← Quay lại trang sách

Chương 22 Trần Andrew Hoàng Sơn--

Người bệnh nhân thứ nhì sáng nay, Trần Andrew Hoàng Sơn, một thanh niên Việt Nam 38 tuổi, đến văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn với vẻ rất tự tin trong vóc dáng phù hợp với mọi thứ hiện đại, từ quần áo, kiểu tóc, và ngay cả cách ăn nói. Trần Andrew Hoàng Sơn không nói được tiếng Việt và trông đúng là một thanh niên Mỹ da vàng.

Hoài không tìm thấy một chút nào của nguồn cội Việt Nam ở anh ta.

Andrew ngồi xuống ghế đối diện với Hoài rất tự nhiên và thoải mái. Rất ít có bệnh nhân nào vào đây mà tự nhiên như anh ta như thể đây không phải là là lần thứ nhất. Hoài hơi tò mò nhưng chỉ mỉm cười nói:

- Tôi có thể làm gì cho Andrew?

Andrew cũng nhìn Hoài và cười tươi. Nụ cười làm hai bên mép hằn lên vài nếp nhăn. Anh chàng này chắc hay cười lắm, Hoài nghĩ như vậy.

- Tôi không chắc là bà có thể giúp được tôi!

- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?

- Vì tôi đã tự tìm hiểu vấn nạn của mình và thấy là không có thuốc chữa!

- Vậy tại sao anh lại còn đến đây?

Andrew nhìn Hoài cười láu lỉnh:

- Vì tôi nghĩ may ra.. Tôi muốn thử.

Hoài hơi khó chịu nhưng không lộ ra. Đây là loại bệnh nhân khó chữa, khó chịu. Nhưng nàng vẫn hiếu kỳ nên hỏi lại Andrew:

- Vậy thì hãy thử đi! Đằng nào anh cũng đã đến đây rồi!

- Để xem.. Ừ.. đàng nào tôi cũng đã chọn lựa khi lấy hẹn và đến đây. Tôi cũng không hiểu bà sẽ giúp được cho tôi hay không.. Vấn đề của tôi là không thể thành thật.

- Không thể thành thật nói ra vấn đề của anh?

- Không phải vậy!.. Để tôi nói thẳng ra: Tôi nghiện nói dối!

Hai chữ “pathological lying” hiện lên trong đầu của Hoài! Thú vị đây! Nàng chưa hề gặp trường hợp bệnh lý nào như vậy!

Hoài dò hỏi khi nói với Andrew:

- Nói dối là một biểu hiện rất thường gặp trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi người chúng ta trong đời chắc chắn đều nói dối ít hay nhiều. Nhiều người còn nói rằng chúng ta đang sống trong một thế giới lừa dối vì hầu như ai cũng nói dối. Nhưng thực chất, không phải ai cũng cố tình nói dối. Đó là hình thức để thỏa mãn mục đích nào đó của chúng ta. Tuy nhiên, khi nói dối trở thành một hành vi nhất quán, thường xuyên và không nhắm một mục đích cụ thể nào thì đó là dấu hiệu của chứng nói dối đã thành một bệnh lý. Anh có như thế không?

- Tôi như vậy! Tôi biết mình như thế nhưng tôi không kiểm soát được mình! Nếu tôi có thể kiểm soát và chế ngự mình thì tôi nghĩ tôi sẽ có thể thay đổi hay giảm thiểu bớt chuyện nói dối. Tôi nói đúng không?

Hoài gật đầu:

- Đúng như vậy! Nói dối bệnh lý có thể xuất phát từ một bệnh lý tâm thần tiềm ẩn. Tự nhận ra nói dối là bệnh lý thì ít người nhận ra điều này vì người ta có thể nhầm lẫn cho rằng đó chỉ là thói quen nhưng thực sự không phải như vậy.

Andrew nhìn Hoài với cặp mắt khác có chút thiện cảm:

- Tôi bắt đầu thích thú nói chuyện với bà hay nghe bà nói! Tôi cũng không hiểu sao mình hay nói dối!

