← Quay lại trang sách

Chương 4

Căn phòng dành cho chủ sở hữu đội bóng có tầm nhìn hoàn hảo hướng ra đường biên dài năm mươi thước Anh, nhưng một tiếng trước khi trận đấu bắt đầu, không ai nhìn ra ngoài sân cả. Căn phòng kéo dài về phía sau và rộng bề ngang, càng đi xa khỏi hàng ghế ngồi thì bạn càng thấy căn phòng này giống với một quán bar hoặc một câu lạc bộ cao cấp. Đêm nay, tôi chính là trò giải trí ở đây - một sinh vật kỳ quặc, một sự tò mò, một con búp bê giấy được cho ăn diện lộng lẫy và lịch thiệp. Trong suốt một khoảng thời gian dài tưởng chừng như mãi mãi, tôi phải bắt tay, tạo dáng để các nhiếp ảnh gia chụp hình và vờ như hiểu rõ những câu đùa liên quan đến bóng bầu dục. Tôi đã cố không trố mắt nhìn một ngôi sao nhạc pop, một cựu Phó Tổng thống và một gã khổng lồ công nghệ mà trong lúc đi vệ sinh cũng có thể kiếm được số tiền nhiều hơn số tiền mà hầu hết người bình thường kiếm được trong đời.

Não tôi ngừng hoạt động khi nghe thấy người ta cung kính gọi “Nữ hoàng” và nhận ra có một nhân vật hoàng gia thực thụ cũng đến tham dự sự kiện hôm nay.

Alisa hẳn đã cảm nhận được rằng tôi sắp tiệm cận giới hạn của mình. “Trận đấu sắp bắt đầu rồi,” chị ấy nói, nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai tôi - có lẽ là để giữ cho tôi khỏi chạy. “Để chị dẫn em về chỗ ngồi.”

Tôi cố chịu đựng cho đến giờ nghỉ giải lao giữa các hiệp đấu, sau đó nhanh chóng chuồn ra ngoài. Grayson đã chặn tôi lại. Không nói một lời, anh ấy gật đầu ra hiệu cho tôi đi về một hướng, rồi rảo bước đi trước, tin rằng tôi chắc chắn sẽ đi theo.

Tôi tự khinh thường bản thân khi cứ thế tuân theo mệnh lệnh của anh ấy. Đập vào mắt tôi là chiếc thang máy thứ hai.

“Thang máy này đi lên,” anh ấy nói. Đi cùng Grayson Hawthorne đến bất cứ đâu cũng đều có khả năng trở thành một sai lầm, nhưng cứ nghĩ đến chuyện nếu không đi theo anh ấy thì tôi sẽ phải quay trở lại căn phòng toàn người kia, tôi quyết định nắm lấy cơ hội này.

Hai chúng tôi đi thang máy lên trong im lặng. Cửa thang máy mở ra một căn phòng nhỏ có năm ghế ngồi, trống huơ trống hoác. Tầm nhìn ra sân của căn phòng này thậm chí còn tốt hơn so với căn phòng bên dưới.

“Ông ngoại anh chỉ ở căn phòng đông đúc đó một lúc, khi nào chán ngấy thì ông sẽ lên đây ngồi,” Grayson nói với tôi. “Các anh em trai của anh và anh là những người duy nhất được phép theo ông vào phòng.”

Tôi ngồi xuống và nhìn chằm chằm ra ngoài sân vận động. Một biển người. Năng lượng, sự hỗn loạn và âm lượng tối đa của những âm thanh ngoài đó lấn át, tràn ngập không gian. Nhưng nơi đây chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm.

“Anh đoán em đã tham gia trò chơi cùng Jameson.” Grayson không bước đến ghế ngồi, như thể anh ấy không tin tưởng chính bản thân mình khi ở quá gần tôi. “Hai đứa lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhau.”

Lời anh ấy nói ra khiến tôi cảm thấy khó chịu. Vì rất nhiều lý do, tôi không thể mở miệng giải thích. “Em trai anh và em đang cá cược.”

“Cá cược gì thế?”

Tôi không thể cưỡng lại được mà buột miệng nói ra điều chắc chắn sẽ khiến ai nghe thấy cũng phải giật mình phản ứng lại. “Toby còn sống.”

Người khác thì có thể sẽ không nhận ra phản ứng của Grayson, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang ngạc nhiên đến choáng váng. Đôi mắt xám của anh dán chặt lên người tôi. “Em vừa nói gì cơ?”

“Chú của anh vẫn còn sống và tự tìm niềm vui bằng việc giả dạng làm một người đàn ông vô gia cư ở New Castle, Connecticut.” Đáng lẽ ra tôi nên tinh tế hơn một chút.

Grayson tiến đến gần hơn. Anh ấy quyết định ngồi xuống cạnh tôi, những thớ cơ căng cứng lộ rõ trên cánh tay khi anh ấy đan hai bàn tay vào nhau và ôm lấy đầu gối. “Chính xác thì em đang nói về điều gì thế, Avery?”

Việc anh ấy đột nhiên gọi tên thật của tôi khiến tôi bối rối. Tôi chưa kịp định thần thì đã buột miệng, “Em đã nhìn thấy bức hình của Toby trong sợi dây chuyền lồng ảnh của bà anh.” Tôi nhắm mắt mường tượng lại khoảnh khắc đó. “Em nhận ra ông ấy. Ông ấy nói với em rằng tên ông ấy là Harry. Chúng em chơi cờ cùng nhau trong công viên mỗi tuần được hơn một năm rồi.” Tôi mở mắt ra. “Jameson và em vẫn chưa chắc chắn về câu chuyện bí ẩn này. Chúng em đã cá cược với nhau xem ai là người vén màn trước.”

