Chương 25 Gabriel Galian--
Ngày hôm qua tình cờ nhìn sổ hẹn Hoài đã biết sẽ gặp Gabriel trong 2 tiếng liền hôm nay vào buổi chiều. Cái hẹn cuối cùng trong ngày. Hoài không nhớ rõ lắm nhưng dường như Gabriel trở lại sớm hơn thường lệ. Cũng thấy vui vui khi gặp lại Gabriel.
Vẫn cái bắt tay thân tình và ấm áp mà Hoài có thể cảm nhận được từ Gabriel.
Hoài vui vẻ hỏi Gabriel:
- Lần này anh về đây vì có việc gì khác nữa sao?
Gabriel nhìn Hoài với nụ cười và thay vì nói những lời muốn nói, anh ta chỉ nói gọn lỏn:
- Ở nơi đây từ bao giờ không biết nữa đã trở thành một nơi chốn trú ngụ rất an bình cho tôi như là.. đi về nhà.
Hoài thoáng xúc động trước những lời nói đầy tình cảm của Gabriel mà nàng biết là rất chân thành.
Khi ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc, Gabriel nói với Hoài:
- À quên, cho phép tôi thu lại những cuộc trò chuyện của chúng ta như mọi lần nhé.
Nàng vồn vã nói với Gabriel:
- Đương nhiên. Anh sao rồi? Mọi chuyện tốt đẹp cả chứ?
- Tôi bình thường.. nhưng rất nhớ Houston. Tôi thích không khí ẩm ở đây.
- Chán New York rồi ư?
- Có thể nói như vậy! Không biết chừng tôi sẽ mua một căn nhà ở đây để đi đi về về.
- Ở đây bớt xô bồ nhưng buồn hơn New York.
- Hoài quên tôi không phải là người của đám đông sao?
Hoài cười:
- Ừ, tôi quên thật! Nhưng cũng bởi vì đến đây anh rất cởi mở. Anh khác trước.
- Nhờ Hoài đấy!
Nàng chỉ cười như mặc nhiên đồng ý là Hoài đã thay đổi Gabriel rất nhiều.
Hoài hỏi Gabriel:
- Hôm nay chúng ta nói chuyện gì đây? Anh không còn gì khúc mắc chứ?
Gabriel hơi cúi đầu và không nhìn Hoài khi trả lời:
- Vẫn chưa giải quyết hết mọi việc được!
Hoài băn khoăn:
- Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh làm tôi thấy lo âu!
Gabriel dịu dàng nhìn Hoài:
- Tôi làm Hoài lo âu ư? Xin đừng.. Được chia sẻ với Hoài là đủ cho tôi lắm rồi.
Câu nói đó chẳng phải là một.. lời tỏ lộ tình cảm kín đáo sao? Nhưng Hoài vẫn cứ vờ như không hiểu và yên lặng chờ nghe Gabriel giải thích những khúc mắc nào đó còn sót lại của anh ta.
- Tôi đã quyết định thuê thêm một người thám tử tư nữa!
Hoài ngẩn người và kêu lên:
- Anh có điên không? Tại sao phải làm chuyện đó? Để làm gì chứ?
- Tôi vẫn cảm thấy dù sao mình cũng có trách nhiệm với sự biến mất của người thám tử trước mà tôi đã thuê.
- Anh mướn người đi tìm ông ta sao?
- Phải! Tôi không chịu nổi với những bận tâm và muôn ngàn câu hỏi cho sự biến mất kỳ lạ đó!
- Anh chỉ mới quyết định là sẽ làm như thế chứ?
- Không! Tôi đã làm. Mọi chuyện đang tiếp diễn! Người thám tử tư mới tôi thuê sẽ làm 2 công việc: tiếp tục tìm kiếm về gia đình Katrya nhưng cũng đồng thời chính là tìm ra xem người thám tử tư trước biến đi đâu và tại sao lại biến mất?
Hoài ngồi ngả đầu ra sau lắc đầu:
- Anh ngoan cố thật Gabriel à!
Gabriel tìm cách biện minh cho hành động của mình dù biết là Hoài đang bực tức:
- Không làm như thế thì tôi sẽ điên lên!
- Anh không nghĩ đến chuyện tìm ra bất cứ chuyện gì dính líu đến Katrya sẽ gây ra những nguy hiểm cho anh sao? Lâu quá rồi anh quên sao? Tôi không biết mình phải nhắc nhở anh đến bao nhiêu lần nữa!
Gabriel thở dài than với Hoài:
- Khi bận công việc thì thôi, còn những lúc rảnh rỗi hay nhất là về đêm trước giấc ngủ luôn luôn tôi cứ bị quấy rầy vì những câu hỏi không có lời giải đáp đó! Tôi không chịu nổi! Chuyện Katrya thì có thể chấm dứt được nhưng còn những câu hỏi về sự biến mất đột ngột của người thám tử tôi thuê thì cứ nài kéo tôi như đòi nợ! Giả dụ mà ông ta chết vì bị giết do tìm hiểu về Katrya thì tôi là người phải chịu trách nhiệm cho cái chết đó! Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được Hoài ạ!
Hoài cãi:
- Làm sao anh có thể quả quyết là ông ta đã chết? Mà cho dù là người đó chết đi nữa thì có thể do nhiều nguyên nhân khác nhau: bị bệnh, tai nạn.. Mình không biết được! Không việc gì mà anh cứ phải nhận trách nhiệm một cách vô lý như vậy được!
Gabriel nhìn Hoài với ánh mắt như van nài:
- Hoài à! Hiểu cho tôi! Tôi chẳng có ai.. ngoài Hoài để tôi có thể nói hết những điều tôi muốn nói! Nếu mà ngày nào đó Hoài cũng không muốn nghe tôi nói nữa thì không biết tôi sẽ ra sao?
