← Quay lại trang sách

Chương 24 -Jin Seong-

Jin Seong là một bệnh nhân đặc biệt mà Hoài chưa bao giờ gặp ai như thế. Jin Seong là một nam diễn viên điện ảnh Nam Hàn. Tại sao một người như vậy lại tìm đến văn phòng Hoài, một bác sĩ tâm lý ở tận bên Mỹ? Khó hiểu! Để xem câu chuyện của anh ta như thế nào?

Jin Seong 40 tuổi, mới thoạt nhìn rất đẹp trai. Nhưng nét đẹp lạ với khuôn mặt thon, gò má xương xương, mắt một mí, dài và xếch, mũi cao và thanh, đôi môi đỏ có thể nói là xinh đẹp! Cạo râu nhưng vẫn còn nhìn thấy những chân râu đen xanh ở phần trên môi và còn vòng quanh miệng. Trông Jin Seong quá thanh tú, thanh mảnh như một phụ nữ đẹp! Jin Seong có thể hóa trang thành phụ nữ được! Hoài quan sát với vẻ thích thú. Anh ta cao 6 feet như trong hồ sơ đã ghi nhưng gọn gàng và thanh lịch. Với vóc dáng như vậy Jin Seong giống như một người mẫu cho những hãng thời trang thì hợp hơn. 40 tuổi nhưng rất trẻ, không biết có sửa không? Chắc là không! Trông anh ta chỉ như chừng 30 tuổi hay có thể trẻ hơn nữa.

Câu đầu tiên mà Hoài hỏi vì hiếu kỳ:

- Vì sao anh biết tôi và văn phòng này? Anh sống ở Mỹ sao?

Jin Seong cười, phơi bầy hàm răng trắng và đều thật đẹp:

- Tôi sống ở cả hai nơi, Mỹ và Nam Hàn.

- Hèn gì anh nói tiếng Anh rất thông thạo!

- Tôi lớn lên ở Mỹ và đi học ở đây. Tôi chỉ mới sang Nam Hàn chừng 15 năm nay.

Hoài cười nhưng vẫn hỏi lại:

- Anh ở Houston sao?

- Gia đình tôi có nhà ở đây. Tôi lớn lên ở nơi này nên mỗi lần trở lại Mỹ tôi đều về Houston như đi về nhà. Tôi biết đến bác sĩ qua một người quen ở đây. Anh ta có bạn là bệnh nhân của bác sĩ.

- Anh không cần phải xưng hô như thế. Cứ gọi tôi là bà được rồi.

Jin Seong cười lớn:

- Cám ơn bà! Gọi bà là bác sĩ trong suốt buổi nói chuyện này sẽ làm tôi càng cảm thấy mình có bệnh nặng hơn!

Cả Hoài và Jin Seong cùng cười thoải mái.

- Vậy thì hãy để cho tôi nghe những điều anh cần nói khi đến đây.

- Bà hãy hỏi tôi đi!

Hoài hơi bất ngờ khi Jin Seong nói như thế. Nàng chăm chú nhìn gương mặt người bệnh nhân này. Hoài chưa hề gặp một người như anh ta. Rồi không hiểu sao, Hoài đặt câu hỏi liên quan đến nghề nghiệp của Jin Seong.

- Điều gì làm anh chọn nghề nghiệp là diễn viên điện ảnh? Thích nổi tiếng hay vì nghề này hái ra tiền? Hay vì một lý do nào khác? Trong hồ sơ không thấy anh để nghề nghiệp nào khác.

- Một lần xem vở kịch trong trường ở Mỹ khi tôi đang học trung học, tôi thích và muốn chọn đó là hướng đi cho mình.

- Anh học ngành này ở Mỹ hay ở Nam Hàn?

- Tôi đã học và tốt nghiệp từ New York Film Academy ở Mỹ.

- Vì sao không chọn Mỹ làm nơi cho anh phát triển nghề nghiệp này mà lại chọn Nam Hàn?

Jin Seong cười. Khi anh ta cười trông anh ta có nhiều nét trẻ thơ và đáng mến.

- Tại sao ư? Vì lúc đó tôi đã nhận ra phần cốt lõi của nguồn gốc mình. Tôi là người Á châu nhiều hơn là người Mỹ. Cho dù tôi có nói tiếng Anh như người Mỹ, có ý thích như một người Mỹ đến đâu đi nữa, thì tôi vẫn là một người Á châu! Vả lại môi trường điện ảnh ở Mỹ cho một người Á châu không có nhiều.

- Sang Nam Hàn rồi anh phải học tiếng mẹ đẻ sao?

- Không! Từ nhỏ dù ở Mỹ nhưng ở nhà gia đình chúng tôi vẫn dùng tiếng Hàn ở nhà nên tôi rất thông thạo, không gặp khó khăn gì khi đến Nam Hàn.

- Chọn đúng nghề nghiệp anh có thích không?

Hình như vấn đề của Jin Seong có liên quan đến nghề nghiệp của anh ta, Hoài nhận ra như vậy.

Jin Seong chọn chỗ ngồi đối diện với Hoài và rất gần. Anh ta không cười nữa. Không có nụ cười, trông anh ta nghiêm nghị. Bây giờ Hoài mới nhìn kỹ đôi mắt của Jin Seong. Chưa thấy ai có đôi mắt dài như vậy. Trông như 2 lá liễu. Mắt một mí, không lớn và sắc như hai lưỡi kiếm! Đôi mắt lạnh lùng làm người đối diện e dè. Bỗng dưng nhìn Jin Seong, Hoài thấy lạnh và.. sợ! Đôi mắt đó đang nhìn Hoài như muốn đi sâu vào tâm hồn nàng, sục xạo tìm kiếm một điều gì. Hoài chưa bao giờ gặp cái nhìn nào như thế! Anh ta nhìn Hoài như thôi miên. Đôi mắt thôi miên đó không rời khỏi khuôn mặt Hoài. Đôi mắt như có ma lực làm Hoài ngồi sững sờ. Mọi thứ trong căn phòng làm việc của nàng và cả chính Hoài dường như bất động! Không gian và thời gian ngừng lại.

