos commission” là một dịch vụ giúp phụ nữ được gặp bạn trai trong game của họ ở ngoài đời thực.
Hoài tò mò:
- “Cos commission” đến từ đâu? Tôi chưa nghe bao giờ.
Chao-Xing có vẻ tự tin hơn khi kể:
- “Cos commission” có nguồn gốc từ thế giới của các trò chơi “otome”, được phát triển đầu tiên ở Nhật Bản vào đầu những năm 1990. Đây là những trò chơi điện tử dựa trên cốt truyện khuyến khích người chơi là phụ nữ phát triển mối quan hệ lãng mạn với các nhân vật nam trong game. Chắc bà không thể ngờ mức độ phổ biến của trò chơi này đã tăng rất cao trong thời kỳ đại dịch covid. Những người trẻ như chúng tôi cũng vì đại dịch covid nên ít ra ngoài, không giao tiếp sinh hoạt như trước nên chuyện chơi otome game là để giải khuây.
Hoài nói ngay:
- Cũng vì đại dịch phải cô lập nên không hẹn hò thực ở ngoài đời được nên mới tìm đến trò chơi này có phải không?
- Đúng vậy!
- Cô có quan hệ lãng mạn với nhân vật nam trong game sao?
- Tôi.. không thoát được!
- Vì sao? Cô biết đó là ảo mà? Đâu có thật? Một quan hệ giả tạo, cô biết như vậy mà phải không?
- Tôi biết.. nhưng bởi vì nó quá hấp dẫn, dễ dàng mà.. ở ngoài đời không thể có được như vậy!
- Cô mất niềm tin vào đàn ông ở ngoài đời thực sao? Đã hẹn hò với ai ở ngoài đời thực bao giờ chưa?
- Chưa hề!
- Vậy tại sao cô lại mất niềm tin như thế? Chưa có kinh nghiệm mà?
- Nhưng bạn bè tôi, gia đình tôi..
- Đấy không phải là một mẫu số chung. Đừng kết luận vội vàng như thế! Nhưng tôi muốn hỏi cô, thực sự cảm nhận của cô ra sao với thế giới ảo đó?
- Nhân vật nam trong game có rất nhiều yếu tố để thu hút phụ nữ mà tôi nghĩ ngoài đời thực không thể có. Càng chơi game thì tôi càng say mê và không thể bỏ được. Thời gian và tiền bạc dành cho trò chơi không giới hạn. Tôi có đủ mọi cảm xúc chân thật và cảm giác đó giống như một mối quan hệ lãng mạn ngoài đời vậy đó! Bà phải chơi game thì mới có thể hiểu được!
- Nhưng nếu cô cứ tiếp tục sống trong thế giới ảo đó, cô không thể có được một liên hệ thuần túy giữa người nam và người nữ ở đời thường được!
- Vì vậy “cos commission” mới ra đời là vậy!
Hoài hỏi lại Chao-Xing và không muốn tin vào điều mình nghĩ khi đặt câu hỏi:
- Để gặp nhân vật nam trong game qua dịch vụ này?
- Vâng! Dễ dàng lắm! Chỉ trả tiền thôi! Bà không tin ư?
- Nghe cô nói thì tôi tin. Nhưng “cos commission” có phổ biến nhiều không?
- Nhiều lắm! Trong những tháng gần đây, nhiều hình ảnh các cô gái trẻ trong ngày hẹn hò với bạn trai ảo viral trên mạng xã hội Trung Quốc với hashtag liên quan nhận được hơn 100 triệu lượt xem trên Douyin. Rất là thông dụng!
- Cô có tham gia dịch vụ “cos commission” không?
Chao-Xing cúi đầu thú nhận:
- Có!
- Cảm giác như thế nào? Có thỏa mãn và như cô mơ tưởng không?
Chao-Xing chưa trả lời ngay. Hay là cô ta còn đang đi tìm câu trả lời.
Hoài tiếp tục nói:
- Để tôi đoán nhé? Cô thất vọng đúng không? Vì vậy cô mới đến đây?
- Bà đoán đúng! Không sai!
- Kể cho tôi nghe cô gặp người nam đó như thế nào? Dĩ nhiên là qua dịch vụ “cos commission” phải không?
