Chương 6
Kế hoạch gặng hỏi chuyện Xander đã thất bại. Tôi cũng đã cố hết sức thu thập những bài báo về vụ hỏa hoạn. Mình phải làm gì tiếp theo đây? Tôi miên man nghĩ trong lúc bước xuống một hành lang dài để đi đến tủ đựng đồ của mình. Nói chuyện với ai đó quen biết Toby ư? Skye đã dọn ra khỏi nhà, vì những lý do đã quá rõ. Tôi cũng không tin tưởng Zara lắm. Ai có khả năng đi tiếp ván cờ này? Nash chăng? Khi Toby mất tích, chắc Nash cũng chỉ tầm năm tuổi. Nan thì sao nhỉ? Rồi còn nhà Laughlin nữa. Ông bà của Rebecca đã trông coi bất động sản và chăm lo ăn mặc cho nhà Hawthorne trong nhiều năm. Jameson đang nói chuyện với ai? Manh mối của anh ấy là gì?
Bực bội, tôi rút điện thoại ra và nhắn tin cho Max. Tôi thực sự không mong sẽ nhận được tin nhắn trả lời, bởi cô bạn thân nhất của tôi vẫn đang trong tình trạng bị cấm dùng công nghệ kể từ ngày tôi gặp sóng gió - đi kèm là sự chú ý từ phía báo chí - và đã hủy hoại cuộc đời của cậu ấy. Dù cảm giác tội lỗi về những gì mà sự nổi tiếng quá nhanh của tôi mang lại cho Max, tôi vẫn muốn nhắn tin cho cậu ấy để vơi bớt nỗi cô đơn. Tôi cố gắng mường tượng ra những điều mà cậu ấy chắc chắn sẽ nói với tôi nếu cậu ấy ở đây, nhưng tôi chỉ nghĩ ra được một loạt những ngôn từ chửi bới giả, và cả những mệnh lệnh nghiêm ngặt để tránh bị sát hại thêm.
“Cậu xem tin tức chưa?” Tôi nghe thấy một cô gái ở hành lang thì thầm hỏi người bạn bên cạnh khi tôi dừng lại trước tủ đựng đồ của mình. “Về bố của cô ta ấy?”
Nghiến chặt răng, tôi cố gắng đẩy những lời đưa chuyện ra khỏi tâm trí mình. Tôi mở cửa tủ đựng đồ và thứ đập vào mắt tôi lúc này là bức ảnh chụp Ricky Grambs. Nó hẳn đã được cắt ra từ một bài báo nào đó, bởi có một dòng tít ở phía trên: TÔI CHỈ MUỐN NÓI CHUYỆN VỚI CON GÁI TÔI.
Cơn thịnh nộ âm ỉ cháy trong lòng tôi. Tôi tức giận vì người cha vô công rồi nghề của mình lại dám nói vậy với giới báo chí, tức giận vì ai đó đã dán bài báo này vào phía sau cánh cửa tủ đựng đồ của tôi. Tôi nhìn quanh để xem liệu thủ phạm làm ra việc này có bất cẩn để lộ danh tính không. Tủ đựng đồ của Trung học Heights được làm bằng gỗ và không có khóa. Đó là một cách tinh tế để khẳng định Người như chúng ta không ăn cắp. Nơi đây toàn người trong giới thượng lưu thì cần gì phải thực hiện biện pháp an ninh đó?
Nếu là Max thì cậu ấy sẽ thốt lên Thật vớ vẩn. Bất cứ ai cũng đều có khả năng tiếp cận tủ đựng đồ của tôi, nhưng hiện không có ai trên hành lang đang quan sát phản ứng của tôi cả. Tôi quay lại để xé bức ảnh xuống thì cùng lúc đó cũng phát hiện người dán bức ảnh này còn nhét rất nhiều mẩu báo vụn màu đỏ như máu xuống đáy tủ của tôi.
Không phải mẩu báo vụn, tôi nhận ra và cầm một tờ trong số đó lên. Là những bình luận. Trong suốt ba tuần qua, tôi đã thực hiện rất tốt việc không lên mạng, tránh xa những điều mà những anh hùng bàn phím trên đó nói về tôi. Đối với một số người, cháu sẽ là Cô bé Lọ Lem, Oren đã nói thế với tôi ngay vào ngày đầu tiên tôi thừa hưởng quyền thừa kế. Nhưng với một vài người khác, cháu chỉ là Marie Antoinette.
Bình luận mà tôi đang cầm trên tay được viết hoa tất cả các chữ. AI ĐÓ CẦN DẠY CHO CON KHỐN HỌC ĐÒI LÀM SANG NÀY MỘT BÀI HỌC . Đáng lẽ tôi nên dừng lại ở đó, nhưng tôi đã không làm thế. Tay tôi khẽ run khi cầm bình luận tiếp theo lên đọc. Khi nào thì CON Đ* này mới chết? Còn có hàng chục bình luận như thế nữa, một số trong đó còn là hình ảnh.
