Chương 5
Thứ Hai là ngày đến trường. Trường tư thục. Một ngôi trường tư thục có nguồn tư liệu tưởng chừng như vô tận và “thời khóa biểu theo mô-đun” giúp tôi có những khoảng thời gian rảnh rỗi rải rác trong suốt cả ngày. Tôi sử dụng những khoảng thời gian đó để đào bới mọi thứ có thể về Toby Hawthorne.
Tôi đã biết một vài thông tin cơ bản: Toby là con trai út trong số ba người con của Tobias Hawthorne và xét trên hầu hết mọi khía cạnh thì ông ấy cũng là đứa con được yêu quý nhất. Vào năm mười chín tuổi, ông đã cùng một vài người bạn của mình đi du lịch đến hòn đảo thuộc sở hữu của gia đình Hawthorne, nằm ngoài khơi bờ biển Oregon. Một vụ hỏa hoạn chết người và một cơn bão khủng khiếp đã xảy ra. Thi thể của ông chưa từng được tìm thấy sau đó.
Bi kịch đã trở thành tin tức chấn động. Sau khi sàng lọc thông tin ở một vài bài báo, tôi biết thêm vài chi tiết liên quan đến những việc đã xảy ra. Bốn người đã cùng nhau ra đảo Hawthorne vào ngày hôm đó. Không còn ai sống sót trở về. Ba thi thể đã được trục vớt. Còn Toby được cho là đã mất tích trước cơn bão biển.
Tôi tra được thông tin của những nạn nhân còn lại. Hai người trong số họ như hai bản sao của Toby: đều là nam sinh học trường dự bị và đều là Người thừa kế . Người thứ ba là một cô gái tên là Kaylie Rooney. Theo những thông tin tôi thu thập được, cô ấy là người địa phương, một thiếu nữ có hoàn cảnh khó khăn, sinh ra trong một làng chài nhỏ trên đất liền. Nhiều bài báo đề cập đến việc cô là người có tiền án tiền sự, bị liệt vào hàng tội phạm vị thành niên. Dù không cần tìm một nguồn tin đáng tin cậy, nhưng tôi vẫn tốn nhiều thời gian tìm kiếm nguồn tin khẳng định Kaylie Rooney có liên quan đến các hành vi phạm tội ma túy, hành hung và đốt phá.
Cô ta là người châm lửa. Đó là câu chuyện mà báo chí đã kể, không thẳng thừng nói ra, cũng không nhắc đến từ nhạy cảm nào. Ba chàng trai trẻ đầy hứa hẹn, cùng một cô nàng rắc rối. Bữa tiệc đã bị mất kiểm soát. Mọi thứ đều chìm trong biển lửa. Kaylie là người bị báo chí buộc tội - đôi lúc là kín đáo thể hiện trong những dòng tin tức, đôi lúc lại công khai rõ ràng trước bàn dân thiên hạ. Các chàng trai thì lại được tán dương, ca tụng như những ngọn hải đăng tỏa sáng trong cộng đồng của họ. Colin Anders Wright. David Golding. Tobias Hawthorne Đệ Nhị. Quá xuất sắc, quá tiềm năng, nhưng lại ra đi quá sớm.
Nhưng Kaylie Rooney thì sao? Cô ấy chỉ là một rắc rối.
Điện thoại tôi rung lên và tôi liếc nhìn màn hình. Một tin nhắn từ Jameson: Anh đã có manh mối.
Jameson là học sinh cuối cấp của Trung học Heights. Anh chắc chắn đang lang thang đâu đó trong khuôn viên tráng lệ của trường. Manh mối gì chứ? Tôi nghĩ, nhưng tôi kìm nén không nhắn tin trả lời vì không muốn anh ấy có cơ hội hả hê. Cuối cùng, điện thoại của tôi thông báo anh ấy đang soạn tin nhắn.
Nói cho em điều anh biết đi, tôi nghĩ.
Cuối cùng thì tin nhắn cũng đến. Muốn đánh cược lớn hơn không?
