← Quay lại trang sách

Chương 23 Thủ đô Washington DC--

William Miles đến công viên Dumbarton Oaks Gardens khi trời đã tối, mặt trăng đã lên cao. Công viên Dumbarton Oaks Gardens rộng hơn 27 mẫu mới vừa tổ chức mừng kỷ niệm 100 năm thành lập. Nơi đây là điểm cao nhất của Georgetown. Công viên rộng lớn là điểm hài hòa giữa thiên nhiên và tân tạo khéo léo nên vẫn giữ được những vẻ đẹp hoang vu từ ban đầu. Giám đốc CIA vừa được tái bổ nhiệm đã ra lệnh cho William Miles gặp ông ta ở đây. Địa điểm đích xác là Vườn Hồng trong công viên. William đến sớm hơn giờ hẹn vì không muốn xếp mình phải chờ. Ông ta nhìn đồng hồ tay, còn 5 phút nữa.

Nhiều đèn rải rác trong công viên như sao rơi nên không tối lắm. Chung quanh Vườn Hồng có những cột đèn vàng cách nhau khá xa với ánh sáng yếu ớt cho một vẻ huyền hoặc. Từ xa có 2 bóng người tiến đến gần. Một người đi trước, còn người đi sau xa xa. Tuy đã gặp giám đốc CIA Chris Sullivan từ nhiều năm trước nhưng William Miles không hề quên người giám đốc nổi tiếng này. Người hộ vệ của ông ta giữ một vị trí với khoảng cách xa để trông chừng.

Chris Sullivan lại gần và bắt tay William Miles. Giọng ông ta trầm:

- Anh đến sớm hả?

- Vâng, đó là thói quen của tôi từ nhiều năm qua.

- Tốt lắm! Mọi sự bình thường chứ? Ý tôi muốn hỏi là đời sống anh tốt chứ?

- Vâng, tôi bình thường.

- Đã lâu lắm chúng ta không gặp nhau! Rất nhiều thứ thay đổi nhưng vị trí anh vẫn thế là tốt lắm! Chuyện tôi trở về vị trí này anh thấy có lạ không?

- Dạ không đâu! Tổng thống đương nhiệm đã biết dùng người! Không phải đời tổng thống nào cũng như thế!

Chris Sullivan gật gù nói tiếp:

- Vị trí giám đốc CIA luôn luôn thay đổi theo chọn lựa của tổng thống và chính sách của vị tổng thống đó. Nhưng vị trí của anh mới là quan trọng. Không ai để ý tới anh và anh cứ ở yên đó. Những người cùng chí hướng với chúng ta từ nhiều năm qua tài trợ cho quỹ hoạt động riêng biệt này chỉ biết tới anh và họ chỉ tin tưởng anh. Chỉ những giám đốc CIA nào đồng quan điểm và nghĩ đến lợi ích quốc gia trên hết thì họ mới liên lạc, anh hiểu điều này chứ?

- Vâng, tôi biết!

- Quỹ đen này không có trên giấy tờ, không thể bị truy cứu và số ngân khoản thì rất lớn cho những hoạt động theo cùng mục đích. Ngày hôm nay anh liên lạc với tôi qua số điện thoại đặc biệt chắc hẳn có lý do?

William Miles là một người đàn ông đứng tuổi da trắng, không có nét gì đặc biệt. Trông ông ta như một công chức quèn của chính phủ nhưng thực chất không phải như vậy.

William Miles lên tiếng giải thích:

- Chắc ông cũng biết quỹ đen đó tài trợ rất nhiều đường dây bí mật lẩn khuất trên khắp thế giới, nhất là tại những quốc gia thù nghịch với chúng ta. Riêng tại Nga, đường dây bí mật này đã có từ lâu đời, vẫn tồn tại và hoạt động tốt. Sergeyevich Krassilnikov, trung tướng Nga đã được chúng ta mua làm điệp viên cũng từ đường dây này. Tuy gần đây với sự xiết chặt và kiểm soát thì sự thâm nhập có phần khó khăn hơn. Cách đây mấy ngày một người trung gian của đường dây này hiện đang sống tại Mỹ liên lạc với tôi khẩn cấp vì có người truy lùng tông tích anh ta.

- Anh nói rõ hơn đi!

- Ben Morris tên thật là Anatoly Nosenko. Anh ta đã được chúng ta đưa ra khỏi Nga vì anh ta là nhân vật trọng yếu trong đường dây. Đến Mỹ theo chương trình bảo vệ điệp viên đào thoát của CIA. Anatoly Nosenko được đổi tên là Ben Morris. Đạo luật này đã tồn tại từ năm 1949 cho phép cơ quan CIA chúng ta tái định cư những công dân nước ngoài tại Mỹ vì họ có giá trị đối với nền an ninh quốc gia của Mỹ. Cơ quan chúng ta không bị bắt buộc cung cấp chi tiết về hoạt động tái định cư của những người này.