Hoài hơi mỉm cười khi nói tiếp:

- Có rất nhiều nguyên nhân khiến chúng ta nói dối chẳng hạn như vì sợ hãi, vì sợ những gì mình không biết, sợ những gì người khác nghĩ về mình và sợ đối diện với sự thật. Người ta nói dối để che đậy sự thật khi đã làm điều gì sai trái và không muốn đối mặt với hậu quả. Cũng có khi nói dối vì muốn thao túng hoặc đôi khi cũng vì tự cao. Nói là tự cao bởi vì những lời nói dối lúc đó như một công cụ để tạo ra hình ảnh đẹp cho chính mình. Sự dối trá đó trong trường hợp này sẽ dẫn đến sự phóng đại quá mức. Rồi nói dối cũng có thể vì rối loạn nhân cách. Nhưng một khi nói dối mang tính xung động và thường xuyên nhưng không có mục đích hay cũng chẳng được hưởng lợi gì từ chuyện nói dối thì lúc đó có thể gọi là “nghiện nói dối”.

Andrew khẳng định:

- Tôi như vậy đó!

- Những lúc nói dối mà không có mục đích để hưởng lợi từ việc nói dối, anh có thấy thoải mái dễ chịu không?

- Rất thoải mái!

- Có lúc nào anh đã tin vào những điều nói dối của mình không?

- Nhiều lần! Tại sao như vậy tôi không biết nữa! Mặc dù những lúc đó có thể tôi biết những lời tôi nói ra là dối trá!

- Bởi vì không phải lúc nào anh cũng ý thức được việc anh nói dối. Những lúc đó anh không phân biệt được sự khác biệt giữa thực tế và hư cấu sau một thời gian dài nói dối thường xuyên. Khi đó anh đã tin vào những lời nói dối của chính mình!

- Thực sự nói dối liên tục hay nghiện nói dối là bệnh sao?

- Những bác sĩ tâm thần đã công nhận nói dối liên tục là một chứng bệnh tâm thần từ cuối những năm 1800. Tuy nhiên chưa bao giờ bệnh lý này được quan tâm một cách nghiêm túc. Ngay cả những tài trợ để nghiên cứu bệnh lý này cũng không được đáp ứng một cách cụ thể và nhiệt tình. Nhưng một khi đã gọi là bệnh thì cần phải được chữa bệnh và lưu tâm.

Andrew nói ngay:

- Theo như tôi biết thì bệnh này đâu có chữa được?

- Nói dối là một rối loạn tâm lý, thoạt nghe thì vô hại nhưng thực ra lại gây rất nhiều phiền phức trong các mối quan hệ xã hội, xây dựng niềm tin.. Trong nhiều trường hợp, việc nói dối nhiều lần sẽ làm phá vỡ các mối quan hệ của anh với người khác và mất đi sự tin tưởng của người khác vào anh trong việc làm hay trong mối tương giao bạn bè, gia đình.. Việc điều trị bệnh này rất phức tạp và khó khăn và không phải lúc nào cũng hiệu quả. Nhưng không có nghĩa là vô phương cứu chữa. Tự khắc phục được mình là một cách chữa hiệu nghiệm nhất.

Andrew cười hực một tiếng trong cổ họng:

- Nếu vậy thì tôi đâu cần đến đây!

Hoài kiên nhẫn giải thích:

- Khi bắt đầu nói dối, rất ít người nghĩ đến tác hại của lời nói dối đó và cũng không hề đặt câu hỏi tại sao mình lại nói dối và làm sao để không nói dối. Anh hãy tự đặt những câu hỏi cho chính mình. Chẳng hạn như: Trong mấy ngày vừa qua mình đã nói dối bao nhiêu lần? Anh đã nói dối với những ai? Thực sự anh có thực lòng muốn nói dối không? Hoặc sau khi nói dối thì anh thấy như thế nào? Có bao giờ anh tự đặt những câu hỏi như vậy không? Cứ thử đi rồi anh sẽ thấy kết quả không ngờ.

Anh ta không nói gì nhưng nét mặt nghiêm nghị hơn khi mới vào đây. Hay những lời của Hoài nói đã đánh động được vào Andrew?