Chỉ còn mình Jin Seong nói và cử động mà thôi.

- Tôi rất thích! Đó chính là cuộc đời của tôi! Không sai! Cuộc đời của tôi..

Mấy phút trôi qua khi Jin Seong không nhìn Hoài nữa, nàng mới cảm nhận được tiếng thở của mình. Hoài đi thẳng vào vấn đề:

- Tại sao anh cần đến đây?

Jin Seong không nhìn Hoài nữa:

- Khi đi vào thế giới điện ảnh tôi mới khám phá ra con người thật của chính mình.

- Điều đó có gì cản trở sao?

- Mỗi một bộ phim tôi đóng kéo dài cả năm trời. Tôi không hiểu vì thời gian kéo dài hay vì lý do gì khác mà khi đã kết thúc bộ phim.. tôi không thể trở lại cuộc sống bình thường được! Tôi.. như đã đánh mất mình trong những nhân vật đó! Tôi không tìm lại được tôi nữa. Hay có những lúc tôi đã nghĩ đâu là thật? Tôi trong những vai trò đó mới là thật hay tôi ở ngoài đời thường mới là thật?

- Những loại phim anh đóng thuộc thể loại nào?

- Lãng mạn có, hành động có.. Cả những loại với nhân vật bị tâm thần cũng có.

Hoài thấy ngay vấn đề nên hỏi Jin Seong:

- Loại nào phù hợp với anh? Ý tôi muốn hỏi là loại nào anh thích hơn?

Jin Seong nhìn Hoài nhưng chưa trả lời ngay. Vẫn đôi mắt kỳ dị đó, hai lưỡi kiếm kia như vờn trên mặt Hoài thăm dò có đôi chút thích thú và hơi hỗn xược. Hoài biết mình đang nổi da gà!

- Ngay cả những loại phim lãng mạn mà tôi được chọn để đóng vai trò đó thì vẫn có những ẩn ức bi thương của nhân vật. Vẫn có những xung đột muốn đập phá và tiêu diệt!

- Đó là điểm giống con người thật của anh nhất sao?

- Bà nghĩ như vậy à?

- Tôi cho rằng khi chọn anh đóng cho những nhân vật đó thì người đạo diễn đã thấy là anh sẽ đóng vai trò này tốt và có phần thích hợp.

Jin Seong hơi mỉm cười khi trả lời Hoài:

- Có thể nói như vậy!

- Anh về Mỹ vì sao?

- Tôi muốn rút lui khỏi phim trường một thời gian. Tôi muốn đi tìm chính mình!

- Có tìm được không?

- Chưa tìm được nên mới đến đây! Bà có thể giúp tôi được không?

Hoài ân cần nói với Jin Seong nhưng tránh nhìn ánh mắt anh ta:

- Kể cho tôi nghe về tuổi thơ của anh! Cứ kể theo trí nhớ không cần thứ tự.

Jin Seong đột ngột đứng dậy tìm một chỗ ngồi khác, xa Hoài hơn.

Điều này làm Hoài dễ chịu hơn. Nàng chờ đợi mãi vẫn không thấy Jin Seong nói gì. Hoài lại phải gợi chuyện:

- Anh có anh chị em không?

- Tôi có một người anh và một đứa em gái.

- Lúc nhỏ có chơi với nhau vui vẻ và thân thiết không?

- Không! Người anh của tôi rất thông minh, mạnh mẽ và luôn luôn là mẫu mực mà cha mẹ tôi bắt tôi phải giống như anh ấy. Còn em gái thì nhút nhát sợ sệt, ngược lại với anh tôi.

- Còn anh thì sao? Đứa nhỏ ở chính giữa ấy bị áp lực như thế nào?

- Nhiều áp lực và bị bỏ quên!

- Cậu bé đó là người như thế nào?

Jin Seong có vẻ như khó khăn khi phải nói về tuổi ấu thơ của mình.

- Nó thường giấu sự… phẫn nộ của mình.

- Tại sao?

- Vì nó xem đó là một sự yếu đuối không nên có! Người anh của nó mạnh mẽ và tự tin. Nó phải giống như vậy! Nhưng nó không làm được! Nó tức giận với chính bản thân! Nó bị cha mẹ, bạn bè chế diễu là nó yếu đuối như con gái!

- Thằng bé ở trường có bị bắt nạt không?

- Nhiều lắm. Nhiều lần!

- Không phản ứng lại sao?

Jin Seong bỗng dưng bật cười làm Hoài ngạc nhiên và có đôi chút e dè vì tiếng cười thật kỳ lạ!

- Nó nuôi sự hận thù và tức giận đó. Chờ dịp để phản kháng.

- Có nhớ lúc nào thì phản kháng lại không?

- Nhiều năm sau!

- Tìm cơ hội sao?

- Đúng vậy! Và cũng để chờ cho thằng bé lớn khôn mạnh mẽ về thể chất hơn.

- Có thỏa mãn với sự phản kháng đó không?

Jin Seong lại đứng dậy đổi chỗ ngồi. Lần này anh ta trở về vị trí cũ, ngồi đối diện với Hoài và rất gần.

Đôi mắt ấy không chỉ có ma lực không thôi nhưng lúc này là cái nhìn dữ dội như muốn chiếm đoạt. Tia nhìn ấy thu hút Hoài khi anh ta nói:

- Bà không muốn biết nó phản kháng ra sao ư? Không tò mò à?

Hoài nói với giọng nhẹ như thầm thì, như một người hết hơi sau một cuộc chạy không ngừng nghỉ. Chưa bao giờ trong căn phòng này Hoài lại mất vị thế của một người làm chủ cuộc chơi. Nàng đang bị Jin Seong thao túng!

- Hãy kể cho tôi nghe!

Nghe Hoài nói như vậy, Jin Seong có vẻ hài lòng.