- Vậy Ben Morris sống ở đây theo dạng đó? Nhưng chúng ta có nhân viên theo dõi và bảo vệ họ mà.

- Vâng, đúng vậy! Họ luôn ý thức là họ bị săn lùng bởi chính quốc gia mà họ đã phản bội. Dĩ nhiên chúng ta luôn luôn khuyến cáo họ không nên dùng mạng xã hội hay liên lạc với người thân ở lại. Nhưng con cái của họ lại là một vấn đề!

- Vậy làm cách nào mà Ben Morris có thể kết nối với đường dây ngầm ở Nga và tiếp tục hoạt động được cho chúng ta?

- Điều này thực sự chúng ta không biết vì Ben Morris rất kín miệng.

- Những điều anh ta cung cấp có xác thực hay không?

- Rất xác thực!

- Ben Morris sống ở đây như thế nào?

- Sự thay đổi lối sống là thách thức lớn nhất đối với những người đào thoát và gia đình của họ vì họ bị buộc phải từ bỏ nhiều thứ quan trọng mà từ lâu đã trở thành nền tảng hay bản sắc của họ. Không như một số người theo chương trình này không thể thích nghi với đời sống Mỹ, Ben Morris hòa hợp rất dễ dàng. Anh ta hiện đang sống ở California, có vợ con nhưng đã ly dị. Vợ anh ta là người Mỹ, không phải Nga. Nhưng có lẽ con của anh ta đã dùng mạng xã hội nên vị trí của anh ta bị lộ.

- Bị lộ như thế nào?

- Anh ta báo cho tôi là có một thám tử tư đi tìm hiều về hai con gái của anh ta qua chương trình tìm huyết thống.

- Ai là người đi tìm DNA huyết thống?

William Miles thở dài:

- Chuyện này hơi dài giòng có liên quan đến một nhà báo Nga bất đồng chính kiến đào thoát sang Mỹ. Cô ta tên là Katrya. Tám năm trước đã có thời gian cô ta làm việc cho chúng ta. Vụ Harrison Jenkins không biết ông có còn nhớ không?

Chris Sullivan nói ngay:

- Nhớ chứ! Cô ta bị Nga giết rồi phi tang là tự tử! Cô gái này là con của Ben Morris sao?

- Đúng như vậy!

- Phản ứng của Ben Morris thế nào với cái chết của Katrya?

- Anh ta không hề biết đến sự tồn tại của Katrya! Không biết Katrya là con của mình! Tôi cũng không hề nhắc đến tên cô ta nên Ben Morris cho đến lúc này vẫn không biết là có một người con gái ngoại hôn.

- Nhưng có đúng Katrya là con gái anh ta không?

- Đúng! Theo xác định của DNA thì họ cùng huyết thống và là cha con. Cô ta chưa kịp đi tìm cha mình thì đã bị giết!

- Ben Morris không thắc mắc vì sao có thám tử tư đi tìm vì lý do huyết thống sao?

- Tôi không biết rõ nhưng anh ta không hề biết đến người con gái ngoại hôn này! Hiện tại anh ta hơi hoảng hốt vì sợ bị lộ diện. Ben Morris đã yêu cầu chúng ta thay đổi vị trí của anh ta. Điều này chúng tôi đã lo xong rồi.

- Hiện tại Ben Morris ở đâu? Anh đã giải quyết như thế nào?

- Vì 2 người con gái của Ben Morris đã trưởng thành và đã có gia đình riêng nên anh ta bắt buộc phải cho con cái biết sự thật. Chúng ta đã làm một đám ma giả cho Ben Morris chết vì đau tim và mai táng nhanh chóng. Sau đó đưa anh ta sang tiểu bang khác với tên tuổi mới.

- Ở đâu?

- Colorado!

- Tên mới là gì?

- Alex Johnson Martinez. Với tên họ này chắc chắn anh ta sẽ an toàn. Tôi tự ý gia tăng tiền cấp dưỡng cho anh ta hy vọng ông không phản đối vì chúng ta rất cần anh ta.

Chris Sullian nhìn William Miles khi hỏi:

- Còn viên thám tử tư kia thì sao?

William Miles cúi đầu khi trả lời:

- Đã giải quyết xong rồi!

- Có còn dấu tích gì không?