Bỗng dưng Hoài biết là nàng đang ứa nước mắt. Vì cảm động? Có! Vì xiêu lòng trước lời van nài của Gabriel đã đi quá mức độ của một người bệnh nhân nói với người bác sĩ cố vấn tâm lý? Đúng! Vì Hoài và Gabriel đã trở thành bạn, một tình bạn rất đặc biệt? Phải! Còn vì lý do nào khác nữa không? Có! Nàng quan tâm và lo âu cho Gabriel mà không ngăn cản được anh ta? Đúng! Hoài thấy mình bất lực vì không ngăn cản được Gabriel? Không sai! Những giọt nước mắt này cho ai, cho Hoài hay cho Gabriel? Không biết! Nhưng thực sự nàng rất tức giận vì không thể làm gì khác!
Hai người ngồi đối diện với nhau khá gần, đủ cho Gabriel nhìn thấy là Hoài đang chẩy nước mắt.
Gabriel luống cuống tìm hộp giấy và đứng lên lại gần rồi quỳ xuống bên cạnh Hoài. Anh ta đưa cho Hoài tờ giấy Kleenex rồi ấp úng:
- Xin lỗi Hoài! Tại tôi cả! Tại sao tôi lại mang những trăn trở của mình làm phiền đến Hoài như vậy? Tôi xin lỗi! Xin đừng tức giận! Đừng mà… Hoài!
Cứ giữ yên vị trí đó, Gabriel cúi đầu và không dám nhìn mặt Hoài nhưng trong lòng có sự réo gọi không tên, có ước muốn được tận tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt mà Gabriel mơ tưởng đến bao nhiêu lần…
Những giây phút ngắn ngủi kỳ diệu đó giữa hai người mà không cần một lời nói hay cử chỉ nào có thể diễn tả được.
Hoài cầm lấy tờ giấy mềm mại mà Gabriel đưa cho mình lên chậm nước mắt. Nàng chỉ nhỏ nhẹ nói với Gabriel:
- Anh đứng lên đi!.. Tôi cũng phải xin lỗi!
Gabriel đứng lên, trở lại chỗ ngồi. Anh ta tiếc những giây phút vừa trôi qua! Những giọt nước mắt của Hoài là vì mình sao?
- Không! Tôi mới là người phải xin lỗi!
Hoài gượng cười khỏa lấp:
- Được rồi! Tôi phạt anh phải uống cà phê tôi pha! Lần này cà phê sẽ rất đậm đặc!
Gabriel cười ngượng nghịu:
- Hoài muốn phạt tôi cái gì cũng được!
Hoài đứng lên đi pha cà phê. Nàng cũng tìm cách để trấn tĩnh. Tại sao nàng lại như vậy? Thật là không còn chuyên nghiệp một chút nào cả! Hoài thở dài!
Khi đưa cho Gabriel ly cà phê, Hoài chỉ biết nhỏ nhẹ nói với anh ta:
- Tôi chịu thua rồi! Tôi không ngăn cản được anh! Chúng ta nói sang chuyện khác đi! Nhưng mà thôi.. anh cứ nói những điều muốn chia sẻ với tôi. Tôi sẽ nghe..
Gabriel nói với Hoài như van nài:
- Tôi không cần Hoài phải đồng ý với tôi nhưng tôi chỉ cần Hoài nghe và được ngồi trong căn phòng này. Như vậy đối với tôi là quá đủ!
Hoài lại thấy mình bị xao động! Không thể được!
- Anh cứ nói!
- Chỉ có ở đây tôi mới thấy bình yên. Tại sao như vậy? Tôi biết nhưng không thể nói ra.. Chưa bao giờ trong đời tôi có những cảm xúc và tình cảm như vậy! Đối với tôi điều này thật kỳ diệu! Từ đó tôi khám phá ra một tình cảm dạt dào sâu kín trong mình mặc dù tôi chỉ có thể giữ tình cảm đó cho mình. Nhưng ở một góc nhìn nào đó tôi đang sống với tình cảm đó cho dù là sâu lắng nhưng.. tôi đã nghĩ cho đến cuối đời tôi vẫn trân trọng tình cảm này. Và nó sẽ nằm yên đó không thay đổi. Vĩnh viễn không thay đổi.
Bình thường Hoài sẽ gợi chuyện và hỏi để người bệnh nhân sẽ nói ra một cách rõ ràng hơn. Nhưng với những lời này của Gabriel, Hoài chỉ biết yên lặng lắng nghe và xem đó như những lời bộc bạch của Gabriel nói với chính anh ta mà thôi, không có sự hiện diện của Hoài trong lúc này. Nàng có thể làm gì được cho Gabriel ngoài lắng nghe và im lặng? Gabriel đang độc thoại.
Gabriel không nhìn Hoài và tiếp tục nói những suy tưởng của anh ta:
- Tôi khám phá ra một con người khác ở mình. Trước giờ có lẽ tôi cũng đi kiếm tìm xem mình là người như thế nào sau cái vỏ lạnh lùng và xa cách. Hóa ra tôi cũng sôi nổi, nhiệt tình. Tôi đã nhung nhớ đến gần như điên dại khi không thể nói ra được những điều mình muốn nói. Tôi khao khát được yêu! Tôi muốn được đụng chạm vào tình yêu đó thực sự.. nhưng tôi không thể!
Hoài không còn dám đặt câu hỏi với Gabriel nữa! Thà là anh ta chỉ nói về chuyện mướn người thám tử tư mới nữa sẽ làm nàng dễ chịu hơn! Nhưng Hoài đã nói với Gabriel là nàng sẽ lắng nghe những chia sẻ của anh ta. Hiển nhiên Gabriel đang nói về tình cảm của anh ta với Hoài. Chắc chưa bao giờ có lời tỏ tình nào lại dài giòng và rắc rối như vậy! Nhưng con người của Gabriel là như thế!
Và rồi Hoài bỗng buột miệng nói với Gabriel:
- Bởi vì con người của anh như vậy mà!
Gabriel nhìn Hoài và nghĩ thầm nàng đã hiểu. Như vậy chưa đủ sao?
- Có nhiều thứ trong đầu sâu xé làm tôi nghẹt thở!
Hoài chuyển sang đề tài khác:
- Nếu tìm ra được tin tức về người thám tử tư đầu tiên thì anh có từ bỏ không?