Chao-Xing kể cho Hoài nhưng mà như là kể cho chính cô ta với nỗi ngậm ngùi:
- Tôi đã say mê nhân vật nam tên là Zuo Ran. Anh ta là tất cả những gì tôi mơ ước. Mà không phải mình tôi nhưng chắc cô gái nào cũng mong gặp được một người bạn trai như vậy. Zuo Ran rất đẹp trai, hào hoa, rất quan tâm đến tôi và ngọt ngào vô cùng. Tôi trò truyện với anh ta mỗi ngày trong nhiều tiếng đồng hồ qua những tin nhắn và văn bản theo kịch bản của trò chơi. Tôi tiêu khá nhiều tiền trong cuộc chơi. Rồi tôi yêu Zuo Ran hồi nào không biết nữa. Nhưng dần dà yêu như vậy không vẫn chưa đủ, tôi muốn được gặp gỡ anh ta ở ngoài đời thực. Vì vậy tôi tìm đến “cos commission”.
Chao-Xing ngừng một chút rồi kể tiếp:
- Buổi hẹn hò đầu tiên của tôi với Zuo Ran do một diễn viên hóa trang theo đúng hình tượng anh ta đã diễn ra thật thơ mộng. Chúng tôi hẹn nhau ở công viên, nắm tay nhau đi dạo, đi ăn với nhau. Chúng tôi còn ghé một tiệm bán kỷ vật để mua quà tặng nhau. Zuo Ran rất chu đáo săn sóc tôi từng chút một. Khi ra về.. chúng tôi còn hôn nhau. Tôi có cảm tưởng Zuo Ran đến từ một hành tinh khác, một thế giới khác với thế giới chúng ta đang sống..
Không thấy Chao-Xing kể thêm, Hoài đặt câu hỏi:
- Nụ hôn thế nào? Có rung động thật sự như cô mơ ước không?
Chao-Xing trả lời, giọng xa vắng như đang ở đâu đó:
- Không…
- Tại sao?
- Vì.. Zuo Ran của ngày hôm đó chỉ là một cô gái 19 tuổi đóng thế thân mà thôi!
- Khi đến cuộc hẹn, cô biết như thế trước hay sao?
- Tôi đã biết trước! Và tôi tưởng rằng mình sẽ sống thật được trong buổi hẹn hò đó với Zuo Ran nhưng không phải như vậy..
- Chuyện mướn một người phụ nữ đóng vai bạn trai là do cô yêu cầu hay “cos commission” xếp đặt?
- Tôi yêu cầu!
- Tại sao lại không phải là một nam giới?
- Vì.. an toàn hơn!
Hoài thấy ngay vấn đề của Chao-Xing không chỉ là nghiện chơi game và có liên hệ tình cảm với nhân vật nam trong trò chơi không thôi! Hoài hỏi tới:
- Cô sợ một người khác phái sao?
Chao-Xing có vẻ lúng túng khi trả lời Hoài:
- Không hẳn là tôi sợ.. nhưng như vậy đỡ nguy hiểm hơn!
- Cô đã từng qua một trải nghiệm nào với người khác phái trong quá khứ không?
Chao-Xing có vẻ giận dữ khi trả lời:
- Tôi đã nói với bà tôi không hề có quan hệ nam nữ với bất kỳ một người đàn ông nào cả!
- Không hẳn là quan niệm nam nữ như cô vừa nói. Ý tôi hỏi cô chỉ là một kinh nghiệm không tốt đẹp với người khác phái. Người đó có thể là cha của cô, là cậu, chú, bác hay anh em, cháu chắt của cô.
Chao-Xing dịu giọng lại khi trả lời:
- Những người nam trong gia đình họ hàng tôi đều.. khó chịu và hung dữ. Tôi ghét họ..
- Đâu phải tất cả đàn ông đều như thế đâu!
Bỗng dưng Chao-Xing đổi hẳn thái độ, không còn là cô gái như khi mới vào đây. Cô ta lên án đàn ông trong một giọng điệu mỉa mai:
- Họ đều như nhau hết! Họ giấu diếm che đậy giỏi lắm! Có thể lúc đầu họ rất hòa nhã ngọt ngào nhưng rồi có lúc lại dữ tợn và muốn trấn áp phụ nữ. Đối với họ, phụ nữ chỉ là một trò tiêu khiển và phụ nữ phải làm theo ý họ. Họ thích khống chế và dầy vò phụ nữ. Đôi khi còn tàn nhẫn ra tay đánh đập không thương xót! Phụ nữ chỉ là một công cụ của đàn ông mà thôi!