- Nó vẫn thường bị 3 thằng bạn cùng lớp hùa nhau ăn hiếp, đánh đến bị thương. Những vết thương ngoài da không lớn nhưng cũng làm chảy máu và đau nhiều ngày rồi nó hồi hộp không biết đến hôm nào sẽ bị đánh tiếp. Nhiều ngày tháng trôi qua như thế trong sự phẫn nộ, sợ sệt và bất lực của nó. Đến khi nó cao hơn 3 thằng kia cũng là lúc nó nghĩ đến chuyện phải trả thù. Nó giấu sẵn một con dao nhọn trong túi quần rồi tìm cách khiêu khích 3 thằng khốn nạn kia. Dụ chúng ra ngoài bìa rừng vắng vẻ và đánh nhau một trận. Với dao nhọn và sắc và sự phản kháng bất ngờ, nó hạ 3 tên nọ không khó khăn gì.

- Vậy là nó không bao giờ bị bắt nạt nữa? Đúng không?

- Đương nhiên! Những vết thương để lại cho 3 tên kia làm chúng nhớ đời. Bà có biết nó làm gì không?

Không đợi Hoài lên tiếng, Jin Seong kể luôn:

- Một đứa suýt bị cắt đứt một bên tai. Một tên bị rạch mặt. Còn một đứa nữa bị đánh cho gẫy chân phải vào nhà thương một thời gian.

- Không ai truy cứu sao?

- Chúng không dám tiết lộ vì nó đã dọa cắt lưỡi nếu nói ra! Lời dọa của một con chó điên cũng đáng sợ và có thể trở thành sự thật!

- Chỉ một lần đó thôi sao hay nhiều lần?

Jin Seong nhìn Hoài, anh ta không còn cười nữa, mặt rất nghiêm nghị:

- Tại sao bà biết?

Hoài trở lại bình tĩnh, nàng thản nhiên nói với Jin Seong:

- Bởi vì tôi nghĩ lúc đó nó đã tìm ra sự thỏa mãn và khoái lạc khi hành hạ được kẻ khác.

- Rất đúng! Bà đang ở trong đầu tôi đấy hay sao?

Hoài thách thức:

- Nếu tôi bảo là đúng thì anh nghĩ gì?

Jin Seong chợt chồm người lên. Giữa hai người vẫn có một khoảng cách là chiếc bàn làm việc của Hoài nhưng nàng hơi giật mình. Bây giờ không chỉ đôi mắt mà cả khuôn mặt đầy ma mị của người bệnh này như muốn hớp hồn Hoài. Đôi mắt và khuôn mặt đó như muốn chiếm đoạt Hoài, áp sát mặt với mặt để nghe ngóng nhiệt độ của Hoài đang tụt xuống vì lạnh và vì sợ hãi. Nhưng rồi Jin Seong mỉm cười, vẫn nụ cười trẻ thơ hiền hậu lộ hàm răng trắng tinh:

- Thì tôi thấy sự chọn lựa của mình khi đến đây quá đúng! Tôi cần một người như bà! Gặp được một người hiểu mình không phải là dễ! Vì vậy tôi mới trở lại Mỹ.

- Ở bên Nam Hàn cũng có bác sĩ tâm lý chứ, tại sao lại phải về đây?

- Tôi khá thành công trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Phải nói là rất thành công! Tôi không muốn ai biết đến những vấn đề tâm lý của tôi, nhất là báo giới!

Hoài nghiêm trang nhìn Jin Seong và đặt lại câu hỏi khi nãy mà anh ta chưa trả lời:

- Sự phản kháng chỉ xảy ra một lần trong quá khứ hay là nhiều lần?

- Duy nhất một lần!

Hoài nghĩ là Jin Seong không nói thật!

- Anh có bị thôi thúc để tiếp tục hành động như vậy nữa không?

- Nhiều lần nhưng tôi tự chế ngự được!

- Anh sợ mức độ tấn công và hành hạ người khác sẽ gia tăng theo cấp độ và đưa đến tử vong?

Giọng Jin Seong nhỏ hẳn lại khi trả lời Hoài:

- Phải!

- Nhưng anh biết điều đó và tự chế ngự được bản thân! Có nhiều người không làm được như vậy! Đến với phim ảnh và vào những nhân vật thô bạo có giải tỏa phần nào khao khát đó không?

- Rất nhiều! Vì vậy tôi diễn xuất rất thật theo cảm xúc của mình! Tôi đã là.. tôi trong phim ảnh! Nhưng bà có biết cảm xúc của tôi như thế nào trong những cảnh đánh nhau hung bạo trong phim không?

Không đợi Hoài nói gì, Jin Seong kể tiếp:

- Tôi đã bị kích thích. Vô cùng kích thích và không thể kiểm soát nổi mình nữa! Tất cả những cảm xúc dữ dội và phấn khích đó dâng cao như nước lụt tràn bờ ra bằng hành động. Mỗi một cú đấm, một cánh tay xiết chặt vào cổ đối phương đều mang đến cho tôi một sự hưng phấn và thỏa mãn dị thường! Đó là những tiếng nói trung thực nhất từ đầu tôi, từ trái tim tôi, tuôn tràn ra ngoài.. Hay cái tôi trong phim ảnh mới chính là tôi?

- Không đúng đâu! Những suy nghĩ đó sai! Nơi đó chỉ giúp anh giải tỏa phần nào vấn đề của anh mà thôi! Những nhân vật đó không phải là anh đâu!

Jin Seong nhìn Hoài với vẻ hoài nghi:

- Làm sao bà biết những nhân vật đó không phải là tôi?

- Đó là những ước muốn của anh mà thôi! Chúng ta ai ai cũng ao ước được trở thành như thế này hay thế kia. Tất cả chỉ là sự ao ước và nằm trong trí tưởng tượng của chúng ta! Không có thật!

- Vậy tại sao khi ngừng diễn xuất, tôi không thể trở về đời thường được? Tại sao vậy?

- Tôi nghĩ có nhiều lý do. Đầu tiên vì thời gian mà anh đóng phim kéo dài hơi lâu.

- Đúng vậy! Vì phải kéo dài cả năm trời mới hoàn tất!