Gabriel thở dài vì hiểu tại sao Hoài lại quay sang hỏi như thế:
- Cũng còn tùy kết quả như thế nào! Nhưng lẽ ra người thám tử mới phải gọi tôi ngày hôm nay để báo cáo nhưng chưa thấy anh ta gọi. Tôi cũng hơi thắc mắc!
- Từ lúc anh thuê người thám tử mới thì đã tìm ra thêm những điều gì không?
- Cha của Katrya vừa mới qua đời!
Hoài tò mò:
- Ông ta chết vì lý do gì anh có biết không?
- Nghe nói là chết đột ngột! Chỉ có thể là đau tim hay đứt mạch máu não! Không biết lý do!
- Nhưng không tìm ra manh mối gì về sự biến mất của người thám tử kia?
- Đúng vậy!
- Anh không thấy những chờ đợi cho sự tìm kiếm này làm anh thêm lo âu sao?
- Cũng có! Nhưng tôi không thể nào làm khác được! Con người của tôi là như vậy! Tôi là người không thể bỏ cuộc trong bất cứ chuyện gì! Tôi tin là tôi sẽ tìm cho ra ngọn ngành.
- Nếu cho đến cuối cùng của sự kiếm tìm chỉ đụng vào một bức tường vô tri không lời đáp thì anh tính sao?
- Tôi sẽ đập vỡ bức tường đó để xem đằng sau đó là gì!
Hoài thở dài thầm. Một con người bướng bỉnh và ngoan cố quá mức bình thường!
Nàng chưa kịp hỏi tiếp thì Gabriel lại nói:
- Trong tình cảm cũng vậy thôi! Tôi sẽ đi đến cùng, không bỏ cuộc!
Không hiểu sao Hoài lại nói với Gabriel:
- Trong tình cảm, đây là một chuyện khác! Chúng ta không bao giờ có thể hiểu và định nghĩa được tình yêu cả! Có thể ngày hôm nay anh yêu điên cuồng nhưng vài tháng nữa, một thời gian nữa anh sẽ không còn ở trong tâm trạng đó nữa đâu! Ngay như với Katrya, anh cũng đã từng nghĩ là anh yêu cô ấy sâu đậm. Nhưng rồi nếu tôi nhớ không sai, anh mới nói với tôi là có lẽ anh đã không yêu cô ấy như anh nghĩ và có lẽ anh đã không yêu Katrya.
Gabriel yên lặng nghe Hoài nói một lúc nhưng rồi anh ta nhỏ nhẹ nói:
- Tình yêu hiện tại của tôi là tình đơn phương và tuyệt vọng. Tôi sẽ yêu người phụ nữ ấy đến suốt cuộc đời mình. Chắc chắn là như vậy. Yêu một người mình không thể có được thì mãi mãi làm sao quên? Hoài không nghĩ như vậy sao?
- Tôi nghĩ tình yêu mà anh đang nhắc đến đó nếu anh nghĩ là đơn phương một chiều và tuyệt vọng thì hãy biến nó trở thành một kỷ niệm rồi tiếp tục với cuộc sống hiện tại. Khi đã trở thành kỷ niệm thì tình cảm đó sẽ không làm anh thất vọng hay đau khổ mà chỉ là hoài niệm về một tình cảm đẹp đẽ xa vời. Và rồi theo với thời gian anh sẽ quên. Con người có khả năng quên đi những nhức nhối đau đớn để mà sinh tồn. Tất cả những biến chuyển tâm lý đó làm dầy thêm kinh nghiệm trong đời sống chúng ta. Hãy chấp nhận những cái không thể để mà tiếp tục vượt qua.
- Tại sao Hoài có thể nói hay như vậy được? Làm sao sẽ có một ai khác thay thế được Hoài!
Hoài lại giả vờ như không hiểu:
- Tại anh chưa từng chọn bác sĩ tâm lý nào khác nên mới nghĩ như vậy!
Gabriel lắc đầu:
- Không! Không ai có thể thay thế được Hoài!
Có tiếng chuông của Anne nhắc nhở Hoài.
Nàng cười nói với Gabriel:
- Hôm nay đã hết giờ! Chúng ta gặp lại nhau ngày mai!
- Tối mai mời Hoài và Lữ đi ăn tối nhé.
Hoài ngạc nhiên:
- Anh ở lại thêm một ngày nữa sao?
- Ừ! Tôi đã đổi vé và kiếm một chuyên viên địa ốc ở đây giúp tôi một căn nhà vừa ý tại Houston.
Hoài ngỡ ngàng:
- Lúc nãy nghe anh nói tôi tưởng anh nói đùa!
Gabriel nhìn Hoài với ánh mắt âu yếm không giấu diếm:
- Không! Thật chứ! Tôi thích ở đây! Không chừng sẽ làm hàng xóm với Hoài và Lữ đấy!
Câu nói sau đó là nói đùa! Cả hai cùng cười.
Gabriel hỏi Hoài:
- Bây giờ Hoài cũng đi về chứ?
Nàng gật đầu đáp:
- Tôi đi về luôn đây!
- Tôi đưa Hoài xuống xe.
- Anh đợi tôi một chút!
- Cứ thong thả! Đợi bao lâu cũng được!
Hoài tắt computer, không xem lại những emails như mọi khi. Xếp những hồ sơ trên bàn để mai viết. Nàng đứng lên nói với Gabriel:
- Xong rồi! Chúng ta đi thôi!
Ra khỏi phòng, Hoài tắt đèn.
Anne nói với Hoài:
- Em về trước được không? Chị nhớ khóa cửa.
- Được! Em cứ đi trước đi! Yên tâm!
Anne giải thích:
- Em có việc bất thình lình!
- Cứ đi! Không sao cả!
Anne nhanh chóng ra khỏi văn phòng.
Hoài nói với Gabriel:
- Anh đợi thêm chút xíu nữa nhé!
- Cứ làm những việc Hoài phải làm. Tôi có nhiều thì giờ lắm! Có cần tôi giúp gì không?
- Không cần đâu!