- Cha cô như vậy sao?
Chao-Xing giật mình trước câu hỏi đột ngột của Hoài. Nhưng cô ta hỏi lại Hoài:
- Tại sao bà lại hỏi tôi như vậy?
- Tôi chỉ đoán. Tôi nghĩ cô đã có những ấn tượng xấu về người đàn ông từ đã lâu lắm rồi nên có lẽ những suy nghĩ không đẹp về nam giới của cô đã bắt nguồn từ trong gia đình. Mà như thế thì không thể đến từ các anh của cô vì họ cũng chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng phải là người lớn hơn và có uy lực hơn nên tôi nghĩ người đó là cha của cô đúng không?
Chao-Xing cúi đầu không nói gì. Đôi vai xuôi của cô ta như càng trĩu xuống hai bên. Nụ hoa ngọc lan này đang rung động trước những lời phân tích của Hoài. Những cánh hoa từ từ hé mở như bàng hoàng đón nhận ánh sáng và.. cuộc đời đang chờ đợi. Rồi cô ta sẽ mở lòng thôi! Hoài nghĩ như vậy.
Hoài tiếp tục hỏi Chao-Xing:
- Cô có nhiều anh chị em không?
- Một người anh hơn tôi 3 tuổi và một đứa em trai nhỏ hơn tôi 4 tuổi. Không có chị hay em gái.
- Có bị anh hay em trai bắt nạt không?
- Không nhiều.. Cũng có nhưng tôi cứ giả vờ như không biết..
- Tại sao phải giả vờ?
- Như vậy họ sẽ để tôi yên. Nếu tôi càng phản ứng thì càng bị bắt nạt hay trêu chọc hơn. Không phản ứng thì.. chúng sẽ chán và không chơi với tôi nữa.
- Vậy thì đúng như tôi nghĩ! Cha cô là người như thế nào? Trịch thượng? Dữ tợn? Khó chịu? Độc tài? Nóng nẩy? Lười biếng?
- Tất cả những điều bà kể ra đều đúng với cha tôi!
- Mẹ của cô thì sao?
Nhắc đến người mẹ dường như là một khơi nguồn cho những ẩn ức mà Chao-Xing đang cầm giữ. Giọng của cô ta dịu dàng khi kể về mẹ của mình:
- Mẹ tôi là những gì ngược lại với con người của cha tôi. Mẹ tôi đẹp lắm. Rất đẹp! Hiền lành và nhút nhát. Mẹ tôi chưa hề nặng lời với con cái.
Chao-Xing lại yên lặng. Hoài gợi tiếp:
- Cha cô có bao giờ to tiếng hay nặng lời với mẹ của cô không?
- Trước mặt chúng tôi thì không nhưng.. khi chỉ có cha tôi và mẹ tôi trong phòng riêng thì.. có..
- Ông ta có bao giờ đánh đập mẹ của cô không?
Chỉ với câu hỏi đó mà Chao-Xing chợt khóc òa lên. Cô ta thổn thức mãi không ngừng được.
Hoài để yên cho Chao-Xing khóc. Cô ta đến đây không phải để khóc hay sao? Khóc với một người lạ đôi khi dễ chịu hơn với một người thân. Khóc với người lạ như đối diện với một bức tường câm nín, không sợ hãi và cũng không dè giữ. Người lạ nhiều khi không lên án mình bằng người thân! Người lạ có được sự vô tư và cảm thông khác với người thân thuộc vì họ vô tình đứng về phía chúng ta trong khoảnh khắc đó. Chỉ trong giây phút đó mà thôi!
Hoài đưa cho Chao-Xing hộp giấy Kleenex để lau nước mắt. Nàng chờ đợi.
Khi đã trấn tĩnh lại, Chao-Xing kể:
- Dù căn phòng ngủ của cha mẹ tôi đóng kín cửa nhưng anh em chúng tôi vẫn nghe thấy những lời dày vò của cha tôi trút lên người mẹ tôi. Đánh thì hiếm nhưng những lời đay nghiến còn kinh sợ hơn. Các anh tôi thoạt đầu còn sợ hãi nhưng dần dà quá quen thuộc nên dửng dưng. Nhưng tôi thì không bỏ ngoài tai được! Lúc lớn lên thì tôi hiểu hơn và tôi thương mẹ tôi..