Một người bình luận trên mạng đã tải lên một bức ảnh: gương mặt của tôi, hồng tâm được photoshop đè lên, giống như tôi đã lọt vào tầm ngắm của một khẩu súng.
♖
“Chắc chắn đây chỉ là trò đùa của một thiếu niên buồn chán vượt quá giới hạn mà thôi,” Oren nói với tôi khi chúng tôi trở về Nhà Hawthorne vào buổi chiều hôm đó.
“Nhưng những bình luận...” Tôi nuốt nước bọt, một vài lời đe dọa vẫn hiển hiện rõ trong tâm trí của tôi. “Chúng có thật ạ?”
“Cháu không phải lo lắng,” Oren trấn an tôi. “Đội của chú vẫn theo sát những chuyện này. Tất cả các lời đe dọa đều được lưu lại và đánh giá cẩn thận. Trong số cả trăm người chửi rủa thậm tệ nhất, cũng chỉ có hai hoặc ba người đáng để quan sát thôi.”
Tôi đã cố gắng không để tâm nhiều đến con số. “Ý chú là gì ạ, quan sát là sao?”
“Trừ khi anh nhầm,” một giọng nói đều đều, sắc lạnh vang lên, “thì chú ấy đang muốn nhắc đến Danh sách.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Grayson đang đứng cách đó không xa, mặc một bộ vest sẫm màu; rất khó để nhận ra thái độ của anh ấy, ngoại trừ việc quai hàm của anh hơi cứng lại.
“Danh sách nào cơ ạ?” Tôi hỏi, cố gắng không chú ý nhiều đến đường viền hàm của anh ấy.
“Chú có muốn cho em ấy xem không?” Grayson bình tĩnh hỏi Oren. “Hay là để cháu?”
♖
Tôi nghe nói Nhà Hawthorne còn an toàn hơn cả Nhà Trắng. Tôi cũng đã nhìn thấy người trong đội vệ sĩ của Oren rồi. Không ai được phép vào dinh thự nếu chưa được điều tra lý lịch rõ ràng và có một hệ thống giám sát rộng khắp bảo vệ an ninh dinh thự nữa. Nhưng biết về nó qua lời người ngoài và tận mục sở thị rất khác nhau. Phòng giám sát được trang bị hệ thống màn hình rất đồ sộ. Hầu hết các máy quay an ninh được tập trung ở khu vực ngoài nhà và các cổng vào, nhưng vẫn có một số ít máy giám sát lướt qua các hành lang của Nhà Hawthorne.
“Eli,” Oren gọi, một trong số những vệ sĩ đang theo dõi nguồn cấp dữ liệu đứng lên. Anh ta khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc cắt ngắn kiểu quân đội, có vài vết sẹo và sở hữu đôi mắt màu xanh dương rực rỡ, viền đồng tử màu hổ phách. “Avery, đây là Eli. Cậu ấy sẽ bảo vệ cháu ở trường, ít nhất là cho đến khi chú hoàn thành đánh giá đầy đủ về vụ việc tủ đựng đồ này. Cậu ấy là người trẻ nhất trong đội nên sẽ dễ dàng trà trộn trong trường học hơn.”
Eli có vẻ ngoài của một vệ sĩ, một người lính nhà binh. Trông chắng giống một người có thể trà trộn vào trường trung học chút nào. “Cháu đã nghĩ là chú chẳng hề quan tâm gì đến chuyện tủ đựng đồ của cháu,” tôi nói với Oren.
Trưởng đội vệ sĩ của tôi nhìn thẳng vào mắt tôi. “Chú có quan tâm nhé.” Nhưng ông ấy không liều lĩnh xâm phạm quyền riêng tư của tôi.
Grayson xuất hiện ngay phía sau tôi, hỏi, “Chính xác thì có chuyện gì đã xảy ra với cái tủ đựng đồ của em vậy?”
Tôi có một thôi thúc bốc đồng, muốn kể cho anh nghe sự việc, để anh có thể bảo vệ tôi như anh đã hứa. Nhưng không phải việc gì cũng là việc của Grayson Hawthorne. “Danh sách đâu ạ?” Tôi hỏi, lùi một bước tránh xa anh ấy và chuyển hướng cuộc trò chuyện sang lý do tôi có mặt ở đây.
Oren gật đầu với Eli. Chàng trai trẻ tuổi đó mang đến cho tôi một danh sách thực sự, theo đúng nghĩa đen. Rất nhiều những cái tên được viết trên đó. Cái tên được đặt ở vị trí trên cùng là RICKY GRAMBS . Tôi cau mày nhưng vẫn cố lướt qua phần còn lại của danh sách. Có tổng cộng khoảng ba mươi cái tên cả thảy. “Những người này là ai?” Tôi hỏi, cổ họng thắt lại khi nói ra những lời đó.