Vài phút sau là xong. Hoài và Gabriel ra ngoài. Nàng khóa cửa rồi lại đẩy cửa để chắc chắn là cửa đã khóa.
Gabriel nhìn thấy hành động của Hoài, chàng hơi mỉm cười.
Hai người sánh vai đi về phía cầu thang máy. Gabriel nhấn nút và chờ.
Khi thang máy ngừng và mở cửa, hai người cùng bước vào. Bên trong thang máy không có ai khác ngoài Hoài và Gabriel.
Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm Gabriel khi đứng cạnh Hoài trong một không gian hẹp thu nhỏ và kín. Bỗng dưng chàng ước thang máy hỏng lúc này. Hoài và Gabriel sẽ bị nhốt trong đây vài tiếng đồng hồ. Chuyện gì sẽ xảy ra? Chẳng có chuyện gì cả! Gabriel biết mình đang mơ mộng hão!
Khi thang máy dừng lại ở tầng cuối cùng và mở ra, Hoài ra bên ngoài trước, Gabriel theo sau.
Đã là cuối ngày, bên ngoài hành lang vắng lặng. Hoài mừng thầm là Gabriel đi bên cạnh mình.
Ngoài trời đã xâm xẩm tối. Gabriel hỏi Hoài:
- Hoài đậu xe ở đâu?
Nàng giơ tay chỉ về phía bên phải đồng thời hỏi Gabriel:
- Còn xe anh?
- Tôi không thuê xe, toàn dùng uber.
- Như vậy cũng tiện!
Gabriel và Hoài lững thững đi về phía xe của nàng đang đậu ở đó, hơi khuất dưới bóng cây lớn.
Đang đi, bỗng nghe thấy như có tiếng gì rồi Gabriel khuỵu xuống. Hoài giật mình quay sang nhìn thấy anh ta đã nằm lăn ra dưới đất, một tay ôm ngực! Dù trời đã hơi tối nhưng Hoài có thể nhìn thấy máu tươi loang đỏ đầy tay Gabriel!
Hoài ngồi thụp xuống ôm lấy Gabriel! Mọi sự quá nhanh! Chỉ như một chớp mắt!
Nhìn máu tuôn xối xả ở gần ngực bên trái của Gabriel, Hoài hét lên:
- Trời ơi! Có ai không?
Chung quanh không một bóng người. Hoài vội vã tháo khăn choàng cổ chặn vào vết thương trên ngực Gabriel đè mạnh và khóc òa lên gọi tên Gabiel:
- Gabriel! Gabriel! Đừng mà!
Nàng cúi sát vào mặt Gabriel và khóc thảm thiết, không ngừng gọi tên anh ta.
Nhưng chỉ vài phút sau nàng tỉnh trí lại và kiếm điện thoại trong xắc tay rồi gọi điện thoại khẩn cấp.
Bên đường giây bên kia, nhân viên trực trả lời và yêu cầu Hoài cho địa chỉ. Năm phút nữa sẽ có cứu thương đến ngay.
Tay Hoài vẫn ấn chặt vào vết thương trên ngực của Gabriel. Mắt nàng nhòa lệ, không nhìn thấy rõ mặt anh ta nữa! Nàng ôm choàng lấy Gabriel và khóc.
Hoài chợt nghe tiếng Gabriel thầm thì không biết nói gì. Nàng ghé sát tai vào miệng Gabriel để nghe cho rõ.
Câu nói bị ngắt quãng trong giọng nói thều thào yếu ớt của Gabriel càng làm Hoài khóc lớn tiếng hơn nữa.
Gabriel lại lập lại, giọng anh ta nghe nhỏ và xa vời như vang lên từ một nơi nào đó:
- Hoài… Anh.. yêu em…
Nói được lời nói đó xong là Gabriel thiếp đi.
Tiếng còi hụ của xe cứu thương và cả xe cảnh sát đã đến gần. Nhân viên cứu thương mau chóng làm những động tác cấp cứu khẩn cấp và đưa Gabriel lên xe.
Hoài lắp bắp hỏi trong giọng đầy nước mắt:
- Anh ta sẽ không sao chứ?
- Đi theo chúng tôi?
Hoài gật đầu:
- Nhà thương nào?
- Memorial Hermann ngay gần đây!
Nhân viên cứu thương hỏi Hoài liên hệ thế nào với Gabriel. Nàng đáp:
- Tôi là bác sĩ của anh ta và cũng là bạn.. thân!
Người nhân viên đó lục tìm ví của Gabriel và đưa cho Hoài:
- Cô giữ lấy! Nhưng cô có sao không?
Hoài ấp úng:
- Tôi không sao!
- Người cô dính đầy máu! Có bị thương chỗ nào không?
- Không.. không.. chắc là máu từ vết thương của anh ấy!
- OK!
Hoài còn tỉnh táo để cầm theo chiếc cặp da đang nằm dưới đất của Gabriel.
Nàng vào xe nhắm mắt mấy giây đồng hồ và cố trấn tĩnh lại để lái xe theo xe cứu thương.
Tất cả như trong một giấc mơ! Một ác mộng thì đúng hơn!
Lái xe theo xe cứu thương chỉ mất chừng không tới 10 phút mà sao Hoài thấy thời gian dài lê thê!
Đến nơi cấp cứu của nhà thương, Hoài tìm chỗ đậu xe, không quên mang theo cả chiếc cặp da của Gabriel và dĩ nhiên chiếc ví nhỏ của anh ta.
Nàng vào phòng cấp cứu. Người ta đã đưa Gabriel vào bên trong. Hoài tìm chỗ ngồi đợi. Nàng đã bình tĩnh hơn nên gọi điện thoại cho Lữ.
Bên kia đầu giây, giọng Lữ ấm áp:
- Hôm nay em bận nên về muộn sao?
Vừa nghe tiếng nói của Lữ là Hoài lại òa lên khóc, không sao nói được lời nào.
Lữ hốt hoảng:
- Em sao vậy? Có chuyện xẩy ra? Em đang ở đâu để anh tới ngay! Em không sao chứ?