- Dạ không! Mọi sự rất gọn! Người thám tử này không có gia đình nên không có gì rắc rối cả. Coi như anh ta đã biến mất khỏi cõi đời này! Tôi xin lỗi không hỏi ý kiến ông trước về vụ giải quyết này nhưng 1 mạng người tổn thất để bù lại cho sự bảo vệ đường dây bí mật liên quan đến hàng mấy chục người tại Nga. Chuyện này không thể tránh được!

- Anh đã làm đúng! Những phán đoán và hành động của anh rất nhanh nhậy như thế làm tôi rất tin tưởng. Anh báo cáo với tôi vì chúng ta cùng chí hướng và là người trong tổ chức, còn nếu như là một giám đốc CIA khác với chính quyền không xem nặng Nga là thù địch của quốc gia thì anh cũng phải tự ý phán đoán và hành động thôi.

- Vâng, cám ơn ông!

Chris Sullivan lại hỏi tiếp:

- Nhưng ai là người mướn viên thám tử tư này có biết không?

- Chúng tôi đã tìm ra. Cũng là một nhân vật có thế giá thuộc ngành xuất bản!

Chris Sullivan tò mò:

- Tại sao người này lại có liên can?

- Anh ta có liên hệ tình cảm với Katrya tám năm trước. Nghe đâu Katrya đã nhận lời cầu hôn của anh ta. Có lẽ Katrya đã nói cho anh ta biết về sự tồn tại của cha ruột cô ấy ở Mỹ nên bây giờ anh ta đi tìm thay cho người đã chết! Tôi không nghĩ là anh ta biết về thân phận thực sự của Ben Morris hay Katrya.

Chris Sullivan cười nhạt:

- Rõ ràng quá anh không thấy sao? Katrya là người Nga thì đương nhiên cha của cô ta là người Nga rồi! DNA có thể giúp tìm nguồn cội thuộc dân tộc nào. Vì sao Ben Morri lại đổi tên? Chắc chắc người này phải đặt câu hỏi đó. Còn nếu không thì chính người thám tử tư kia sẽ chỉ cho anh ta thấy. Bây giờ người thám tử anh ta thuê biến mất thì câu hỏi lại càng lớn hơn?

William Miles lại thở dài:

- Như tôi biết hiện anh ta đang tìm người thám tử tư khác?

- Để tìm cả hai việc phải không?

- Chắc là như vậy!

- Tại sao lần này anh lại đắn đo không quyết định ngay mà phải hỏi tôi?

- Tôi.. tôi không muốn phải giải quyết như trước.. Tôi đang nghĩ xem có cách nào khác không..

- Phải chấm dứt ngay cho khỏi hậu họa. Nếu anh chỉ dọa suông thì chúng ta không bao giờ yên tâm.

William Miles cúi đầu có vẻ khổ sở.

Chris Sullivan trấn an anh ta:

- Trong mọi cuộc đấu tranh đều có tổn thất, điều này không thể tránh được! Chúng ta chỉ cân nhắc làm sao để có thể giảm thiểu tổn thất mà thôi. Anh hiểu ý tôi chứ? Anh cứ suy nghĩ đi, đâu phải chỉ vì mấy chục mạng người trong đường dây chìm ở Nga mà còn gia đình những người đó nữa. Chúng ta mất bao nhiêu năm mới thiết lập được đường dây này, không thể chỉ vì một người mà đắn đo.

- Vâng!.. Tôi sẽ giải quyết..

- Tốt! Còn gì báo cáo nữa không?

- Dạ.. Chỉ có vậy thôi!

Họ bắt tay từ giã.

Khi Chris Sullivan rời khỏi Vườn Hồng, William Miles vẫn ở đó. Ông ta ngồi xuống băng ghế gỗ và trầm tư.

William Miles không hề nhắc đến tên người bác sĩ tâm lý Á châu mà Gabriel lui tới thường xuyên cho Chris Sullivan biết. Phần vì không muốn phải “giải quyết” quá nhiều người vô tội nhưng phần khác ông ta đã cho người lẻn vào văn phòng người bác sĩ này và tìm hồ sơ bệnh lý của Gabriel. William Miles đã đọc hồ sơ bệnh lý của Gabriel và chỉ thấy nói về những điều không liên quan gì đến những điều mà ông ta quan tâm. Tên Katrya cũng không được ghi lại trong hồ sơ. Có thấy nói là Gabriel bị ám ảnh về cái chết của người yêu nhưng đấy không phải là điểm chính hay là lý do mà anh ta cần gặp người bác sĩ tâm lý này. Không có gì để phải quan ngại! Nhưng cũng nên “giải quyết” Gabriel trước mặt cô ta như một lời cảnh cáo ngầm.