“Những kẻ thích rình rập,” Oren trả lời. “Những kẻ đã cố đột nhập vào dinh thự. Những người hâm mộ cuồng nhiệt quá mức.” Ông ấy nheo mắt lại. “Skye Hawthorne.”
Vậy tức là trưởng đội vệ sĩ của tôi đã biết lý do tại sao Skye phải rời khỏi Nhà Hawthorne. Tôi đã hứa với Grayson là sẽ giữ bí mật, nhưng đây là Nhà Hawthorne mà. Hầu hết những người sống trong ngôi nhà này đều quá thông minh để sống vì lợi ích của họ, thay vì bất kỳ ai khác.
“Chú cho cháu xin ít phút nói chuyện riêng với Avery được không?”
Grayson đã rất lịch sự khi giả vờ xin phép Oren. Không để tâm đến việc đó, Oren liếc mắt về phía tôi và nhướn mày thắc mắc. Tôi rất muốn giữ Oren ở lại, nhưng thay vì làm thế, tôi lại gật đầu với trưởng đội vệ sĩ của mình. Ông ấy và người của mình chầm chậm rời khỏi phòng để chừa không gian cho chúng tôi. Tôi gần như chắc chắn rằng Grayson sẽ chất vấn tôi về việc tôi đã nói với Oren, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi ở đó, chẳng có cuộc chất vấn nào xảy ra cả.
“Em ổn không?” Thay vào đó, Grayson hỏi. “Anh có thể thấy là chuyện này rất khó để tiếp nhận.”
“Em ổn,” tôi nhấn mạnh, nhưng lần này tôi không đủ mạnh mẽ để nói với anh ấy rằng tôi không cần sự bảo vệ của anh ấy nữa. Khách quan mà nói, tôi biết tôi cần được bảo vệ trong suốt quãng đời còn lại của mình, nhưng việc tận mắt đọc những mối đe dọa được viết rõ ràng trên giấy thế này vẫn có cảm giác rất khác.
“Ông của anh cũng có một Danh sách như thế này,” Grayson nói. “Đó là điều tất yếu phải xảy đến.”
Điều tất yếu đi cùng với sự nổi tiếng và giàu có ư?
“Về chuyện chúng ta đã thảo luận tối qua,” Grayson nói tiếp, giọng trầm thấp, “giờ em đã hiểu tại sao em phải mặc kệ chuyện này không?” Anh ấy không nói ra tên của Toby. “Hầu hết tất cả mọi người trong Danh sách này đều sẽ mất hứng thú với em nếu em mất hết tài sản. Hầu hết bọn họ đều sẽ như vậy.”
Nhưng không phải tất cả. Tôi nhìn chằm chằm vào Grayson một lúc, ánh mắt dán chặt lên gương mặt của anh. Nếu tôi mất hết tài sản thì đồng nghĩa với việc tôi sẽ mất toàn bộ đội vệ sĩ. Đó là điều mà anh ấy muốn tôi hiểu.
“Em hiểu,” tôi đáp, rời mắt khỏi Grayson, vì tôi cũng hiểu một điều này: Tôi là kẻ sống sót sau cùng. Tôi phải tự chăm sóc cho bản thân. Và tôi sẽ không cho phép bản thân mong cầu hay kỳ vọng bất cứ điêu gì từ anh ấy.
Ngoảnh mặt đi, tôi nhìn chằm chằm vào các màn hình an ninh. Một chuyển động chớp nhoáng xẹt qua trên một trong số các nguồn cấp dữ liệu lọt vào mắt tôi. Jameson. Tôi cố gắng không biểu lộ cảm xúc gì quá lộ liễu khi quan sát anh ấy sải bước có chủ đích qua một hành lang mà tôi không thể xác định được. Anh đang làm gì vậy, Jameson Hawthorne?
Grayson bên cạnh tôi vẫn đang đổ dồn sự chú ý vào tôi, không để tâm đến những gì đang diễn ra trên màn hình. “Avery?” Nghe giọng anh ấy có vẻ lưỡng lự. Tôi không ngờ là Grayson Davenport Hawthorne, người thừa kế cũ, lại cũng có lúc do dự.
“Em ổn,” tôi lặp lại, vừa trả lời vừa dán mắt vào màn hình. Một lúc sau, màn hình chuyển sang một dãy hành lang khác, và tôi nhìn thấy Xander cũng đang bước đi như Jameson. Cậu ấy đang cầm thứ gì đó trên tay.
Một cái búa tạ? Tại sao cậu ấy lại...
Câu hỏi dừng lại dang dở trong đầu tôi vì tôi nhận ra khung cảnh xung quanh Xander. Tôi biết chính xác cậu ấy đang ở nơi nào. Và tôi dám cược đến đồng đô-la cuối cùng của mình rằng Jameson cũng đang đến đó.