Hoài nghẹn ngào trả lời:
- Em.. đang ở trong nhà thương, ở phòng cấp cứu!
- Em bị tai nạn sao? Nhà thương nào?
- Memorial Hermann gần văn phòng em. Nhưng em không sao cả, anh yên tâm đi!
- Vậy tại sao em lại ở đó?
Hoài nói trong tiếng nấc:
- Gabriel! Gabriel bị bắn! Chẩy máu nhiều lắm không biết có sao không!
Lữ thầm nghĩ và thắc mắc không hiểu Hoài đi đâu với Gabriel và vì sao Gabriel lại bị ai đó bắn? Chàng trầm giọng nói với Hoài:
- Anh đến đó ngay!
Lữ chỉ kịp mặc thêm áo khoác và lái xe đi. Chàng muốn điên người không hiểu chuyện gì đã xảy ra!?
*
Ở phòng cấp cứu, Hoài phải giúp làm giấy tờ cho Gabriel. Nàng mở ví của Gabriel để tìm những chi tiết nhưng trong ví của anh ta chỉ có thẻ tín dụng, không có thông tin cá nhân. Phải chờ Lữ đến và nhờ anh ấy gọi cho Chris, quản lý của Gabriel.
Hoài lục tìm trong cặp da của Gabriel. Nàng nhìn thấy chiếc máy thu âm tí hon của Gabriel! Hoài cất ngay chiếc máy thu âm này vào xắc tay của mình!
Khi đã tỉnh táo và bớt hoảng hốt hơn, điều đầu tiên mà Hoài nghĩ đến đây là hậu quả của những việc mà Gabriel tra cứu liên quan đến Katrya!
Còn đang miên man nghĩ đến chuyện này thì có cảnh sát đến tìm Hoài.
Anh cảnh sát còn trẻ nhìn những vết máu đầy trên áo Hoài rồi ân cần hỏi:
- Cô cũng bị thương sao?
- À không đâu! Đây là máu từ vết thương của anh bạn tôi khi tôi ôm anh ta! Tôi không bị thương gì cả!
- Cô là nhân chứng duy nhất. Cô có thể kể cho tôi nghe chuyện đã xẩy ra như thế nào?
- Chúng tôi đang đi về phía xe tôi đậu thì bỗng dưng anh bạn tôi, Gabriel, ngã xuống đất! Viên đạn đến từ đâu cũng không biết! Thấy chẩy máu ở trên ngực bên trái của anh ta nên tôi vội vàng lấy khăn đè chặt hy vọng sẽ cầm được máu phần nào. Không còn hiểu ra sao nữa!
- Lúc đó chung quanh có ai không?
- Không thấy ai cả!
- Tại sao hai người lại ở chỗ đó?
Hoài giải thích:
- Văn phòng tôi ở ngay đó. Anh ta là bệnh nhân của tôi.
- Cô là bác sĩ? Chuyên môn là gì?
- Chuyên về tâm lý.
- Đã là bệnh nhân còn là bạn, cô có biết người này có bị ai thù ghét gì không?
Hoài nói dối ngay không cần phải suy nghĩ:
- Không đâu!
Nhưng câu trả lời đó đã làm Hoài lo âu. Cảnh sát sẽ còn hỏi nhiều câu hỏi khác nữa liên quan đến Gabriel. Nàng sẽ còn phải nói dối nhiều hơn nữa! Làm sao bây giờ?
Người cảnh sát lấy tên tuổi của Hoài để sẽ liên lạc sau trong lúc điều tra.
Khi người cảnh sát đi ra cũng là lúc Lữ đến. Chắc trông Hoài phải tiều tụy lắm với đầy máu trên áo. Lữ hốt hoảng ôm chặt lấy nàng:
- Hoài ơi! Em không sao chứ? Em có bị thương ở đâu không? Em làm sao chắc anh chết mất!
Hoài ôm chặt lấy Lữ và lại khóc như mưa. Hai tay nàng bấu chặt lấy Lữ như tìm sự che chở.
Lữ vỗ về:
- Không sao! Có anh đây! Đừng khóc nữa!
Hoài dịu dần. Nàng vẫn ôm lấy Lữ. Lữ thầm thì:
- Chuyện xảy ra như thế nào?
Hoài kể:
- Chiều nay Gabriel đến gặp em như hàng tháng. Cái hẹn của anh ta là cuối ngày. Anne có việc phải đi về trước. Khi em và Gabriel đang đi trong bãi đậu xe đến chỗ xe em đậu thì có một ai đó đã bắn Gabriel! Anh ta bị mất máu rất nhiều. Em gọi cấp cứu. Bây giờ cần anh gọi cho Chris, phụ tá của Gabriel để cho anh ta biết Gabriel bị như vậy. Nhà thương cần điền những giấy tờ chi tiết cá nhân. Trong hồ sơ ở văn phòng em có ngày sinh của Gabriel nhưng em không nhớ.
Một tay vẫn choàng ngang vai Hoài, tay kia Lữ bấm điện thoại gọi Chris. Cũng may Chirs trả lời ngay. Anh ta có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy số điện thoại của Lữ:
- Tôi nghe đây! Anh khỏe không?
- Khỏe, tôi khỏe! Lý do tôi gọi anh bất ngờ vì Gabriel đang ở Houston. Anh ta vừa bị tai nạn.
Chirs ngạc nhiên hỏi lại:
- Gabriel đang ở Houston sao? Tại sao tôi không biết vậy nhỉ? Gabriel làm gì ở Houston chứ? Mà bị tai nạn gì? Đụng xe sao?
- Gabriel bị bắn!
Chirs gần như hét lên:
- Anh nói lại coi! Gabriel bị bắn! Là sao chứ?
- Tôi cũng không biết nhưng cảnh sát đang điều tra!
Chirs hỏi dồn dập, giọng anh ta bắt đầu hoảng loạn:
- Gabriel đang ở đâu? Anh ta không sao chứ?
- Hiện thời chưa biết tình trạng anh ta ra sao nhưng nghe nói mất rất nhiều máu! Chúng tôi cũng đang chờ ở phòng cấp cứu.
