← Quay lại trang sách

Chương 3

Tôi chưa bao giờ xem một trận bóng bầu dục nào trong cả đời mình, nhưng trên cương vị chủ sở hữu mới của đội bóng Texas Lone Stars, tôi không thể nói vậy với đám đông phóng viên đang lao về phía chiếc SUV khi chúng tôi nhích từng bước về phía sân vận động. Hơn nữa, tôi phải thừa nhận chiếc áo trễ vai và đôi bốt cao bồi gắn đinh tán màu xanh lam tôi đang mặc thật chẳng khác nào một bộ đồ hóa trang nhân dịp Halloween.

“Hạ cửa sổ xuống đi,” Alisa bảo tôi. “Mỉm cười và hét to Cố lên, Lone Stars! ”

Tôi không muốn hạ kính cửa sổ xuống. Tôi cũng không muốn mỉm cười. Tôi càng không muốn hét lên - nhưng tôi đã làm thế. Vì đây là câu chuyện của Cô bé Lọ Lem và tôi là nhân vật chính.

“Avery!”

“Avery, nhìn đây này!”

“Cô cảm thấy thế nào về trận đấu đầu tiên trên cương vị chủ sở hữu mới?”

“Cô có ý kiến gì về các báo cáo cho rằng cô đã bị Skye Hawthore ám sát?”

Tôi chưa học được nhiều về truyền thông, nhưng tôi thừa hiểu quy tắc cơ bản khi bị đám phóng viên hét tới tấp những câu hỏi vào mặt: Đừng trả lời gì cả. Tôi chỉ được phép nói rằng tôi rất phấn khích, biết ơn, trầm trồ và choáng ngợp theo cách thức không thể tưởng tượng nổi nhất có thể.

Vậy nên tôi đã cố gắng hết sức để truyền đạt sự phấn khích, lòng biết ơn, sự trầm trồ và thán phục của mình. Trận đấu tối nay có gần một trăm ngàn người tham dự. Hàng triệu người trên thế giới sẽ theo dõi qua màn ảnh nhỏ và cổ vũ cho đội bóng. Đội bóng của tôi.

“Cố lên, Lone Stars!” Tôi hét lên. Xong xuôi, khi chạm tay vào nút bấm để kéo cửa sổ lên, tôi nhác thấy một bóng người rẽ đám đông tiến đến. Không phải phóng viên.

Mà là bố tôi.

Ricky Grambs đã dành gần như cả đời mình để đối xử với tôi như người dưng nước lã. Tôi đã không thấy mặt ông ta hơn một năm nay rồi. Nhưng nếu tôi được thừa kế khối tài sản hàng tỷ đô-la thì sao nhỉ?

Ông ta phải vội đến đây ngay chứ.

Ngoảnh mặt đi không thèm nhìn bố mình - và cả đám thợ săn ảnh - tôi kéo cửa sổ lên.

“Ave?” Libby ngập ngừng gọi tên tôi khi chiếc SUV chống đạn tiến vào khu vực đậu xe riêng biệt nằm bên dưới sân vân động. Chị gái tôi là một người lạc quan. Chị ấy luôn tin vào điều tốt đẹp nhất của con người - bao gồm cả người đàn ông chưa từng làm gì cho cả hai chúng tôi.

“Chị có biết là ông ấy sẽ tới đây không?” Tôi thấp giọng hỏi.

“Không!” Libby đáp nhanh. “Chị thề đấy.” Chị cắn môi dưới giữa hai hàm răng, khiến lớp son môi màu đen hơi mờ đi. “Nhưng ông ấy cũng chỉ muốn nói chuyện thôi mà.”

Tôi cá là ông ta rất muốn.

Trên ghế tái, Oren, trường đội vệ sĩ của tôi, dừng xe lại và bình tĩnh nói vào tai nghe của mình. “Chúng tôi gặp tình huống ở cổng phía Bắc. Chỉ cần quan sát thôi, nhưng tôi muốn có báo cáo đầy đủ.”