♖
Nhà ăn của Trung học Heights trông không giống căng tin của một trường học cho lắm. Những chiếc bàn dài bằng gỗ được xếp thành hàng nối hai đầu của căn phòng. Những bức chân dung được treo ngay ngắn trên tường. Trần nhà cao hình vòm, còn những ô cửa sổ thì được gắn kính màu rực rỡ. Khi lấy thức ăn cho mình, tôi đã quét mắt khắp phòng theo phản xạ để tìm Jameson, nhưng thay vào đó, tôi lại nhìn thấy một chàng trai mang họ Hawthorne khác.
Xander Hawthorne đang ngồi ở bàn ăn, chăm chú nhìn vào đồ vật mà cậu ấy đặt trên mặt bàn. Món đồ có hình dạng giống một khối Rubik nhưng dài hơn, với các ô có thể xoay và gấp lại theo bất kỳ hướng nào. Tôi nghi ngờ đó chính là nguyên bản của Xander Hawthorne. Cậu ấy đã từng nói với tôi rằng cậu ấy là người dễ bị phân tâm bởi máy móc phức tạp - và bánh nướng xốp - nhất trong số các anh em nhà Hawthorne.
Điều đó khiến tôi mông lung suy nghĩ khi nhìn thấy cậu ấy nghịch ngợm ba ô qua lại trong các ngón tay của mình. Khi các anh trai đứng ngoài trò chơi của ông ngoại, Xander thường ngồi lại, chia sẻ bánh nướng xốp cùng ông lão. Họ đã bao giờ trò chuyện về Toby chưa nhỉ? Chỉ có một cách để biết. Tôi băng ngang qua phòng và tiến đến ngồi cạnh Xander, nhưng cậu ấy mải mê suy nghĩ đến mức không thèm để ý đến tôi. Tới lui, tới lui, cậu ấy chỉ chăm chăm xoay khối Rubik.
“Xander?”
Cậu ấy quay sang phía tôi và chớp mắt. “Avery! Thật là một bất ngờ thú vị, nhưng khách quan mà nói thì cũng nằm trong dự liệu.” Tay phải của cậu ấy với sang mặt bên kia của món đồ và một cuốn vở đặt cạnh đó, rồi gập nó lại.
Hành động đó cho thấy Xander Hawthorne đang làm gì đó bí ẩn. Nhưng tôi cũng giống cậu ấy thôi. “Tớ có thể hỏi cậu một điều không?”
“Còn tùy,” Xander đáp. “Cậu có định chia sẻ với tớ mấy cái bánh nướng kia không?”
Tôi nhìn xuống bánh sừng bò và bánh quy trên khay của mình, rồi đẩy bánh quy sang cho cậu ấy. “Cậu biết gì về người chú Toby của cậu?”
“Tại sao cậu lại muốn biết?” Xander cắn một miếng bánh quy và nhăn mặt. “Nhân nam việt quất khô à? Tên quái vật nào lại đi trộn khoai tây chiên bơ với quả nam việt quất khô vậy?”
“Tớ chỉ tò mò thôi,” tôi đáp.
“Cậu biết người ta nói gì về sự tò mò không?” Xander vui vẻ cảnh cáo tôi, cắn thêm một miếng lớn bánh quy khác. “Sự tò mò giết chết... Bex!” Xander nuốt ực miếng bánh xuống bụng, khuôn mặt sáng bừng lên.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy về phía Rebecca Laughlin, người đang đứng ngay phía sau tôi, tay cầm khay đựng đồ ăn trưa và trông vẫn như mọi ngày: như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Tóc đỏ như hồng ngọc và đôi mắt mở to không tưởng.
Ngây thơ vô số tội.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Rebecca nhanh chóng dời mắt đi. Tôi cảm thấy cô ấy dường như đang tránh mặt tôi. “Tớ nghĩ cậu có thể sẽ cần đến sự giúp đỡ,” cô ấy ngập ngừng nói với Xander, “với...”
“Thứ đó!” Xander chồm tới, cắt ngang lời cô ấy.