Không thấy anh ta phản ứng gì, Hoài nói tiếp:

- Sự thật chính là kẻ thù đáng sợ nhất của những kẻ nói dối. Hãy nghĩ đến những hậu quả của việc anh nói dối người khác. Có thể những lời nói dối của anh sẽ đưa đến kết cục không đẹp. Khi anh quyết định chọn cách sống chân thành để cải thiện chất lượng cuộc sống của mình thì anh đang khắc phục bệnh nói dối đấy!

Andrew nhìn Hoài như tìm hiểu rồi nói:

- Những lời nói dối của tôi thường là vô hại!

- Ai cũng nghĩ rằng nói dối là nói những điều không đúng sự thật. Có thể cho rằng nói dối là xấu nhưng đôi khi lời nói dối lại là vô hại. Trên thực tế, nhiều người hầu như nói dối mọi lúc. Họ luôn luôn nói dối dù không cần thiết. Thậm chí ngay cả một đứa trẻ cũng nói dối. Trẻ con và người lớn thậm chí không nhận thức được tác hại của việc nói dối và khi nào cần tránh nói dối.

- Bà có nghĩ nói dối nếu gọi đó là bệnh thì có liên quan đến nghề nghiệp của một người không?

- Có chứ! Nghề nghiệp và môi trường làm việc, môi trường sống ảnh hưởng rất nhiều đến việc nói dối! Anh làm nghề gì? Tôi thấy trong hồ sơ anh để trống phần này?

- Tôi làm rất nhiều nghề nên tôi để trống phần đó là vì vậy.

- Kể cho tôi nghe những nghề anh đã từng làm hay đang làm.

- Có thời gian tôi làm nghề bán hàng, rồi có lúc chán tôi quay sang làm nghề môi giới bán đất ở nghĩa trang và lo chuyện hậu sự. Lại có thời gian tôi làm nhiều thứ môi giới. Nhiều lắm không kể hết được!

- Thực sự nói rằng môi trường làm việc làm cho người ta nói dối thì cũng không đúng hẳn nhưng nó làm cho người ta dễ dàng nói dối hơn. Chẳng hạn như những chính trị gia về bản chất thì họ cũng như những người bình thường. Tuy nhiên khi đã tham gia vào chính trường, những chính trị gia thành công là những người sẵn sàng nói không đúng sự thật cho mục đích chính trị của họ. Trong khi những công việc của anh như bán hàng hay chào hàng thì đương nhiên ngoài chuyện lấy lòng khách hàng, anh còn phải mồi chài để bán được hàng.

- Đấy là công việc, tôi biết như thế. Nhưng có những trường hợp không cần phải nói dối mà tôi vẫn cứ nói dối!

- Vì thế mới gọi là bệnh! Nếu anh thực sự muốn thoát khỏi chứng nói dối thì phải cải thiện cuộc sống ngay từ bây giờ bằng sự chân thành. Khi anh tự nhủ với lòng mình là “tôi không bao giờ nói dối nữa” hay “tôi sẽ không bao giờ nói dối nữa” thì đây chính là những lời nói dối! Không ai có thể không nói dối và đừng nói dối trong suốt cuộc đời họ. Nhưng anh có thể tự hạn chế những lời nói dối. Không những vậy nên cân nhắc xem lời nói dối này có gây ảnh hưởng nghiêm trọng gì không. Anh phải tự thành thật với bản thân, tìm cách hạn chế và khắc phục lời nói dối để không phải lo lắng về hậu quả của những lời nói dối. Anh sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Tôi nghĩ khi anh đến đây là anh đã nhận thức được phần nào sự tác hại của chứng nói dối.

Andrew gật gù;

- Bà nói đúng! Tôi gặp trở ngại trong chuyện tình cảm vì chứng nói dối này.

- Vậy nếu anh thực sự trân trọng một tình cảm và quan hệ nào đó thì anh càng cần phải sống chân thực hơn. Hãy bắt đầu từ mối quan hệ tình cảm đó.

- Tôi sợ.. khi nói lời yêu đương.. cũng là nói dối..