- Thời lượng kéo dài, nhập vào nhân vật, lập đi lập lại. Ngay cả những cảm xúc trong khi diễn xuất cũng đã đánh lừa anh! Những tình cảm hay sự giận dữ hay tội ác của nhân vật đó chỉ giới hạn trong môi trường diễn xuất và phim ảnh. Tất cả là giả tạo! Đừng để bị đánh lừa! Khán giả có thể bị đánh lừa trong lúc theo dõi phim nhưng khi chấm dứt tất cả đều tỉnh lại. Mọi sự chỉ là giải trí! Người xem được thỏa mãn trong sự giải trí đó hay chính vì những tình huống mà ngoài đời không bao giờ xảy ra được làm người xem thích thú vì cái không thể đó!

Jin Seong cúi đầu không nhìn Hoài nữa khi nói:

- Tôi cũng muốn nghĩ như vậy nhưng không được! Tôi cứ tiếp tục suy nghĩ, và còn khát khao được tiếp tục sống trong vai trò đó. Có những lúc không phải là vì mong muốn được bày tỏ bằng bạo lực mà còn vì những tình cảm xây dựng trong phim. Tôi muốn mọi sự được kéo dài và tôi cứ tiếp tục được sống như thế.

Hoài đổi câu hỏi:

- Anh có bạn gái ngoài đời thực không?

- Không! Tôi không có!

- Vì sao? Không tìm được cô gái nào anh thích hay vì quá bận rộn với công việc?

- Có lẽ cả hai!

- Có bao giờ anh có tình cảm với diễn viên nữ cùng diễn xuất trong phim không?

Jin Seong thở dài:

-Rất nhiều lần! Như tôi đã nói với bà tôi thấy tôi sống trong phim ảnh nhiều hơn là cuộc đời bên ngoài!

- Những diễn viên nữ ấy đối xử với anh như thế nào?

- Bà muốn hỏi họ có thích hay yêu tôi không?

Hoài gật đầu:

- Phải!

- Không! Chỉ là bạn diễn! Hay nhiều hơn thì chỉ là bạn bè xã giao.

- Họ có biết anh có tình cảm với họ không?

- Không biết đâu! Tôi rất kín đáo.

- Anh không muốn thử sao?

Jin Seong bật cười trước câu hỏi của Hoài:

- Bà không tin rằng tình yêu đến một cách bộc phát sao? Tôi không thích thử!

Hoài nhìn tờ giấy nhỏ dán bên ngoài hồ sơ của Jin Seong. “Hẹn 2 tiếng”. Nàng nghĩ thầm độ này có nhiều bệnh nhân muốn ngồi trong căn phòng này lâu hơn nàng tưởng.

- Chúng ta có 2 tiếng đồng hồ để trò chuyện. Anh có muốn nghỉ vài phút không?

- Trong văn phòng này có nhạc không?

- Anh muốn nghe nhạc ư? Loại nào? Tôi chỉ có những loại nhạc mà tôi ưa thích thôi!

Jin Seong nhìn Hoài với cặp mắt khó hiểu:

- Cho tôi nghe nhạc mà bà ưa thích đi!

Hoài tìm CD nhạc và để lớn vừa phải. Nàng nghĩ những bài hát êm ả sẽ xoa dịu bớt những khắc khoải trong tâm hồn Jin Seong.

Cả hai cùng yên lặng lắng nghe hay người bệnh nhân này đang đeo đuổi những suy tư gì khác?

Jin Seong nhắm mắt, tựa đầu vào chỗ dựa của ghế khi anh ta xoài người xuống thấp hơn. Hai chân duỗi thẳng. Trông như anh ta đang ngủ.

Đó chỉ là một tape nhạc jazz nhẹ nhàng không lời, xen kẽ với những âm thanh rào rạt của thiên nhiên như sóng biển hay mưa. Tiếng nhạc làm thư giãn rất dễ chịu!

Hoài nhìn đồng hồ. Đúng 10 phút nàng sẽ tắt nhạc hay vặn thật nhỏ như một thứ background music.

Khi tiếng nhạc bắt đầu nhỏ đi thì Jin Seong choàng tỉnh. Anh ta ngồi thẳng lên tìm Hoài. Nàng vẫn ở nguyên vị trí cũ.

- Bà bảo tôi phải làm gì?

- Tôi nghĩ anh đã thấy vấn đề của chính mình, tự chế ngự được, hiểu mình, như thế là đủ rồi!

- Bà nói đủ nghĩa là sao?

- Tôi thấy sự nhận thức của anh về ranh giới giữa xấu và tốt rất minh bạch. Anh không còn là đứa trẻ năm xưa từng bị bắt nạt, bị đánh đập và tấn công nữa. Anh đã phản kháng. Anh đã cho những kẻ đó thấy phản ứng của anh ra sao. Anh đã trả lại nỗi sợ hãi của đứa trẻ đó cho những người gây nên tội. Anh không còn sợ sệt nữa! Thời gian và sự trưởng thành đã tạo nên một con người khác ở anh. Sự lạnh lùng xa cách của anh, ngay cả cái nhìn dữ dội trong ánh mắt cũng chỉ là một phần của con người anh mà thôi. Chúng ta đều có nhiều mâu thuẫn xung đột trong một hình hài là thân phận con người.

Jin Seong mỉm cười hỏi Hoài:

- Ánh mắt tôi dữ dội như bà mô tả sao?

- Dữ dội, lạnh lẽo, nghiêm trang và ma mị như muốn thôi miên người đối diện. Tôi không hiểu đó là tia nhìn thực sự của anh một lúc nào đó hay là anh đang diễn xuất trong đời thường?

Jin Seong phá lên cười.

- Bà thật là thú vị! Rất thú vị! Nhưng bà đừng lo, tôi đến đây vì tôi cần được cố vấn về tâm lý. Trong căn phòng này tôi rất… À nói như thế nào nhỉ? Tôi rất thành thực phơi bầy con người của mình. Tôi như vậy đó! Không có gì đáng sợ cả!

