← Quay lại trang sách

Chương 7

Sau khi cậu con trai mất tích và được cho là đã chết, Tobias Hawthorne đã cho chặn đường vào chái nhà của Toby. Tôi từng nhìn thấy nơi đó một lần: những viên gạch vững chắc được xây đè lên thứ mà tôi đoán từng là một cánh cửa.

“Xin lỗi,” tôi nói với Grayson. “Em phải đi rồi.” Tôi hiểu tại sao anh ấy lại muốn tôi bỏ qua vấn đề liên quan đến Toby. Có lẽ anh ấy không sai. Nhưng...

Cả Oren và người của ông ấy đều không bám theo tôi khi tôi rời đi. Những mối đe dọa trong Danh sách đều ở bên ngoài. Điều đó có nghĩa là tôi có thể tự do đi đến chái nhà của Toby mà không phải nghĩ suy gì nhều. Tôi vừa đến nơi thì thấy Xander đang vác chiếc búa tạ trên vai. Cậu ấy đã liếc thấy tôi qua khóe mắt. “Đừng để ý đến cái búa tạ này!”

“Tớ biết cậu định làm gì,” tôi bảo Xander.

“Những chiếc búa tạ được sinh ra trên Trái Đất xanh của Chúa để làm việc đó,” Xander nghiêm nghị trả lời.

“Tớ biết,” tôi nhắc lại lần nữa, chờ đợi những lời đó dần thấm sâu vào tâm trí.

Xander hạ phần đuôi của chiếc búa tạ xuống đất. Đôi mắt nâu chăm chú quan sát tôi. “Cậu nghĩ cậu biết được gì?”

Phải mất một lúc lâu tôi mới trả lời. “Tớ biết cậu không muốn trả lời câu hỏi của tớ về Toby. Tớ biết cậu, Rebecca và Thea đang trù tính kế hoạch gì đó trong bữa trưa hôm nay!” Tôi đang từng bước tiến đến con tốt thí thực sự của trò chơi này. “Tớ biết chú của cậu vẫn còn sống.”

Xander chớp mắt, bộ não đáng kinh ngạc của cậu ấy chuyển động với tốc độ mà tôi cho rằng có thể bẻ cong cả không gian và thời gian. “Ông già có nói gì đó trong thư để lại cho cậu không?”

“Không,” tôi đáp. Tobias Hawthorne đã để lại cho mỗi người chúng tôi một bức thư lúc kết thúc câu đố cuối cùng. “Ông ấy có nói gì trong thư của cậu à?”

Trước khi Xander kịp trả lời, Jameson đã bước đến chỗ chúng tôi. “Mở tiệc à?” Anh với tay về phía chiếc búa tạ. “Chúng ta vẫn tiến hành hả?”

Xander giật búa lại. “Của em.”

“Búa tạ,” Jameson trịch thượng trả lời, “hay thứ phía sau bức tường?”

“Cả hai,” Xander hét lên, giọng nói của cậu ấy chứa đựng sự quyết liệt mà tôi chưa từng thấy trước đây. Xander là người nhỏ tuổi nhất trong số các anh em nhà Hawthorne. Cũng là người ít ganh đua nhất nhưng dẫu vậy cậu cũng đã chịu tham gia vào trò chơi cuối cùng của ông ngoại.

“Mọi chuyện vốn đã thế này rồi nhỉ?” Jameson nheo mắt lại. “Em muốn vật lộn một trận để tranh giành không?”

Đối với tôi, đó không phải là một câu hỏi tu từ. “Xander, chú của cậu và tớ có quen biết nhau,” tôi cắt ngang trước khi bất cứ cuộc đấu vật nào có thể thực sự xảy ra. “Tớ đã gặp Toby ngay sau khi mẹ tớ qua đời.” Tôi mất một phút, hoặc chưa đến một phút, để tóm tắt phần còn lại của câu chuyện. Sau khi tôi kể xong, Xander cứ nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Đáng lẽ tớ phải nhìn ra từ sớm rồi mới phải.”

“Nhìn ra gì cơ?” Tôi hỏi cậu ấy.

“Cậu không phải là vai phụ trong trò chơi của họ ,” Xander đáp. “Đương nhiên là thế rồi. Ông già không vận hành bộ não theo cách đó. Ông không hề có ý định chọn cậu cho họ .”

Họ ở đây là Grayson và Jameson. Trò chơi của họ là trò chơi mà chúng tôi đã tìm ra lời giải. “Ông cũng để lại trò chơi cho cậu mà,” tôi chầm chậm nói. Đây là điều duy nhất có ý nghĩa đối với tôi. Nash từng cảnh báo tôi rằng ông ngoại của họ rất có thể không hề có ý định để tôi trở thành một người chơi trong trò chơi của các cháu trai mình.

Tôi chỉ là cô vũ công ba-lê bằng thủy tinh hoặc một con dao mà thôi. Một phần của câu đố. Một công cụ . Tôi nheo mắt nhìn Xander. “Hoặc là nói cho chúng tớ điều cậu biết, hoặc là đưa cái búa tạ cho tớ ngay.”

Dù ý định của ông lão có là gì, tôi cũng không ở đây để bị lợi dụng.

“Chẳng có gì nhiều để kể!” Xander vui mừng tuyên bố. “Ông già để lại cho tớ một lá thư chúc mừng vì đã đưa được mấy ông anh trai cứng đầu và không đẹp trai bằng tớ đến cuối trò chơi của họ. Ông đã ký dưới bức thư là Tobias Hawthorne, không có chữ viết tắt ở giữa, nhưng khi nhúng bức thư vào nước, chữ ký đó biến thành ‘Tìm Tobias Hawthorne Đệ Nhị’.”

Tìm Toby. Ông già đã giao cho đứa cháu trai út của mình trọng trách cao cả đó. Rất có khả năng manh mối duy nhất mà ông để lại cho Xander chính là... tôi. Mười hai con chim và một hòn đá.

“Anh nghĩ đó chính là câu trả lời cho câu hỏi liệu ông già có biết Toby còn sống hay không,” Jameson thì thầm.

Tobias Hawthore biết chuyện đó. Toàn bộ cơ thể tôi rung lên với sự mặc khải đó.

“Nếu có thông tin về địa điểm cuối cùng Toby được nhìn thấy,” Xander trầm ngâm, “thì có lẽ chúng ta sẽ không cần dùng đến cái búa tạ này nữa. Tớ định rà soát phòng chú ấy và xem có manh mối nào xuất hiện không, nhưng...”

Tôi lắc đầu. “Tớ không biết phải tìm Toby như thế nào. Tớ đã yêu cầu Alisa gửi tiền cho ông ấy, ngay sau khi tớ có được quyền thừa kế, trước cả khi tớ biết ông ấy là ai. Nhưng ông ấy biến mất như một cơn gió rồi.”

Jameson nghiêng đầu sang một bên. “Thú vị thật đấy.”

“Có phải chái nhà của Toby là manh mối mà anh đã đề cập trước đó không?” Tôi hỏi anh ấy.

“Có lẽ vậy,” Jameson đáp, cười toe toét. “Hoặc có lẽ không phải vậy.”

“Thật không phải khi ngắt mạch đùa giỡn của anh,” Xander xen ngang. “Nhưng đây là manh mối của em. Và búa tạ này cũng của em nốt!” Cậu ấy vác nó lên vai.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường và tự hỏi đằng sau nó có gì. “Cậu chắc chứ?” Tôi hỏi Xander.

Cậu ấy hít vào một hơi thật sâu. “Chắc chắn như bất kỳ ai cầm được búa tạ.”