Hoài nhỏ nhẹ hỏi:

- Thực sự như vậy à? Tại sao? Anh có xem trọng mối quan hệ này không?

Andrw cãi:

- Tôi thật lòng yêu cô ta!

- Vậy tại sao lại sợ?

- Vì chỉ với người thiếu nữ này tôi mới thật lòng..

- Nếu trước giờ với những quan hệ khác anh nói dối chỉ để đạt được mục đích thì bây giờ coi như là một chương mới trong cuộc đời của anh. Nói yêu thật lòng và cũng xử sự thành thật, không những cho cô gái đó nhưng còn cho chính bản thân anh nữa. Tôi nghĩ cô gái này sẽ giúp anh sống thật hơn và chữa được chứng nói dối của anh.

- Bà nghĩ vậy sao?

- Đúng vậy! Còn thêm một phương thức nữa là nói ít! Khi nói ít anh phải cân nhắc lời mình nói với suy nghĩ. Chọn lời thành thật thay vì nói nhiều, nói ba hoa.

Andrew cười:

- Tôi vốn là kẻ nói nhiều! Tôi phải thay đổi sao?

- Thay đổi để tốt cho bản thân và cho cuộc sống tốt hơn thì nên thay đổi.

- Xem ra đến đây cũng là điều hay cho tôi!

- Tôi tin là anh thay đổi được trong chiều hướng tốt hơn. Hãy trở thành một con người mới!

Andrew đứng dậy đưa tay bắt tay Hoài:

- Cám ơn bà! Đây là lời nói thật không phải nói dối.

Cả Hoài và Andrew cùng phá lên cười. Hoài nói với nụ cười:

- Tôi biết anh nói thật lòng!

*

Hoài vẫn có thói quen ăn trưa nhẹ ở ngoài công viên. Nhưng từ khi kết hôn với Lữ, hai người thường đi ăn trưa 2, 3 lần một tuần ở những tiệm ăn ưa thích. Hôm nay là ngày nàng nghỉ trưa một mình, lang thang trong công viên gần văn phòng, ăn một sandwich kiểu Ý, gọn, nhẹ, rồi thư giãn trong không gian thoáng rộng của thiên nhiên, trút bỏ mọi nỗi niềm, vấn nạn của những người bệnh đã tìm đến Hoài mà hiện tại vẫn còn vướng mắc đâu đó trong đầu của nàng.

Ngồi ở băng ghế gỗ dưới tàn lá xanh tươi của cây Live Oak nhiều tuổi, thân cao cho bóng mát trong ngày nhiều nắng nhưng không nóng, Hoài thấy dễ chịu. Những tán lá xanh xào xạc trong gió như muốn ru ngủ. Nếu đây là ở vườn sau nhà Hoài thì nàng sẽ nhắm mắt lim dim ngủ.

Hoài uống hết lon nước trà mát lạnh và tiếc là đã không mua 2 lon! Ăn bánh mì làm khát nước. Sẽ có hôm nàng rủ Lữ ngồi đây ăn Italian sandwich và miên man nói đủ thứ chuyện thay vì vào tiệm ăn. Lữ luôn luôn chiều mọi ý thích của Hoài! Đáng yêu như vậy đó! Bỗng dưng nàng mong muốn sự có mặt của Lữ ngay lúc này! Cả hai sẽ cùng ngồi dưới cỏ, Hoài ngả đầu vào vai Lữ, ngửi thấy mùi nồng ấm rất đàn ông ở chàng rồi ngủ thiếp đi trong bềnh bồng của một giấc mơ đẹp.

Nghĩ như vậy và nàng text cho Lữ những ý nghĩ và ước muốn của mình với nụ cười trên môi.

Lữ text lại ngay: “Em đang ở đâu? Chờ anh!”

Hoài cười khi text trả lời: “Để hôm khác, em đang ở trong công viên gần chỗ làm việc. Bây giờ em phải về lại văn phòng. Em nhớ anh”

Lữ trả lời: “Anh cũng đang nhớ em, nhiều hơn là chỉ một chữ nhớ”

Hoài đứng lên đi ra khỏi công viên trở về văn phòng.