Điều tuyệt vời của việc trở thành một tỷ phú có đội vệ sĩ toàn những người thuộc Lực lượng Đặc biệt đã về hưu là khả năng tôi bị phục kích lần nữa gần như bằng không. Tôi gạt đi cảm xúc trào dâng trong mình khi trông thấy Ricky xuất hiện, bước ra khỏi xe và tiến vào một trong những sân vận động lớn nhất thế giới. “Hãy xử lý chuyện đó giúp em,” tôi nói.

“Để chị nhắc lại cho em rõ,” Alisa nói với tôi khi bước ra khỏi xe, “công ty thừa sức giải quyết bố em.”

Và đó là điều tuyệt vời khi là khách hàng độc quyền của một công ty luật có giá trị hàng-tỷ-đô-la.

“Em ổn chứ?” Alisa hỏi. Chính xác thì chị ấy không phải kiểu người dễ thương cảm với người khác. Nhiều khả năng là chị ấy đang cố đánh giá xem liệu tôi có đủ sức hoàn thành trách nhiệm tối nay không.

“Em ổn,” tôi đáp.

“Tại sao lại không ổn được cơ chứ?”

Một giọng nói trầm thấp và dịu dàng vang lên ở thang máy phía sau tôi. Lần đầu tiên trong suốt bảy ngày vừa qua, tôi quay lại và mặt đối mặt với Grayson Hawthorne. Anh ấy có mái tóc màu bạc, đôi mắt xám lạnh như băng và đôi gò má sắc sảo thật có sức sát thương. Hai tuần trước, tôi vẫn còn nói anh ấy là kẻ tự cao, tự đại và kiêu ngạo nhất mà tôi từng gặp.

Còn lúc này, tôi không chắc phải nói gì về Grayson Hawthorne.

“Tại sao Avery lại không ổn?” Anh lặp lại rõ ràng từng câu từng chữ của câu hỏi, vừa nói vừa bước ra khỏi thang máy.

“Ông bố vô công rồi nghề của em đã xuất hiện,” tôi thì thầm. “Nhưng sẽ ổn cả thôi.”

Grayson chăm chú nhìn tôi, đôi mắt như xoáy sâu vào người tôi, rồi quay sang phía Oren và hỏi, “Ông ta có phải là một mối đe dọa không?”

Anh sẽ luôn bảo vệ em, anh ấy đã tuyên thệ như thế. Nhưng chuyện này... chúng ta... Nó không thể xảy ra, Avery ạ.

“Anh đừng lo,” tôi sắc bén nói với Grayson. “Nếu là Ricky thì em biết tự lo cho chính mình.” Tôi bước qua Grayson, tiến về phía thang máy mà Grayson vừa bước ra.

Bí kíp dành cho những kẻ bị ruồng rẫy là không bao giờ cho phép bản thân chờ đợi người đã rời bỏ họ mà đi.

Một phút sau, khi cửa thang máy mở ra ở lối dẫn vào phòng dành cho chủ sở hữu đội bóng, tôi bước ra cùng Alisa và Oren ở hai bên. Tôi còn không buồn quay đầu lại nhìn Grayson. Vì anh ấy đã đi thang máy xuống để gặp tôi, nên rõ ràng anh ấy có thể đã ở sẵn trên đó, trò chuyện thân thiện với mọi người. Mà không có tôi.

“Avery. Cô đã làm được rồi.” Zara Hawthorne-Calligaris đeo một chuỗi vòng ngọc trai tinh xảo trên cổ. Có thứ gì đó phảng phất trong nụ cười sắc như dao của bà khiến tôi có cảm giác rằng bà có thể giết một người đàn ông bằng chính những viên ngọc trai của mình nếu có ý định. “Tôi không nghĩ là cô lại tham dự sự kiện tối nay.”

Bà còn sẵn sàng hầu tòa khi không có mặt của tôi mà, tôi kết luận. Tôi nghĩ về những điều mà Alisa đã nói - về những đồng minh, những nhân vật quyền lực và tầm ảnh hưởng có thể mua được bằng một tấm vé mời đến căn phòng này.

Như Jameson đã nói, Trò chơi bắt đầu.