- Chúng tôi là những ai?
Lữ có vẻ bực mình trước câu hỏi cộc lốc của Chris:
- Là tôi và vợ tôi, bác sĩ Hoài Nguyễn mà anh đã từng gặp.
- Gabriel làm gì mà bị bắn? Ở đâu?
- Không hiểu! Anh ta vừa ra khỏi văn phòng vợ tôi thì xảy ra tai nạn như vậy!
Chris nghĩ ngay là Gabriel đến gặp người bác sĩ tâm lý đó với vấn đề nào đó! Gabriel có vấn đề gì ư?
Lữ nói ngay:
- Nhà thương cần những chi tiết cá nhân của Gabriel. Anh có thể giúp được chuyện này không?
- Được! Anh cho tôi nói chuyện với người lo giấy tờ. Sau đó tôi sẽ tìm máy bay về Houston ngay ngày mai.
Hoài thẫn thờ trông mong tin tức về tình trạng của Gabriel. Nàng cầu xin cho anh ta qua khỏi! Viên đạn đó không chỉ là một lời cảnh cáo mà là một sự kết liễu để bịt miệng kẻ đang sục xạo tìm kiếm là Gabriel! Hoài bỗng ớn lạnh! Ai đó, người nào đó hay nhóm người nào đó có thể hạ sát Gabriel ở trên New York, đâu cần gì phải đợi đến khi anh ta về đây mới ra tay? Họ đợi đến bây giờ vì muốn cho Hoài biết! Không phải chỉ vì muốn cảnh cáo ngầm Hoài sao? Nàng nghĩ ngay đến hồ sơ bệnh lý của Gabriel! Hoài nhớ mình không hề viết gì về Katrya! Chắc chắn là như vậy! Tất cả những gì được ghi lại trong hồ sơ chỉ nói chung chung về sự ám ảnh cái chết của người yêu cũ, nỗi cô đơn khắc khoải và không gia nhập hay kết nối với người khác được của Gabriel. Những chi tiết và những đối thoại khác giữa Hoài và Gabriel đều được thu lại trong máy ghi âm của anh ta.
Trong lúc Lữ nói chuyện với Chris, Hoài mở xắc tay của mình ra và yên tâm khi thấy chiếc máy thu âm đó nằm gọn lỏn dưới đáy xắc tay. Sự hiện hữu của chiếc máy thu âm này chỉ có Gabriel và Hoài biết đến mà thôi! Nàng sẽ trả lại cho Gabriel khi anh ta tỉnh lại và bình phục.
Khi mọi ý nghĩ trong đầu của nàng được hiện lên để tìm một lời giải đáp cho viên đạn nhắm vào Gabriel để kết liễu mạng sống của anh ta thì cũng là lúc lời nói ngắt quãng của Gabriel nói với Hoài trước khi ngất đi lại trở về bên tai của nàng! Lời tỏ tình của một người khi cận kề bên cái chết đã được bầy tỏ dù yếu ớt trong giọng nói thều thào nhưng là những vết chém mạnh vào tim Hoài làm nàng lại thổn thức! Làm sao có thể quên được?! Nếu bình thường không có chuyện gì, Gabriel sẽ chôn kín trong lòng và không nói ra!
Lữ trở lại nói với Hoài:
- Chris sẽ xuống đây ngày mai. Bây giờ em định thế nào? Anh thấy em mệt lắm rồi đấy! Về nhà nghỉ ngơi một chút rồi mai trở lại. Ngồi đây cũng không làm gì được!
Vẫn biết chờ đợi ở đây cũng không làm gì được nhưng Hoài không muốn rời đi!
Thấy Hoài không nói gì, Lữ đề nghị:
- Hay là anh đưa em về nhà nghỉ ngơi rồi mình anh trở lại đây xem chừng Gabriel có được không?
Hoài nhìn Lữ với ánh mắt trìu mến:
- Cám ơn anh!
- Vậy nhé?
Lữ nói với người ở phòng cấp cứu lo việc giấy tờ nhận bệnh:
- Tôi đưa vợ tôi về rồi sẽ trở lại. Tôi để lại số điện thoại, nếu có gì cần liên lạc trong lúc tôi không có đây thì hãy gọi dùm. Cám ơn cô nhé.
Ngồi trên xe, Lữ nhiều lần muốn hỏi về Gabriel nhưng biết là Hoài đang mệt và bị giao động nên chàng cố kìm nén. Ngay việc Gabriel về đây đều đặn hàng tháng để gặp Hoài đã làm Lữ băn khoăn và không mấy vui nhưng chàng không thể hỏi Hoài. Nhưng vấn để của anh ta là gì? Chuyện bị một viên đạn bắn vào lồng ngực một cách bí ẩn, không phải cướp bóc chỉ có thể là một ân oán nào đó! Liệu Hoài có biết về những ân oán nào đó của Gabriel không? Có khi nào những nghi vấn này sẽ làm Hoài bị nguy hiểm không?
Nhìn sang Hoài như đang ngủ trong xe, Lữ muốn phát điên vì lo âu, thắc mắc và còn sợ hãi! Sẽ có lúc chàng phải hỏi Hoài! Phải hỏi thôi!
Về đến nhà, Lữ dìu Hoài vào nhà.
Nàng nói nhỏ nhẹ với Lữ:
- Em muốn đi tắm! Em không sao đâu.
- Để anh trông chừng em. Khi nào em vào giường ngủ thì anh mới đi!
- Em không sao mà!
Với những băn khoăn và lo âu vẫn cứ tràn ngập, Lữ nghiêm giọng nói với Hoài:
- Anh không yên tâm để em ở nhà một mình trong lúc này! Ở trong nhà thương Gabriel có các bác sĩ và y tá lo rồi, chúng ta cũng đâu có thể làm gì hơn được nữa! Anh không thể để em ở nhà một mình được! Em có nói gì thì nói anh cũng không nghe đâu! Sáng mai em và anh cùng vào nhà thương thăm Gabriel.