Bệnh nhân nào đang chờ nàng? Sẽ nghe những câu chuyện gì đây? Nghề nghiệp của Hoài đã và sẽ để nàng gặp gỡ nhiều cảnh đời, nhiều con người và nhiều bất ngờ không thể tiên đoán nổi. Không phải Hoài thích những sự bất ngờ sao?

Asami Fujita

Asami Fujita là tên một thiếu nữ Nhật Bản đến văn phòng của Hoài trưa nay. Hoài liếc nhìn hồ sơ. 32 tuổi, độc thân. Nghề nghiệp: Làm cầu nối giữa người chết và người sống. Nghề gì lạ vậy, chưa từng nghe?

Trông cô ta cứng cỏi, không trang điểm, không diện, ăn mặc bình thường. Không đẹp, không xấu. Nhưng Asami Fujita có đôi mắt đen to một mí, sáng và thân thiện. Làn da không son phấn trắng mịn với hai gò má phớt hồng. Quả thật cô ta không cần trang điểm, Hoài nghĩ như vậy!

Cũng như thường lệ, bao giờ Hoài cũng là người lên tiếng trước:

- Tôi có thể làm gì cho cô?

Khi Asami Fujita cất tiếng nói, giọng cô gái trong vắt và nhẹ nghe rất êm tai. Đây là một thiếu nữ hòa nhã!

- Tôi cần kể một câu chuyện, nhưng không phải là chuyện của tôi! Tôi cần nói ra..

Hoài nhỏ nhẹ nói:

- Cô cứ kể! Trong căn phòng này chỉ có tôi và cô. Cô có thể kể bất cứ chuyện gì và câu chuyện đó sẽ nằm yên ở nơi đây, không ai biết ngoài tôi và cô. Khi tôi và cô rời khỏi căn phòng này, câu chuyện của cô sẽ nằm yên trong hồ sơ của cô. Còn tôi thì quên những gì đã bỏ lại đây như muôn vàn những câu chuyện khác của những người đến trước Asami. Tôi gọi tên cô như vậy được chứ?

Vẫn cái giọng trong trẻo dễ nghe đó, Asami nói với Hoài:

- Kể một câu chuyện của người khác dễ hơn là kể chuyện mình.

- Đúng như vậy! Nhưng câu chuyện mà cô sắp kể làm cô bận tâm sao?

- Tôi không ngừng nghĩ về nó! Làm như tôi đã được chọn để biết về câu chuyện ấy, một bí mật của một người đã không còn trên cõi đời này nữa!

Hoài nghĩ đến nghề nghiệp mà Asami đã ghi trong hồ sơ. “Làm cầu nói giữa người chết và người sống”. Đây là nghề gì vậy?

- Chuyện này liên quan đến công việc của cô sao? Tôi thấy trong hồ sơ phần nghề nghiệp cô ghi là cầu nối giữa người chết và người sống. Thế là sao?

- Công việc của tôi là thu dọn những di vật hay mọi thứ thuộc về một người đã khuất. Đây là việc mà những người thân của người đã chết không muốn làm. Họ sợ những thứ thuộc về người đã qua đời, dù là người thân yêu đi nữa!

Hoài gật gù hiểu ra nhưng không nói gì. Nàng chờ đợi cho Asami nói tiếp. Nhưng mãi không thấy cô ta nói tiếp, Hoài lại gợi chuyện:

- Tôi chưa hề biết đến một công việc như thế!

- Chính tôi đã sáng lập ra một công ty nhỏ để làm việc này?

- Tại sao cô lại nghĩ đến việc thành lập một công ty như thế?

- Tôi nghĩ người ta sống ở đời sao cho tốt thì khi lúc ra đi cũng sao cho êm đẹp. Ai cũng biết rằng sinh tử là chuyện thường tình nhưng thường người ta tránh né nói đến cái chết hay không muốn đối diện với sự chết. Không ai muốn nhắc đến cái chết hay suy nghĩ về nó cho nên khi có một người thân qua đời thì thường gia đình muốn tống khứ mọi thứ liên quan đến người quá cố đi theo với cái chết của người thân. Có những người còn xem những di vật là cấm kỵ và người ta sợ hãi không muốn nhìn đến.