- Cô hiểu như thế nào? Cô hiểu vì sao cha cô lại có những lời cay nghiệt với mẹ cô hay sao?
- Phải!.. Những lời cay nghiệt đó đến từ.. một người thứ ba xen vào trong cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi!
- Tôi không nghĩ là mẹ cô ngoại tình, đúng không?
- Bà nói đúng… mẹ tôi hiền lành như vậy sao mà có thể ngoại tình được chứ?
- Người thứ ba đó là ai?
- Cha tôi cứ lập đi lập lại nên tôi có thể hiểu được câu chuyện của họ. Khi còn trẻ, mẹ tôi, cha tôi và người thứ ba kia tên là Jun Hie là bạn thân cùng đi học với nhau từ nhỏ. Theo những lời cha tôi nói trong lúc lên án mẹ tôi thì có lẽ mẹ tôi đã yêu người đàn ông tên Jun Hie đó nhưng vì sao lại kết hôn với cha tôi thì tôi không biết. Nhưng có điều chắc chắn là Jun Hie đã chết. Vì sao chết thì tôi cũng không biết nhưng cha tôi ghen với người đàn ông đó! Bao nhiêu năm rồi mà vẫn ghen! Cha tôi cho rằng cha tôi đã chiếm được thân xác mẹ tôi nhưng không dành được trái tim của mẹ tôi.
- Cha của cô mặc cảm và không tự tin! Những sự hung dữ của ông ta chỉ là một cách phản kháng mà thôi. Phản ứng của mẹ cô như thế nào cô có biết không?
- Rất tiêu cực và thụ động.
- Nên cha cô càng tin rằng những điều ông ta nói về mẹ cô là đúng!
- Chắc như vậy! Mẹ tôi là người rất chịu đựng!
- Nhưng sự nhẫn nhịn và thụ động của mẹ cô càng làm cha cô thêm phẫn nộ!
- Bà nghĩ như vậy sao? Mẹ tôi có thể nói gì trước một người đàn ông hung dữ như cha tôi chứ?
- Có đôi khi cần một sự chống đối hay phản kháng thì mới làm dịu được cơn giận dữ.
- Tôi không nghĩ như vậy! Cha tôi là người không chấp nhận được sự phản đối hay trái ý của người khác. Lúc nào ông ấy cũng cho là mình đúng và người khác sai. Rất khó để có thể thay đổi được ý nghĩ của cha tôi, nhất là một khi cha tôi đã có thiên kiến về ai đó rồi thì lại càng khó hơn!
- Nhưng ngày hôm nay cô đến đây đâu phải vì chuyện cha mẹ của cô? Đâu phải tất cả những người đàn ông trên cõi đời này đều giống như cha của cô! Cô đang có những suy nghĩ như cha cô! Cô giống ông ta mà không biết đấy thôi!
Những lời nói của Hoài làm Chao-Xing phải suy nghĩ.
Cô ta hỏi lại Hoài:
- Tôi có thiên kiến sao?
- Cô không hề biết điều này về mình ư?
-.. Không.. Tôi không hề nghĩ mình như vậy..
- Có những điểm về mình mà cho dù mình soi gương cũng không thấy! Nhưng người khác nhìn thấy. Đó cũng là điều bình thường thôi!
- Bà có nghĩ.. thiên kiến của tôi về đàn ông đã.. cản trở tôi trong việc tiếp xúc hay tạo mối tương quan thân mật với nam giới không?
- Khi hỏi tôi như vậy là cô đã nhận ra vấn đề của cô rồi đó. Người Mỹ thường có câu nói là đừng phán đoán một quyển sách qua hình bìa của nó. Áp dụng với con người cũng thế thôi! Cô nên nghĩ rằng không ai giống ai và hãy để cho cơ hội đến để cô có thể tìm hiểu một người khác phái mà cô có thể trao tình cảm cho người đó.
- Tôi có thể hỏi bà một câu hỏi rất riêng tư không?
Hoài ngạc nhiên nhưng trả lời với Chao-Xing:
- Cô muốn hỏi gì?
- Bà.. đã lập gia đình chứ? Tôi hỏi như vậy kỳ cục quá!
- Có gì là kỳ cục đâu! Tôi đã lập gia đình.