Tôi nheo mắt và quay đầu lại nhìn cháu trai út nhà Hawthorne, cùng cuốn vở mà cậu ấy đã đóng lại ngay khi nhìn thấy tôi. “Thứ gì cơ?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Tớ nên đi,” Rebecca nói sau lưng tôi.
“Cậu nên ngồi xuống và nghe tớ phàn nàn về những quả nam việt quất khô này,” Xander sửa lời.
Một lúc lâu sau Rebecca mới ngồi xuống, để lại một chiếc ghế trống giữa chúng tôi. Đôi mắt xanh lục, trong veo của cô lướt về phía tôi. “Avery.” Cô ấy lại nhìn xuống. “Tớ nợ cậu một lời xin lỗi.”
Lần cuối cùng tôi và Rebecca nói chuyện, cô ấy đã thú nhận mình đã che giấu chuyện Skye Hawthorne cố gắng sát hại tôi.
“Tớ thì chắc mình không cần một lời xin lỗi đâu,” tôi nói, trong giọng điệu ẩn chứa chút sắc lạnh. Ở khía cạnh lý trí, tôi hiểu Rebeca đã sống cả đời dưới cái bóng của chị mình, nên cái chết của Emily đã khiến cô ấy vô cùng suy sụp. Rebecca không nói ra âm mưu chống lại tôi của Skye vì cô ấy cảm thấy mình phải có một phần trách nhiệm với người chị gái đã khuất. Nhưng về mặt tình cảm thì... Tôi suýt chết đấy.
“Câu vẫn có chút ác cảm với chuyện này đấy à?” Thea Callagaris hỏi, ngồi vào vị trí trống mà Rebecca để lại.
“Chút ác cảm ư?” Tôi nhắc lại. Lần cuối cùng tôi ở cạnh Thea, cô ấy đã thừa nhận mình từng gài bẫy tôi khi khuyên tôi mặc trang phục để tham dự buổi ra mắt đầu tiên của tôi với giới thượng lưu Texas giống với một cô gái đã qua đời. “Cậu lại chơi trò đấu trí rồi. Rebecca suýt giết chết tớ đấy!”
“Tớ có thể nói gì nữa đây?” Đầu ngón tay Thea vuốt ve tay Rebecca. “Chúng ta đều là những cô gái phức tạp mà.”
Ngôn từ và những cử chỉ động chạm đó đều là cố ý. Rebecca nhìn Thea, nhìn bàn tay của họ, rồi cuộn những ngón tay vào lòng bàn tay và đặt tay vào lòng.
Thea nhìn thẳng vào mắt Rebecca chừng ba giây, sau đó quay sang nhìn tôi. Cô ấy vui vẻ nói, “Mà tớ tưởng bữa trưa này là riêng tư chứ.”
Riêng tư. Rebecca, Thea và Xander, ba người bọn họ - như lần trước tôi đã điều tra được - hiếm khi trò chuyện với nhau về những vấn đề phức tạp mà Xander yêu thích như tình yêu bất hạnh, hẹn hò giả và bi kịch.
“Tớ đã bỏ lỡ điều gì à?” Tôi hỏi Xander. Cuốn vở. Cách cậu ấy né tránh câu hỏi về Toby của tôi. “Thứ” mà Rebecca đến để giúp cậu ấy giải quyết. Rồi giờ còn có cả Thea nữa.
Xander tránh việc phải trả lời bằng cách nhét nốt chiếc bánh quy vào miệng.
“Sao thế?” Tôi hỏi trong khi cậu ấy vẫn tiếp tục nhai nhồm nhoàm.
“Thứ Sáu này là sinh nhật của Emily,” Rebecca bất ngờ nói. Giọng cô ấy trầm lắng, nhưng điều cô ấy nói ra lại như rút cạn hết ô-xy trong phòng.
“Có một buổi gây quỹ tưởng niệm,” Thea nói thêm, nhìn tôi chằm chằm. “Xander, Rebecca và tớ đã sắp xếp một bữa trưa riêng tư để cùng vạch ra một vài kế hoạch.”
Tôi không chắc mình tin lời cô ấy, nhưng dù thế nào đi nữa thì đây rõ ràng là dấu hiệu tôi nên đi khỏi đây.