Hoài tò mò:

- Còn lý do nào khác hơn khi cô lập nên công ty với dịch vụ này?

- Có thời gian tôi bị bệnh nặng. Nằm trên giường chữa bệnh trong một thời gian, có lần tôi đã nghĩ đến cái chết và tự hỏi nếu như mình chết đi thì có muốn để lại một cái gì trên đời này không? Lúc đó tôi thấy mình vô dụng, không giúp được ai điều gì. Những ngày sống trên dương thế sao vô nghĩa! Đến khi khỏi bệnh, tôi nhất quyết phải làm một cái gì có ích cho xã hội chứ không thể sống và chỉ nghĩ đến lợi ích của chính mình. Tôi thành lập công ty này là vì vậy. Ngoài lợi ích cho những gia đình có người thân qua đời như tôi nói lúc nãy thì còn có những trường hợp cái chết của người thân quá bi thương đau đớn cho người còn sống nên gia đình không sao đối mặt được với những thứ còn sót lại của người chết, nên chúng tôi phải làm thay họ.

- Vậy thì câu chuyện mà cô muốn kể hôm nay có liên hệ gì tới công việc đó sao?

Asami có vẻ trầm ngâm như hơi đắn đo nhưng rồi cô ta cũng kể:

- Chuyện xẩy ra cũng vài tháng nay. Tôi phải kể ra để mong rằng mình không còn phải nghĩ tới bí mật của người khác. Một khi tôi có thể kể ra thì đó không còn là bí mật nữa. Mặc dù câu chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi cũng không hiểu nữa!

- Cô cứ kể, tôi đang lắng nghe!

- Người đã chết này là một ông già Trung Hoa. Gia đình họ giầu có lắm. Nghe đâu ông cụ chết vì covid. Ra đi rất nhanh chóng. Bà cụ thì mất lâu rồi. Ông bà có 3 người con, hai trai, một gái. Tất cả đều thành công. Gia đình họ thuê chúng tôi thu dọn những đồ vật của ông cụ. Ông lão lúc còn sinh tiền chắc là loại người thu góp rất nhiều thứ nhưng không thể vất bỏ cái gì cả. Gia đình yêu cầu chúng tôi thu dọn rồi phân loại bỏ thành từng thùng hay từng hộp dán nhãn để sau này họ sẽ chuyển vào kho chứ không bỏ bất cứ thứ gì đi đúng như ý muốn của ông cụ lúc còn sống.

Mới kể đến đó mà Asami có vẻ đã mệt mỏi và bối rối lắm rồi. Làm như cô ta không thể đi vào vấn đề ngay được.

Hoài vẫn yên lặng lắng nghe.

- Trong quá trình thu dọn thì chỉ có 2 người làm việc, tôi và một nhân viên nữa. Công ty nhỏ, tôi không mướn nhiều người. Phải soạn các thứ ra rồi phân loại, sau đó mới đóng thùng hay bỏ vào hộp nếu là vật nhỏ. Làm việc đến ngày thứ hai, trong lúc nhân viên và tôi nghỉ giải lao, tình cờ tôi thấy một cuốn sổ tay. Gọi là sổ tay nhưng cũng lớn bằng cuốn vở của học trò. Cuốn sổ cũ lắm. Tôi cũng tò mò lật lật vài tờ xem là sổ gì. Không ngờ đó là nhật ký của ông cụ. Tôi đã định không xem nữa nhưng rồi tò mò muốn biết về người đã khuất này, tuy trong bụng cũng hơi áy náy là mình xâm phạm đời tư của người đã mất.