Hoài yên lặng.

- Bà không nói gì sao?

- Anh muốn tôi nói gì?

- Nói về những nhận xét của bà đi! Bà nhắc đến sự mâu thuẫn trong tôi. Bà mới nói có một nửa. Vậy nửa kia là gì? Sự lạnh lùng dữ dội mà bà mô tả trong ánh mắt tôi có làm bà sợ không?

Thế này thì quá lắm! Hoài nghĩ thầm như vậy! Jin Seong quả thật mất thăng bằng về tâm lý!

- Anh hỏi nhiều quá! Một nửa kia mà tôi nhìn thấy qua nụ cười rất trẻ thơ của anh. Nụ cười hiền hậu và bao dung. Chính điều này đã giúp anh vượt qua những ước muốn trừng phạt bằng bạo lực đối với những kẻ đã bắt nạt anh. Tôi thấy phần này tuy êm dịu nhưng rất mạnh mẽ nên anh mới tự chế ngự được bản thân và không nghĩ đến sự trả thù nữa. Nụ cười mà tôi nhìn thấy chính là sự tha thứ cho quá khứ đã dày vò anh. Khi được thả vào trong môi trường phim ảnh qua những vai diễn phù hợp phần nào với bản chất, quá khứ đó thức dậy làm anh muốn bóc trần con người của mình đi theo những tiếng gọi xúi dục của bản năng. Anh đã mượn cái giả trong phim ảnh để làm nên cái thực như anh muốn. Nhưng khi mọi sự chấm dứt thì anh vẫn tiếc nuối! Chúng ta luôn luôn bị cám dỗ bởi những xúi dục từ bên trong chính con người của mình, chuyện đó bình thường!

Jin Seong lại cười. Không hiểu cười vì những phân tích của Hoài hay vì điều gì khác.

- Còn câu hỏi nữa bà chưa trả lời? Tôi có cần lập lại câu hỏi đó không?

- Không cần vì tôi nhớ. Sợ ư? Cũng có hơi thấy khác thường! Tôi chưa gặp ai có đôi mắt nhìn như anh. Đôi mắt ẩn chứa những bí ẩn nhưng lạnh lẽo làm người ta phải tránh né, trong đó có tôi! Ánh mắt đó có thật, tôi nhận ra như thế sau khi quan sát anh kỹ, không phải là đóng kịch! Nhưng cũng vì thế mà anh khó tạo dựng sự liên kết với người khác phái được!

Jin Seong cúi đầu:

- Bà nói làm tôi buồn quá!

- Tôi tưởng anh muốn nghe những suy nghĩ của tôi về anh?

- Muốn nghe nhưng sao… phũ phàng quá! Chẳng ai nói với tôi như thế bao giờ!

- Vậy thì cười nhiều đi! Anh có nụ cười đôn hậu làm người khác thấy ấm áp và tin tưởng. Anh có thể tránh đừng nhìn lâu người khác một cách trực diện như thăm dò.

Jin Seong lại cười:

- Mỗi ngày tôi nên đứng trước gương và tập cười sao?

- Không phải như vậy! Hãy để ý đến chung quanh anh nhiều hơn. Làm những điều anh thích. Khám phá những thú vui chưa từng thử qua. Anh biết phân định giả hay thật mà! Chỉ là chọn lựa thôi! Tôi nghĩ trong thời gian này khi nghỉ đóng phim một thời gian, anh sẽ quay về với con người thật của anh. Không khó khăn đâu. Vấn đề là sự chọn lựa của anh!

- Trong thời gian ở đây, chắc tôi sẽ trở lại gặp bà vài lần nữa, có được không?

- Đương nhiên là được! À.. tôi chưa từng xem K drama. Anh giới thiệu tôi một phim mà anh đóng để tôi xem.

Lần này Jin Seong cười lớn tiếng:

- Được thôi! Bà xem phim và lần tới tôi trở lại chúng ta sẽ nói chuyện tiếp! Tôi rất thích nghe những phân tích của bà. Vậy lần tới tôi trở lại mà nếu như tôi có đóng kịch thì bà cũng đừng sợ ánh mắt nhìn của tôi nữa nhé?

Hoài cười thoải mái:

- Đã quen thì đâu còn sợ nữa!

Đứng lên ra đến cửa, Jin Seong còn ngoái lại nhìn Hoài. Nụ cười trẻ thơ đó của Jin Seong bỗng dưng cho Hoài có cảm giác như anh ta chưa kể hết những uẩn khúc. Tại sao nàng lại có ý nghĩ như vậy nhỉ? Không biết nữa! Hay vì có nhiều mâu thuẫn trong con người này? Hay vì Hoài đã nghĩ rằng Jin Seong còn giấu diếm nhiều chuyện gì khác? Nhưng Hoài muốn gặp lại người bệnh nhân này và nghe anh ta nói chuyện nhưng nàng hy vọng những u uẩn nào đó không phải là.. những điều kinh khủng hay tội ác! Chúng ta đều muốn tin vào những điều tốt lành và không muốn nghĩ đến những sự dữ! Hoài sẽ không bao giờ quên gương mặt này cho dù có nhắm mắt lại!

Nguyễn Thị Thanh Huyền

Người phụ nữ lớn tuổi gốc Việt đến văn phòng của bác sĩ tâm lý Hoài Nguyễn với tâm trạng hoảng loạn và trầm cảm. Bà ta đề rõ trong hồ sơ là bị trầm cảm. Sáu mươi tuổi, có đời sống vật chất sung túc. Hoài có thể nhận thấy điều đó qua y phục sang trọng đắt tiền hàng hiệu của bà ta. Đây là một phụ nữ đẹp và sang với khuôn mặt hoàn hảo và trẻ hơn là lứa tuổi 60. Trông bà Thanh Huyền lại càng rụt rè khi ngồi thu mình trong chiếc ghế bành gần bàn làm việc của Hoài. Chiếc xách tay khá lớn để bên cạnh bà Nguyễn Thị Thanh Huyền. Bà ta cứ dáo dác nhìn chung quanh như e dè đang có một ai đó sẵn sàng nhẩy xổ ra tấn công bà ấy bất thình lình! Gương mặt hiền lành, đôi môi hơi mím lại như kìm giữ những lời nói. Sao vậy?