“Em đã kể với những ai rồi?” Giọng của Grayson đột nhiên nghiêm túc chết người.

“Về vụ cá cược ấy ạ?”

“Về Toby.”

“Nan đã ở đó khi em phát hiện ra sự thật. Em định nói chuyện này với Alisa, nhưng...”

“Đừng,” Grayson cắt ngang. “Đừng nói chuyện này với bất cứ ai khác nữa. Em hiểu chứ?”

Tôi nhìn anh chằm chằm. “Em bắt đầu có cảm giác là em không hiểu gì cả.”

“Mẹ anh không có quyền chống lại bản di chúc. Bác Zara của anh cũng vậy. Nhưng Toby thì sao?” Grayson đã lớn lên với tư cách là người thừa kế hiển nhiên của gia tộc. Trong số tất cả các anh em nhà Hawthorne, anh ấy là người khó khăn nhất khi bị tước quyền thừa kế.

“Nếu chú anh còn sống, ông ấy là người duy nhất trên hành tinh này có thể phá vỡ di chúc của ông anh.”

“Anh nói nghe cứ như thể chuyện đó là chuyện gì tồi tệ lắm không bằng,” tôi đáp lời anh. “Từ phía em thì chắc chắn là tệ thật. Nhưng từ phía anh...”

“Mẹ anh không thể biết chuyện này. Bác Zara cũng thế.” Biểu cảm trên gương mặt của Grayson lúc này rất căng thẳng, mọi thứ trong anh đều đổ dồn vào tôi. “McNamara, Ortega và Jones cũng không được biết.”

Trong thời gian Jameson và tôi vẫn đang thảo luận với nhau về sự kiện chuyển biến này, chúng tôi chỉ tập trung giải mã bí ẩn mà không mảy may suy nghĩ đến việc điều gì sẽ xảy ra nếu người thừa kế mất tích đã lâu của Tobias Hawthorne thực ra vẫn còn sống.

“Anh không tò mò chút nào ư?” Tôi hỏi Grayson. “Về ý nghĩa của toàn bộ chuyện này?”

“Anh biết chuyện này có ý nghĩa gì,” Grayson trả lời ngắn gọn. “Anh đang cố nói với em đây, Avery.”

“Nếu chú anh hứng thú với việc kế thừa gia sản thì tại sao ông ấy không nghĩ đến chuyện đến thẳng đây?” Tôi hỏi. “Trừ khi ông ấy có lý do phải lẩn trốn.”

“Vậy cứ để ông ấy trốn đi. Em có nhận thức được mối hiểm nguy...” Grayson không hoàn thành hết câu.

“Đời mà không có chút rủi ro thì còn gì là đời nữa, phải không anh trai?”

Tôi quay về phía thang máy. Tôi cũng không rõ là nó vừa đi xuống, hay đi lên, nhưng Jameson đã xuất hiện. Anh ấy đi ngang qua Grayson và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi. “Đã có tiến triển gì chưa, Người thừa kế?”

Tôi khịt mũi. “Anh sẽ không muốn biết đâu?”

Jameson nhếch mép cười, toan mở miệng nói gì đó, nhưng những lời anh nói ra bị át đi bởi một tiếng nổ. Không, phải nhiều hơn một tiếng nổ mới đúng. Tiếng súng. Sự hoảng loạn chạy xuyên qua huyết quản tôi, và điều tiếp theo mà tôi nhận thức được là tôi đã nằm rạp trên mặt đất rồi. Kẻ bắn súng ở đâu? Sự kiện Khu rừng Đen lặp lại lần nữa. Khu rừng Đen.

“Người thừa kế?”

Tôi không thể di chuyển. Cũng không thể thở. Và rồi Jameson nằm rạp xuống đất cùng tôi. Anh để mặt mình ngang bằng với tầm nhìn của tôi, ôm đầu tôi trong vòng tay của mình. “Pháo hoa,” anh ấy nói. “Chỉ là pháo hoa thôi, Người thừa kế, người ta bắn trong giờ giải lao.”

Não tôi tiếp nhận lời nói của anh, nhưng cơ thể tôi vẫn chìm sâu trong ký ức. Jameson đã ở cạnh tôi trong Khu rừng Đen. Anh đã lấy thân mình che chắn cho tôi.

“Em sẽ ổn thôi, Avery.” Grayson quỳ xuống bên cạnh Jameson và tôi. “Chúng tôi sẽ không để em phải chịu tổn thương.” Trong một khoảng thời gian dài như vô tận, không có tiếng động nào vang lên trong phòng, ngoại trừ tiếng thở của chúng tôi. Grayson. Jameson. Và tôi.

“Chỉ là pháo hoa thôi,” tôi nhắc lại lời của Jameson, lồng ngực tôi căng cứng.

Grayson đã đứng dậy, nhưng Jameson vẫn nằm im tại chỗ. Anh nhìn tôi, cơ thể dựa sát vào tôi. Có thứ gì đó vô cùng dịu dàng tỏa ra từ thái độ của anh. Tôi nuốt nước bọt, và sau đó anh nhếch môi nở một nụ cười tinh quái.

“Người thừa kế ạ, để anh nói cho em nghe, anh đã có những bước tiến rất dài trong vụ cá cược của chúng ta rồi.” Anh ấy dùng ngón tay cái vuốt dọc đường viền quai hàm tôi.

Tôi rùng mình, lườm anh rồi đứng dậy. Vì sự trong sạch của bản thân, tôi cần phải chiến thắng vụ cá cược này. Nhanh lên nào.