Asami lại ngừng vài phút rồi mới kể tiếp:

- Trong cuốn sổ có dán cả hình. Nhờ vậy tôi mới biết mặt ông cụ này. Lúc già thì đẹp lão nhưng lúc trẻ ông cụ rất đẹp trai và phương phi, trông ra vẻ người giàu sang phú quý có chức tước. Tôi cũng chỉ nhìn hình nhiều hơn là đọc. Ông cụ là người rất chi tiết trong việc ghi lại vào sổ. Ông cụ viết toàn bằng tiếng Anh, giỏi như vậy đó! Chỉ đọc thoáng tôi cũng có thể có một cái nhìn tổng quát về người này ra sao. Nhưng rồi đến giữa cuốn sổ bắt đầu thấy chữ viết run rẩy nên tôi phải đọc kỹ hơn. Hóa ra chữ run không phải vì tuổi già nhưng vì xúc động..

Asami lại ngưng kể. Làm như những hồi ức có những đoạn bị cắt ngang.

- Và.. một bí mật được ông cụ ghi lại liên quan đến người con trai thứ và vợ anh ta. Anh con trai thứ này kết hôn với một thiếu nữ Trung Hoa. Gia đình nhà gái rất ít người. Cô con dâu là người con duy nhất, mẹ cô dâu đã mất, chỉ còn người bố. Người con dâu ngoan hiền và xinh đẹp rất được lòng ông cụ và gia đình. Một năm sau đám cưới, cô dâu và chú rể dọn về ở chung với ông cụ để xem như chăm sóc ông lúc tuổi già vì vợ ông đã qua đời.

Ngày kia khi con dâu và con trai đi vắng mấy ngày, ông tha thẩn vào phòng con ngắm nghía. Chợt nhìn thấy cuốn album trên bàn trong phòng, ông cụ tò mò cầm lên mở ra xem. Bức ảnh đen trắng ngay trang đầu đập vào mắt ông làm ông lịm đi! Ông cụ đã viết như thế với nét chữ run rẩy khó đọc! Ảnh xưa người cũ tuy là đen trắng nhưng như hiện lên thành người thật! Tố Uyển! Ông ta viết nhiều lần tên Tố Uyển! Theo lời ông viết và kể lại thì đây là hình của mẹ cô dâu! Đây chính là bà sui gia của ông đã qua đời!

Lần này thi Asami ngưng rất lâu không kể nữa. Hoài nghĩ Tố Uyển trong cuốn sổ của ông cụ đó chắc là cố nhân. Một chuyện tình buồn thôi! Tại sao Asami lại khó khăn kể lại đến như vậy?

Hoài hỏi Asami:

- Vậy bà sui gia là người tình cũ của ông cụ này?

- Không những là cố nhân mà còn là.. một rắc rối, một bi kịch thì đúng hơn! Theo lời ghi trong cuốn sổ thì người đàn bà tên Tố Uyển và ông ta đã có liên hệ tình cảm và.. người đàn bà đó có thai nhưng ông cụ đã đoạn tuyệt với bà ta không biết vì sao và không nhận đứa con này. Ông cụ cũng không bao giờ đi tìm bà Tố Uyển và người con đó cả. Sau này ông nghe có người nói đó là một đứa con gái!

Hoài hỏi ngay:

- Và người con gái đó đã lấy con trai thứ của ông cụ?

- Đúng như vậy! Hai người là anh em cùng cha khác mẹ.

- Ông cụ có thổ lộ điều này cho con trai không?

- Trong những giòng nhật ký sau đó, ông cụ khổ sở lắm và không thể tiết lộ sự thật này vì hai người trẻ đó đã lấy nhau và sống chung dưới mái nhà với ông!

- Đây là bí mật mà có mình cô biết vì vô tình? Bí mật của người khác mà làm cô băn khoăn ư?

- Vì câu chuyện này mà tôi đã để cuốn sổ nhật ký của ông cụ vào lẫn lộn với những sách vở khác sau khi hoàn thành công việc.

- Vì cô sợ người nhà ông cụ sẽ khám phá ra cuốn nhật ký?

- Tôi sợ sự thật đó được phơi bầy! Ông cụ đã giấu diếm cho đến cuối đời một bi kịch mà có thể đưa đến bất hạnh cho hai người trẻ. Nên tôi đã cố tình nhét chung với những sách khác rồi đóng thùng mà tôi nghĩ chẳng ai mở ra xem làm gì.