Hoài có thể nhìn thấy ngay vấn đề của người phụ nữ này. Nàng nhỏ nhẹ và ân cần để trấn an người bệnh nhân.

- Bà hãy thoải mái và tự nhiên nhé! Chỉ có hai chúng ta trong căn phòng này mà thôi. Công việc của tôi là lắng nghe. Bà có thể kể cho tôi nghe bất cứ chuyện gì, chuyện vui, chuyện buồn, bất luận là chuyện gì.

- Tôi.. không biết phải nói chuyện gì.. Nói làm sao nữa..!

- Bà có đang buồn bực gì không? Có ai làm cho bà phải khó chịu không? Kể ra bà sẽ dễ chịu hơn.

Bỗng dưng bà ta đổi hẳn thái độ, lớn tiếng và nói với vẻ hằn học:

- Tại sao tôi cứ phải nghe những lời nói khó nghe từ những người chung quanh tôi? Tại sao là tôi chứ?

Hoài nhỏ nhẹ nói với bà ta:

- Những lời nói khó nghe của người khác nhắm vào bà là một thứ bạo hành bằng lời nói. Bạo hành bằng lời nói có thể để lại những tổn thương tâm lý đau đớn chẳng kém gì bất cứ hành vi bạo hành thể chất.

Bà Thanh thở hổn hển khi nói với Hoài. Có lẽ điều này đã khơi dậy sự tức giận dồn nén trong bà ta.

- Họ là những kẻ muốn chứng tỏ quyền lực trên tôi! Bắt tôi phải thế này thế kia! Tại sao chứ?

- Họ ở đây là ai? Cha mẹ, anh em, họ hàng, chồng của bà sao?

Bà Thanh xẵng giọng trả lời Hoài:

- Là như vậy đó!

- Bà không muốn tự bảo vệ bản thân ư?

- Bằng cách nào?

Nói xong bà ta òa lên khóc. Khóc như một đứa trẻ.

- Bà cần tìm cách nhận diện và vượt qua bạo lực lời nói trong cuộc sống hàng ngày. Bạo hành lời nói tuy không gây ra vết thương có thể thấy được nhưng lại khiến cho bà trở nên tự ti hay nghiêm trọng hơn là trầm cảm!

Bà Thanh vừa thổn thức vừa nói với Hoài:

- Đúng! Tôi đang bị trầm cảm! Bác sĩ của tôi cho tôi uống Prozac để chống trầm cảm. Cô bác sĩ ấy còn nói với tôi là những thuốc này sẽ làm tăng mức serotonin của não. Nhưng một người bác sĩ khác lại nói nếu trầm cảm là do thiếu serotonin thì tôi sẽ khá hơn trong vài ngày hay một thời gian nhưng kết quả không phải như vậy. Người bác sĩ mới này khuyên tôi ngoài chuyện uống thuốc đó thì còn phải đi gặp thêm một bác sĩ tâm lý nữa. Vì vậy tôi mới đến đây!

Hoài nghĩ thầm người bệnh này gặp quá nhiều bác sĩ! Uống quá nhiều thứ thuốc! Họ không tìm hiểu nguyên nhân vì sao bà ta bị trầm cảm! Chỉ uống thuốc không thôi sao? Có đúng thật trầm cảm là kết quả của sự mất cân bằng hóa học của chất dẫn truyền thần kinh như serotonin không? Hoài không đồng ý như vậy!

Có lẽ những giọt nước mắt vừa nhỏ ra kia và chưa kịp khô trên hai gò má của bà Thanh Huyền đã làm dịu lại sự tức giận trong bà ta.

Hoài gợi chuyện tiếp:

- Từ lúc còn nhỏ bà đã phải nghe những lời làm buồn lòng sao? Đã từ lâu lắm rồi phải không?

Những lời nói như ru ngủ của Hoài đã làm cho khoảng cách giữa nàng và bà ta gần hơn. Hoài đang làm vai trò đứng về phía bà Thanh Huyền mà!

Tự dưng bà Thanh Huyền thấy dễ chịu hơn và muốn tâm tình với người bác sĩ tâm lý này.

- Đúng vậy! Tôi luôn luôn bị công kích từ khi còn nhỏ. Họ dùng những lời nói làm tổn hại đến cảm xúc của tôi. Những lời nói có ý chê bai làm tôi thấy mình không có giá trị hay yếu kém, không thông minh và chẳng giỏi giang gì. Tôi không nhận ra mình bị ngược đãi vì những lời nói đó mà dần dà những sự lập đi lập lại đó làm tôi thấy tự ti và mặc cảm.

- Có khi nào bà nhận ra những lời nói của người khác về bà là sai lầm không?

- Cũng có lúc.. nên tôi luôn luôn cố gắng để chứng tỏ là mình không như người ta nghĩ.

- Nhưng người ta, những người mà bà gọi là “họ” vẫn không thừa nhận sự suy nghĩ sai lầm của họ về bà đúng không?

Bà Thanh Huyền lần đầu tiên từ khi vào đây đã ngửng đầu lên nhìn Hoài, nét mặt bà có chút hoan hỉ.

- Quá đúng!

- Chính những bạo lực lời nói đó có tác dụng lâu dài trên nạn nhân là bà. Những lời nói đó khiến bà tin vào những điều rất tiêu cực về bản thân. Có nhiều người vì thế cho rằng bản thân mình không có giá trị gì và không thể thành công ở bất cứ lãnh vực nào. Tâm lý này tác động tiêu cực đến mọi yếu tố trong cuộc sống của bà, chi phối việc học tập, mối quan hệ và công việc.