Biết là Lữ lo cho mình và có chút nghi ngại nào đó và với giọng nói quả quyết như vậy, Hoài phải chịu thua thôi.
Nàng thở dài thầm:
- Em đi tắm!
Lữ dặn:
- Tắm nhưng đừng khóa cửa!
Giọng Hoài yếu xìu:
- OK!
Hoài chưa kịp cởi quần áo, Lữ đã vào phòng tắm đưa cho nàng một bao ni-lông để đựng rác:
- Bỏ hết quần áo bẩn vấy máu vào đây cho anh!
- Em làm được mà! Sẽ mang đi tiệm giặt ngày mai!
- Không! Bỏ đi! Không thể mặc lại bộ quần áo này nữa!
Chưa bao giờ thấy Lữ bướng bỉnh như vậy! Hoài không thể hiểu nổi! Lo âu đến như vậy ư? Hay là Lữ cũng có thể suy đoán phần nào về viên đạn không phải là vô tình đó?
Hoài cũng chẳng muốn cãi vã với Lữ. Nàng thấy quá mệt mỏi!
Lữ chợt ôm lấy Hoài nhỏ nhẹ nói:
- Để anh mở nước ấm cho em ngâm người một lúc. Em cần như vậy!
Hoài cũng để mặc cho Lữ săn sóc mình. Nàng ngoan ngoãn trút bỏ y phục vấy bẩn và trầm mình trong bồn tắm. Lữ xếp một khăn tắm để nàng dựa đầu.
Lữ thu dọn và mang túi rác ra ngoài.
Thỉnh thoảng Lữ lại he hé nhìn vào xem Hoài ra sao.
Hoài nhắm mắt ngâm người trong bồn tắm. Nàng tưởng mình có thể ngủ trong này được. Nhưng hình ảnh gục ngã của Gabriel, những lời nói trước đó trong văn phòng như những lời trối trăn làm Hoài lại chẩy nước mắt! Nàng vẫn còn tức giận vì đã bất lực từ bao lâu nay khi không thể ngăn cản được Gabriel! Hoài đã manh nha nhìn thấy sự nguy hiểm đó mà không làm gì được!
Lữ sẽ sàng vào phòng tắm và ngồi bên cạnh Hoài từ bao giờ mà nàng không hay biết.
Có khi nào Gabriel không qua khỏi và sẽ chết không?
Câu hỏi đó quá kinh khủng cho Hoài vì nàng vẫn bất lực! Không những vậy những điều mà nàng biết về Gabriel sẽ không thể thổ lộ được với ai! Ngay cả Lữ sao? Không! Một ngày nào đó nàng sẽ phải nói cho Lữ biết! Vừa nghĩ đến đó, Hoài chợt ngồi nhỏm dậy trong bồn tắm!
Hành động đột ngột của Hoài làm Lữ giật mình:
- Em sao thế Hoài?
Lúc đó Hoài mới nhận ra Lữ đang ngồi dưới sàn kề bên nàng.
Hoài ngượng nghịu như sợ Lữ đọc được những ý tưởng trong đầu mình. Nàng nói khỏa lấp:
- Em tưởng đâu mình ngủ…!
Lữ dịu dàng nói với nàng:
- Anh cũng tưởng em ngủ! Chắc em cũng lơ mơ đấy! Bây giờ dễ chịu hơn chưa?
Hoài nói dối:
- Em đỡ hơn!
- Vậy thì đi ngủ nhé!
- Ừ.. Anh cũng phải đi tắm đi! Quần áo anh cũng bẩn vì em kìa!
Lữ nhìn xuống áo của mình. Cũng không thấy gì!
- Đừng lo cho em! Em đi ngủ đây!
Lữ tắm sạch sẽ rồi rón rén vào phòng ngủ. Trong phòng vẫn còn đèn đầu giường phía bên chàng nằm.
Lữ lại gần nhìn Hoài. Không biết nàng đã ngủ chưa?
Hoài hé mắt nhìn Lữ:
- Anh chưa đi ngủ sao?
- Để anh tắt đèn!
Nằm xuống giường, Lữ ôm lấy Hoài như sợ nàng biến mất hay bị ai cướp đi!
Hoài dụi đầu vào ngực Lữ, vòng tay ôm chặt, nàng thấy được che chở.
Lúc tỉnh giấc, Hoài quay sang nhìn đồng hồ đầu giường. Sáu giờ 10 phút sáng! Nàng trở mình thật nhẹ nhìn sang Lữ. Chàng vẫn đang ngủ say. Hoài nằm yên.
Nàng lại nghĩ đến những chuyện đã xẩy ra tối hôm qua. Hoài nghĩ đến hồ sơ của Gabriel! Nàng chắc chắn không có gì phải lo ngại về hồ sơ cá nhân của anh ta. Nhưng còn máy thu âm? Hoài phải giấu nó đi đâu?
Hoài khe khẽ trườn mình ra ngoài. Nàng đi nhón gót thật nhẹ nhàng ra khỏi giường. Xắc tay của nàng tối hôm qua để đâu? Nàng đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ. Không có!
Ra phòng ngoài, Hoài đi tìm xắc tay của mình.
Chiếc xắc tay quen thuộc nằm ở ngay trên ghế sofa. Hoài thở ra một hơi nhẹ, mừng thầm. Nàng thò tay vào trong xắc tìm chiếc máy thu âm tí hon.
Bây giờ Hoài phải giấu nó ở đâu? Lữ nhìn thấy sẽ hỏi! Nàng không thể giấu diếm Lữ mãi được!
Có khi nào “bọn họ” sẽ lục soát nhà nàng không? Sao biết được?
Trong nhà bếp? Hay nhà giặt? Chắc chắc là không nên để trong phòng ngủ vì nơi đó là nơi người ta lục soát đầu tiên!
Hoài xuống phòng giặt. Trong phòng giặt có tủ, có kệ gỗ. Tủ gỗ gắn trên tường là chỗ Hoài nhét nhiều thứ lỉnh kỉnh vì chưa muốn vất đi! Hoài tìm một chiếc túi nhỏ mầu nâu đậm cất chiếc máy thu âm vào rồi để phía sau những đồ vặt vãnh. Chẳng ai mở tủ này ra để làm gì. Ngay chính Hoài cũng chẳng hề mở ra!