- Như vậy ông cụ đó đã toại nguyện vì có thể san sẻ bí mật này với cô.

Asami thở dài:

- Tôi không hiểu nữa. Không biết có phải như vậy không? Nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ và gặp lại những người trong gia đình ông cụ, tôi đã gặp người con trai thứ và vợ anh ta. Tôi thấy họ rất xứng đôi và hạnh phúc. Nhưng rồi lại sợ cho họ, sợ cái sự thật của quá khứ mà người cha đã để lại. Tôi không biết mình phải làm gì?

- Kể câu chuyện này ra được cô có dễ chịu hơn không?

- Phần nào thôi! Tôi muốn quên đi!

- Cô sẽ quên vì câu chuyện này không liên hệ gì tới cô. Đừng để chuyện người khác ảnh hưởng tới mình!

- Tôi cứ nghĩ tới phương châm mình tự đặt ra khi chọn ngành này là cầu nối kết giữa người chết và người sống. Tôi muốn cho những người còn sống trong gia đình phải trân trọng những di vật còn sót lại của người quá cố. Cuốn nhật ký này là linh hồn của người đã chết. Nay vì bí mật kinh khủng này mà phải bị chôn vùi. Tôi không tưởng tượng nổi một ngày nào đó bí mật này được phơi bầy thì sẽ ra sao?

- Đừng quá quan tâm đến chuyện người khác như vậy. Điều này sẽ ảnh hưởng đến cô! Để chuyện của người khác ảnh hưởng đến mình là điều phi lý và vô nghĩa. Ông cụ đã qua đời, giấu diếm sự thật này là tốt cho mọi người. Cô chỉ tình cờ đọc được. Hãy quên đi vì trong tương lại cô còn nhìn thấy nhiều câu chuyện khác nữa xuyên qua công việc mà cô đã chọn lựa. Nếu cứ băn khoăn như vậy thì cô sẽ gặp trở ngại lớn trong ngành nghề mà cô đã chọn. Những bi kịch ở đời này không thiếu, nó cũng như muôn vàn bi kịch khác mà cô không biết đến.

- Nhưng tôi vẫn áy náy vì chỉ có mình tôi biết đến câu chuyện bí ẩn này!

- Thì đã sao? Có những sự thật không bao giờ được biết đến và bị chôn vùi mãi mãi. Nếu sự thật của gia đình người Trung Hoa này được tỏ hiện, cô nghĩ hậu quả sẽ tàn khốc đến chừng nào? Người chết đã chết, chỉ còn người sống! Câu chuyện này không liên quan gì đến cô cả. Tôi nghĩ cô cũng chẳng bao giờ gặp lại những người trong gia đình đó. Thời gian sẽ làm cô quên!

- Bà nghĩ như vậy sao?

- Chắc chắn là như vậy! Có rất nhiều thứ chúng ta nghĩ rằng không bao giờ quên được, nhưng sự thật không phải như vậy! Sẽ có những lúc chúng ta nhớ lại nhưng nhiều khi lại còn nhớ sai. Những chuyện bi thương càng làm chúng ta né tránh để nhớ đến. Và rồi mọi sự sẽ đi vào quên lãng!

- Tôi muốn tin như thế!

- Trong đời sống chúng ta có nhiều thứ để phải bận tâm. Thứ này thứ khác xô lấn nhau dành sự chú ý của mình nhưng rồi mọi sự qua đi nhanh chóng hơn chúng ta tưởng. Nỗi lo âu của vài ngày trước bỗng dưng tan đi, nhẹ nhàng hơn vì cô phải vươn tới trước mà không muốn bị bỏ lại. Tất cả chúng ta đều như vậy, ngay chính cả tôi!

Asami nhìn Hoài, vẫn cái nhìn dịu dàng khi cô ta nói:

- Cám ơn bà! Dù sao tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn khi đã kể ra được câu chuyện này.

Hoài tin rằng Asami đã để lại nỗi băn khoăn trong căn phòng này. Chỉ có mình Hoài biết. Nhưng rồi nàng cũng sẽ quên như đã quên nhiều câu chuyện khác trước đó. Có thật thế không?