- Không sai! Từ nhỏ tôi cứ bị cho là yếu kém nên tôi luôn luôn có mặc cảm thua sút. Nhiều lúc những lời nói nặng lời dù vô tình hay cố ý, hoặc ngay cả những lời nói to cũng làm tôi bị xúc động và thấy mình bị thương tổn! Nhưng thực tế, trong gia đình, mọi sự tính toán đều do tôi! Tôi đâu có thua kém như mọi người nghĩ đâu! Tại sao vậy? Tại sao họ cứ muốn kìm kẹp và bắt nạt tôi? Tại sao chỉ là tôi mà không phải là các em tôi?

- Bởi vì từ nhỏ họ đã khiến bà trở nên thụ động. Nhưng tôi nghĩ chắc còn những nguyên nhân sâu kín hơn mà bà chưa chia sẻ. Thử nhớ lại lúc còn nhỏ khi bắt đầu có trí khôn bà đã phải nghe những gì mà đã để lại ấn tượng sâu đậm và tác hại đến tâm lý bà như vậy.

Bà Thanh Huyền không trả lời hay là đang cố nhớ lại.

Hoài tiếp tục gợi chuyện để bà ta phải mở lòng.

- Bà nhớ được nhưng chỉ vì không muốn nhớ! Nếu bà có thể kể ra hay đối diện với những điều không vui đó bà sẽ được giải tỏa nhiều hơn. Cứ dồn nén trong lòng và chịu đựng một mình sẽ đến lúc những điều này trở nên gánh nặng và làm bà càng đuối thêm. Gỡ bỏ đi như ném đi những thứ xấu xí không cần thiết cho hành trang trong cuộc sống.

- Có những lời nói không hiểu chỉ là đùa cợt vô tình của người lớn hay là cố ý hay hơn nữa là sự thật cứ đeo đẳng tôi mãi! Tôi bị ám ảnh về điều này!

- Điều này là điều gì? Bà đang nhìn lại. Hãy kể cho tôi nghe. Tôi muốn nghe bà chia sẻ nỗi ám ảnh đó.

- Cô, dì của tôi đã cười cợt và bảo tôi là con nuôi. Mẹ tôi đã nhặt được tôi ở một gốc cây nào đó! Tâm trí của một đứa trẻ lên 5 đã xao động và cứ nhớ mãi điều này. Khi hiểu biết hơn đứa trẻ lúc đó là tôi đã nhận ra sự phân biệt đối xử của mẹ mình. Tôi không được yêu thương và chiều chuộng như em trai tôi. Điều này càng làm cho ý nghĩ “mình chỉ là con nuôi” thêm gắn bó với tôi. Nhưng hơn nữa tôi đã bị bỏ ở một gốc cây nào đó. Người sinh thành ra tôi đã vứt bỏ tôi như một thứ rác rưởi sao?

Hình như nói ra được những điều này đã là một cố gắng quá mức của bà Thanh Huyền.

Hoài yên lặng lắng nghe. Bà ta ngừng kể, chỉ còn tiếng sụt sùi của những giọt lệ đổ ra chua chát và ngậm ngùi cho thân phận mình!

Hoài nhẹ nhàng hỏi:

- Đó có phải là sự thật?

- Khi trưởng thành tôi đã muốn hỏi mẹ tôi về điều này nhưng tôi không dám. Tôi sợ sự thật! Nhưng rồi đến lúc tôi sắp sửa lập gia đình thì những tin đồn bên ngoài rằng tôi là con nuôi lại lan ra. Ông nội tôi đã tức giận kêu lên vì sao lại có những tin đồn thất thiệt như vậy được! Ông nội tôi còn khẳng định cứ hỏi cô mụ đỡ đẻ cho mẹ tôi là biết ngay! Từ đó tôi biết mình chính thực là con của ba mẹ tôi, không phải là con nuôi!

- Bà có dễ chịu hơn khi biết như vậy không?

Bà Thanh Huyền ngậm ngùi nói với những âm thanh hơi khàn đục vì đã khóc quá nhiều:

- Phần nào thôi!

- Vì sao?

- Tôi khao khát được yêu, được chiều chuộng, được âu yếm của một tình mẫu tử!

- Không thấy bà nói đến người cha của bà? Người cha ấy như thế nào?

Mặt bà Thanh Huyền tươi hẳn lên:

- Cha tôi là một người đàn ông tuyệt vời! Cha tôi rất yêu tôi nhưng vì công việc cha tôi ít ở nhà với chúng tôi nhưng tôi biết cha tôi yêu tôi lắm.

- Không đủ để bù đắp sao?

- Không đủ! Em trai tôi được làm bất cứ điều gì nó muốn còn tôi.. thì không!

- Chỉ vì bà là con gái?

- Đúng như vậy! Sự phân biệt đối xử của mẹ tôi rất rõ ràng, không hề giấu diếm! Đó không phải là một thứ biểu bộ tình yêu của người mẹ sao?

- Đó không phải là bài học đầu đời cho bà về mẹ con ư?

- Có chứ! Tôi đã luôn luôn cố gắng yêu các con tôi đồng đều dù trong thâm tâm cũng có một chút thiên lệch nào đó nhưng rất ít! Và không bao giờ tôi tỏ lộ!

Hoài đột ngột hỏi bà ta:

- Còn chồng bà và cuộc hôn nhân thì ra sao? Hạnh phúc chứ?

- Tôi không muốn trả lời câu hỏi này! Đừng hỏi tôi vì sao. Nhưng tôi đã và đang hy sinh tất cả cho gia đình tôi! Chỉ cho mình gia đình tôi thôi! Cho dù.. tôi có phải nuốt bao nhiêu đắng cay tủi nhục vào tận cùng đáy lòng thì tôi vẫn hãnh diện là đã giữ được gia đình trong đôi tay nhỏ bé của mình.

Hoài nhìn người phụ nữ trước mặt và thầm nghĩ bà ta mạnh mẽ hơn nàng tưởng!

Bà Thanh Huyền chuyển về đề tài ban đầu:

- Làm sao có thể phân biệt khi nào là bạo hành lời nói?