Cất được chiếc máy thu âm đi, Hoài thấy nhẹ hẳn người. Ra ngoài phòng khách. Lữ vẫn chưa thức dậy. May thật!
Nhưng nay mai cảnh sát hay thám tử điều tra sẽ tìm Hoài. Nhưng nếu Gabriel tỉnh lại khỏe hơn thì Gabriel mới là người mà cảnh sát cần hỏi. Hy vọng là như vậy! Hoài không muốn nói dối! Mà liệu có nói dối mãi được không?
Nàng ngồi thừ người ở phòng khách suy nghĩ miên man. Nhưng hiện tại điều nàng mong chờ nhất là Gabriel được bình an qua khỏi nguy hiểm.
Bỗng dưng Hoài lại giật mình! Không phải vì xem phim ảnh nhiều quá mà bị ảnh hưởng nhưng.. một khi “họ” đã nghĩ đến chuyện kết liễu mạng sống của Gabriel thì chuyện Gabriel đang nằm trong nhà thương và có thể bình phục, thì đó không phải là ra ngoài chương trình “họ” toan tính hay sao? “Họ” sẽ làm gì? Có cho người vào nhà thương tìm cách thủ tiêu Gabriel không?
Một khi câu hỏi này đã dấy lên thì làm sao Hoài có thể ngồi yên trơ mắt ra nhìn được? Nàng sợ hãi nghĩ đến những nguy hiểm mà Gabriel có thể đang phải đối mặt trong bệnh viện! Nhưng nàng có thể làm gì? Nàng nói gì được với cảnh sát? Hoài đã nói không biết gì cả cơ mà?
Hoài ra bếp nhìn đồng hồ. Gần 7 giờ sáng. Nàng vào phòng tắm rửa mặt, sửa soạn. Ra bếp pha cà phê rồi lại vào phòng ngủ khẽ đánh thức Lữ.
Lữ mở mắt nhưng hãy còn ngái ngủ.
- Em không ngủ được sao? Mấy giờ rồi?
Hoài âu yếm ôm lấy Lữ rồi thì thầm vào tai chàng:
- Dậy đi với em! Trừ phi anh muốn em vào bệnh viện một mình.
Vừa nghe thấy vậy, Lữ mở to mắt nhỏm dậy ngay nhìn Hoài:
- Sao để em đi một mình được chứ! Đợi anh!
- Dĩ nhiên là em đợi anh!
Trong lúc chờ Lữ, Hoài thay quần áo. Muôn ngàn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nàng! “Họ” là ai? Gián điệp Nga mà Katrya đã vướng mắc vào sao? Nếu “họ” muốn cảnh cáo nàng thì liệu Hoài có được an toàn không?
Nhưng Hoài tự trấn an mình. Nếu “họ” muốn giết nàng thì ngay ngày hôm qua cùng lúc với Gabriel, Hoài cũng đã phải nhận một viên đạn vào đầu hay vào ngực rồi! Nhưng “họ” chỉ để cho nàng chứng kiến cảnh “họ” thủ tiêu Gabriel mà thôi! Còn những chuyện gì sẻ xẩy ra nữa? Làm sao biết được! Bây giờ nàng mới hiểu vì sao Gabriel phải kể cho nàng nghe mọi chuyện! Hoài cũng đang ở trong tâm trạng đó! Nếu Gabriel.. chết thì nàng một ngày nào đó cũng phải nói cho Lữ nghe! Ôm giữ những điều bí ẩn này thật nặng nề và khổ sở!
Hoài phải làm gì để giúp cho Gabriel?
Khi Lữ mang ly cà phê còn nóng hổi đưa cho Hoài, nàng mới nhớ là mình chưa uống ly cà phê buổi sáng.
Lữ nhắc nhở:
- Nếu em tính nghỉ ngày hôm nay thì nên gọi cho cô Anne chứ?
- Ừ! Để em gọi cho Anne!
Hoài lắc đầu. Nàng bấm điện thoại gọi cho Anne.
Bên kia đầu giây, Anne hỏi:
- Chị gọi em?
Hoài phân vân không biết có nên nói cho Anne biết tình trạng của Gabriel hay không? Nhưng trước sau gì Anne cũng sẽ biết chuyện xảy ra tối hôm qua.
- Chị nghỉ ngày hôm nay. Em gọi bệnh nhân để dời lại ngày hẹn.
- Chị không khỏe sao?
Hoài trấn tĩnh rồi nói với Anne:
- Tối hôm qua.. Lúc chị và người bệnh cuối cùng là Gabriel đi về thì khi ra đến bãi đậu xe.. anh ta bị tai nạn!
Anne kêu lên:
- Trời! Cướp hay sao? Anh ta và chị có sao không?
Hoài ôn tồn giải thích:
- Chị bình yên nhưng Gabriel bị bắn và chẩy máu rất nhiều phải đưa vào nhà thương. Chưa biết tình trạng của anh ta ra sao nữa.
Anne lại kêu lên nữa:
- Trời! Sao lại bị bắn? Kinh khủng quá! Chị đang ở bên cạnh anh ta lúc đó sao?
- Ờ..
- Chị sợ quá hả? Mà có tìm ra vì sao không? Chắc là ân oán gì rồi! Nhưng chị không có sao là mừng rồi!
Hoài nghĩ thầm ai cũng sẽ kết luận đó là một thứ ân oán nào đó vì không có cướp bóc! Ở bãi đậu xe vắng vẻ như vậy không thể viên đạn là nhắm vào một ai khác mà Gabriel xui xẻo lại bị bắn trúng! Mọi chuyện sẽ không đơn giản!
Hoài dặn dò Anne thêm vài điều nữa rồi cúp điện thoại.
Lữ nhắc:
- Em có muốn ăn sáng không?
- Không, em không muốn ăn gì cả!
Lữ lo âu nhìn Hoài:
- Vậy bây giờ mình đi!