William Miles lại liên tưởng đến trường hợp của Alexander Zaporozhsky, cựu điệp viên của Ủy ban An Ninh Quốc Gia Nga (KGB) sau nhiều năm đào thoát khỏi Nga và định cư ở Mỹ, nhưng rồi sau một thời gian lại bị thu hút trở lại đất nước mà ông ta từng phản bội. Cơ quan Tình báo trung ương Mỹ CIA đã cảnh báo Zaporozhsky đừng đi. Một số quan chức cấp cao của CIA cũng đã thất bại trong việc thuyết phục Zaporozhsky, người đã cung cấp thông tin dẫn đến vụ bắt giữ điệp viên Robert Hanssen của FBI. Năm 2001 Zaporozhsky nhất quyết trở lại Nga. Kết quả ông ta bị bắt ở Siberia. Năm 2010 Zaporozhsky được đưa trở lại Mỹ, một phần trong vụ trao đổi gián điệp giữa Mỹ và Nga, bao gồm Sergei Skripal, cựu điệp viên KGB bị buộc tội làm gián điệp tại Anh.

Những cựu điệp viên KGB sau khi được trả tự do và đến Mỹ đều biến mất và nơi sinh sống của họ vẫn là một bí mật. Nhưng William Miles nhớ sau đó Sergei Skripal bị đầu độc ở thành phố Salisbury, bên Anh. Mỹ và Anh đều cáo buộc Nga đã ra tay giết Sergei Skripal nhưng dĩ nhiên Nga đã phủ nhận.

William Miles vẫn miên man với những suy tưởng của mình. Ngày nay với sự phát triển mạnh của công nghệ ở các nước đối thủ của Mỹ và những khó khăn trong việc “lẩn trốn giữa cánh đồng”, thách thức của CIA trong việc bảo vệ các gián điệp chưa bao giờ lớn như vậy! Những người đào thoát không chỉ giúp đỡ cho tình báo ở hiện tại mà còn ở quá khứ. Họ là nguồn thông tin dài hạn và sâu sắc. Người Mỹ chúng ta thu thập được nhiều tin và tài liệu nhưng không thể hiểu. Sự kiện đầu độc Sergei Skripal là một lời cảnh tỉnh về những nguy hiểm đối với bất kỳ ai tham gia vào hoạt động gián điệp. Chương trình bảo vệ người đào thoát của CIA đã thành công trong việc tái định cư cho hàng trăm cựu điệp viên nước ngoài trong vài thập kỷ qua.

Nhưng William Miles vẫn tự nhắc nhở mình về nhiều trường hợp đã bị kết thúc trong thảm kịch. Cho đến ngày nay CIA vẫn không tìm được câu trả lời liên quan đến cựu điệp viên quân đội Ba Lan Ryszard Kuklinksi. Ryszard Kuklinksi đã cung cấp nhiều thông tin đáng giá về chương trình hạt nhân của Nga trong thập niên 1970-1980. Ryszard Kuklinksi đã được CIA đưa vào Mỹ và sinh sống tại Florida. Tuy nhiên, 2 người con trai của ông ta đã chết một cách bí ẩn, cách nhau chưa đầy 6 tháng vào năm 1994.

William Miles hy vọng Ben Morris hay còn gọi với tên mới là Alex Johnson Martinez và 2 người con gái của anh ta sẽ không rơi vào tình trạng nguy hiểm đó.

Khi đứng lên đi ra khỏi công viên Dumbarton Oaks Gardens, William Miles hài lòng vì nghĩ mình đã có những suy nghĩ đúng. Nhưng đồng thời ông ta cũng tự hỏi hay là đã đến lúc mình phải rời khỏi công việc và vị trí này khi đã bắt đầu có những đắn đo mà trước giờ chưa hề xảy ra? Wlliam Miles bắt đầu thấy trách nhiệm này là một gánh nặng, không chỉ trên đôi vai đã đi vào tuổi già nhưng sức nặng đó đang len lỏi vào lương tâm của ông ta với những trăn trở làm mệt mỏi! Nhưng làm sao để rút lui? Không có câu trả lời! Như thế đồng nghĩa là không thể làm gì khác hơn được! Quá nhiều người trông cậy vào mình và ông ta ở vào cái thế không thể lùi!

Vườn hồng với muôn vàn bông hồng trong công viên, những bờ cỏ, sương đêm.. dường như cùng chia sẻ nỗi trăn trở của William Miles, một người suốt đời trung thành với chủ nghĩa quốc gia và sẵn sàng bán mạng sống mình cho lý tưởng đó mà không hề ân hận hay tiếc nuối.