- Bà phải nắm được hành vi của người bạo hành. Chẳng hạn như họ đặt một biệt danh cho bà, dù chỉ là nói đùa. Hay họ có thể mỉa mai châm chọc bà làm cho bà ngượng ngùng. Hoặc luôn chỉ trích bà. Những lời chỉ trích không mang tính xây dựng thì chỉ làm bà tổn thương. Việc liên tục chỉ trích người khác chính là bạo hành bằng lời nói. Ngay cả lớn tiếng hay dùng những từ ngữ không lịch sự với bà thì đấy cũng là bạo hành lời nói. Họ cho bà cảm giác là bà phải bị khuất phục, phải để họ thao túng. Từ đó đưa đến những vấn đề tâm lý như lo âu, trầm cảm hay thậm chí là rối loạn căng thẳng sau chấn thương, hay còn gọi theo từ ngữ chuyên môn là Post-Traumatic Stress Disorder hay ngắn gọn là PTSD.

- Tôi khổ sở và nhiều lúc hoảng loạn phải uống thêm cả thuốc ngủ vì những lời nói nghiệt ngã khó chịu bắt bẻ đó làm tôi mất ngủ, sức khỏe suy kém và làm những cơn đau nhức vì tê thấp của tôi trở nên trầm trọng và đau đớn hơn! Tôi phải làm sao?

- Việc bà nhận ra những bạo hành lời nói đó chưa đủ để bà tránh được những ảnh hưởng tai hại này. Bà cần phải bảo vệ bản thân mình.

- Bảo vệ bản thân? Đau ốm bệnh hoạn như tôi thì có thể làm gì được?

- Có những phương cách để tự bảo vệ bản thân. Đầu tiên bà phải tỏ lộ thái độ của bà một cách rõ ràng và bình tĩnh để cho những người nói những lời ác ý phải lùi lại vì biết rằng nếu cứ tiếp tục, bà sẽ phản kháng. Điều thứ hai, bà hãy tránh xa những người hay chỉ trích hoặc nếu là bậc trên thích ra lệnh cho bà thì nên giữ khoảng cách với họ, ngừng lắng nghe những gì họ nói với bà. Điều thứ ba là tránh xa những suy nghĩ tiêu cực. Dành thời gian với những người sống tích cực. Bà hãy tìm kiếm những người bạn giúp bà thấy giá trị thực sự của mình để bà có thể tự tin và vui vẻ hơn. Những điều này sẽ giúp bà cân bằng và chữa lành cảm xúc của mình.

Hoài ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Ông William James là một triết gia người Mỹ vào cuối thế kỷ 19, có thể xem là một trong những triết gia gây nhiều ảnh hưởng nhất tại Mỹ, ông ta cũng là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng và cũng là người tiên phong đưa ra những chương trình giáo khoa về tâm lý tại Hoa Kỳ. Có thể nói ông ta là cha đẻ của ngành tâm lý học. Tôi còn nhớ ông William James đã nói những câu để đời chẳng hạn như: “Cuộc sống không nên lúc nào cũng là con đường dễ dàng. Đôi khi trải nghiệm học hỏi lớn nhất là những thứ có được thông qua thử thách và nghịch cảnh. Chính trong những lúc này bạn mới học được nhiều điều về bản thân, thế mạnh và những điểm yếu của mình”.

Bà Thanh Huyền lắng nghe và có vẻ suy tư hay chiêm nghiệm về những điều mà Hoài vừa nói.

- Nghe những điều bà vừa nói làm như tôi đã nhìn thấy một con người khác ở mình!

- Con người đó vững mạnh hơn không?

- Tôi không biết nữa nhưng chắc chắn là tâm hồn tôi thấy nhẹ nhàng hơn. Tôi như là..

Bà ta ngừng lại như để tìm cách diễn tả về mình rồi nói tiếp:

- Như là có thêm sức mạnh!

Hoài mỉm cười:

-Vẫn có sức mạnh tiềm tàng trong con người của bà nhưng bà không nhận ra đó thôi. Tôi thấy bà là một phụ nữ mạnh mẽ và rất kiên cường. Hãy khẳng khái chống trả cho chính mình và vì mình! Khi bà phản kháng, họ sẽ lùi và không làm phiền bà nữa. Bà phải tỏ rõ thái độ chống đối và sẵn sàng thách thức, bất luận trong vai trò nào dù là với người vai vế lớn hơn hay nhiều tuổi hơn.

- Tôi phải tập chống trả sao?

- Đâu cần phải tập! Như lúc ban đầu bà đã tỏ ra giận dữ khi nói về họ và những uất ức nhịn nhục của bà được dịp tuôn đổ ra cho tôi nghe thấy. Vậy thì bà hãy làm như thế khi đối đầu với họ! Đã qua tuổi trưởng thành, sao lại phải e dè giữ gìn để làm tổn hại đến sức khỏe của mình chứ?

- Bà có nghĩ tôi sẽ không cần uống thuốc Prozac nữa hay không?

- Tùy cách bà ứng xứ để bảo vệ chính bà thôi! Nhưng tôi tin là bà sẽ mạnh mẽ lên và không cần phải uống thuốc trầm cảm nữa. Tôi tin tưởng như vậy!

Khi tiễn bà Thanh Huyền ra khỏi văn phòng, Hoài nắm tay bà ta và ân cần nói:

- Tôi chúc bà được vui vẻ và bình an trong cuộc sống. Một người đẹp đẽ và hiền hậu như bà phải được hưởng những điều này trong cuộc đời cho dù bất luận có những điều nào không vui trong quá khứ đã xảy ra. Chúng ta không sống bằng quá khứ. Chúng ta đang sống trong hiện tại và nhìn về tương lai với sự lạc quan!

Bà Thanh Huyền lập lại khi nói với Hoài:

- Lạc quan về tương lai sao?

Hoài dịu dàng nói:

- Phải lạc quan. Tinh thần lạc quan giúp chúng ta vượt mọi khó khăn. Lạc quan sẽ giúp bà không cần đến mấy viên thuốc Prozac nữa! Bà làm được, tôi tin chắc như vậy!