Chao-Xing thấy Hoài trả lời như vậy liền hỏi tiếp nhưng cũng có đôi chút ngần ngại:
- Người.. đàn ông của bà có làm bà hạnh phúc và bà không hề hối hận điều gì không?
Hoài bật cười trước câu hỏi đó của Chao-Xing:
- Chưa bao giờ có một bệnh nhân nào lại hỏi chuyện riêng tư của tôi. Mà cũng chưa hề có người quen biết nào lại hỏi tôi như thế!
Chao-Xing khỏa lấp với vẻ ngượng ngùng:
- Tôi.. xin lỗi bà… tôi không nên hỏi như vậy. Bà cứ xem như tôi không hề hỏi như thế! Tôi rất xin lỗi…
- Tôi sẽ trả lời cho cô về câu hỏi này. Lý do mà tôi trả lời chỉ để xác nhận những điều tôi nói với cô lúc trước là không phải người đàn ông nào trên đời này cũng giống như cha cô. Thêm một lý do nữa mà tôi muốn trả lời vì tôi đang rất hạnh phúc. Người đàn ông của tôi đã mang lại cho tôi những hạnh phúc mà tôi rất trân quý. Tôi không hề hối hận và cũng sẽ không bao giờ tiếc nuối là đã chọn người đàn ông mà tôi yêu làm chồng tôi cho đến hết cuộc đời. Câu trả lời này đã đủ chưa?
Nụ cười vẫn trên môi Hoài khi nhìn Chao-Xing.
Gương mặt Cha-Xing như rạng rỡ hơn:
- Cám ơn bà nhiều lắm.. Tôi sẽ thay đổi những suy nghĩ của mình về nam giới. Bà đã cho tôi..
Không thấy Chao-Xing nói hết những ý nghĩ mà cô ấy định nói, Hoài tò mò:
- Tôi đã cho cô những gì, sao cô không nói tiếp?
- Bà đã cho tôi hy vọng bằng những lời nói chân thành khi kể về hạnh phúc riêng tư của bà. Tôi cũng mong mình sẽ được như vậy..
Hoài cười nhẹ:
- Tôi cũng chúc cô gặp được người mà cô yêu thương và sẽ gắn bó lâu dài.
- Nhưng.. tôi vẫn nhìn thấy chung quanh những đổ vỡ.. Tôi thấy sợ hãi..
Hoài trấn an Chao-Xing:
- Cuộc đời có những đau khổ, đổ vỡ nhưng cũng có hạnh phúc. Nếu không làm sao chúng ta có thể tồn tại được? Không có gì là không thể nếu chúng ta thực sự khao khát nó! Tôi có đọc một ngạn ngữ ở đâu đó mà không nhớ rõ là của nước nào nhưng rất hay và ý nghĩa, đại khái là: “Thượng Đế đều ban cho tất cả chúng ta có đôi có cặp, một ai ở đâu đó dành riêng cho bạn. Vậy nên bạn chỉ cần chờ đúng lúc và đúng thời điểm mà thôi”. Còn nói đến đổ vỡ ư? Chúng ta đều có thể đứng lên ngay từ sự đổ vỡ đó và làm lại từ đầu.
Khi nói với Chao-Xing câu đó, Hoài đã nghĩ đến duyên phận của Hoài và Nguyên đã đổ vỡ và chấm dứt. Nàng cũng đã đứng lên từ đổ vỡ đó và hiện tại hạnh phúc hơn bao giờ hết với Lữ. Hay Lữ mới chính là người mà Thượng Đế đã chọn cho Hoài?
Chao-Xing tươi nét mặt suy niệm về những điều mà người bác sĩ tâm lý này đã nói với mình.
Khi ra khỏi cửa văn phòng, Chao-Xing thấy nhẹ nhõm và vui như thể những niềm vui mới lạ đang chờ đón nàng. Chao-Xing sẽ giơ tay bắt lấy mọi cơ hội và không lùi bước sợ sệt!
Khi người bệnh nhân tên Chao-Xing khép cửa lại, Hoài cười một mình! Nụ cười chỉ có nàng mới có thể hiểu! Không bao giờ Hoài lại nghĩ Lữ là “người đàn ông của mình”? Chỉ vì câu hỏi của người bệnh mang tên Chao-Xing! Lữ là Lữ và Hoài là Hoài! Chúng ta quấn quít lấy nhau nhưng anh là Lữ và em vẫn là Hoài!