Chương 9
Đêm đó, tôi nằm trên giường, suy nghĩ về bài thơ và nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa mật mã. Tôi xoay bánh xe nhỏ hơn, quan sát nó tạo ra hết đoạn mã này đến đoạn mã khác. Toby dùng thứ này để làm gì nhỉ? Câu trả lời còn chưa đến thì cơn buồn ngủ đã ghé thăm tôi rồi. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy nhưng đầu óc vẫn vẩn vơ suy nghĩ về bài thơ “Cây độc”. Ta giận dữ với bằng hữu/ Ta vỗ về, cơn giận chịu yên/ Ta thịnh nộ với kẻ thù/ Ta nói đừng, cơn thịnh nộ lại càng điên.
Tiếng gõ cửa phòng làm đứt mạch suy nghĩ của tôi. Là Libby. Chị ấy vẫn đang mặc đồ ngủ in hình đầu lâu và có rất nhiều nơ.
“Mọi chuyện ổn cả chứ ạ?” Tôi hỏi.
“Chị chỉ ghé qua xem em đã ngủ dậy và chuẩn bị đi học chưa thôi.”
Tôi đưa mắt nhìn chị. Trong suốt khoảng thời gian trở thành người giám hộ hợp pháp của tôi, Libby chưa từng gọi tôi dậy đi học. “Thật sao ạ?”
Chị ấy hơi do dự, ngón trỏ bên tay phải của chị ấy cọ vào lớp sơn móng sẫm màu ở bên tay trái, mãi sau chị ấy mới chịu xả ra tất cả. “Em cũng biết bố không hề cố ý tham gia cuộc phỏng vấn đó phải không? Ave, ông ấy không biết người mình nói chuyện cùng là một phóng viên đâu.”
Ricky đã tìm cách liên lạc với Libby trong khoảng thời gian tin tức về quyền thừa kế của tôi xuất hiện trên khắp các mặt báo. Nếu Libby muốn cho ông ta một cơ hội nữa thì đó là chuyện riêng của chị ấy, nhưng ông ta đừng hòng lợi dụng chị ấy để tiếp cận tôi.
“Bố muốn tiền,” tôi thẳng thừng. “Em không cho ông ấy đồng nào đâu.”
“Chị không phải đồ ngốc, Avery. Và chị không hề bênh vực ông ấy.”
Chị ấy rõ ràng đang làm thế, nhưng lúc này tôi không có tâm trí nào để đôi co với chị về chuyện đó. “Em chuẩn bị đi học đây.”
♖
Giờ đây, lộ trình buổi sáng của tôi lâu hơn gấp năm lần so với trước kia vì tôi có nguyên một đội ngũ các nhà tạo mẫu, cố vấn truyền thông và một “vẻ bề ngoài” cần đối phó. Trước khi tôi hoàn thành việc thoa tám loại công thức pha chế khác nhau lên mặt và ít nhất một nửa hỗn hợp đó lên tóc thì việc ngồi xuống bàn và ăn sáng của tôi vẫn là bất khả thi. Chuẩn bị xong muộn, tôi lao vào bếp - không còn vào nhầm căn bếp của đầu bếp nữa - để lấy một quả chuối và được chào đón bằng tiếng cửa lò nướng đóng sầm lại.
Bà Laughlin đứng thẳng dậy, lau tay vào tạp dề. Đôi mắt nâu dịu dàng nheo lại nhìn tôi. “Tôi có thể giúp gì được cho cô?”
“Chuối?” Tôi nói. Có điều gì đó trong biểu cảm của bà khiến tôi khó mà hoàn thành một câu hoàn chỉnh. Tôi vẫn chưa quen với việc có người phục vụ. “Ý cháu là, cháu có thể lấy một quả chuối được không ạ?”
“Bữa sáng không ngon ư?” Bà Laughlin cứng nhắc trả lời.
“Không phải ạ,” tôi đáp vội. “Chỉ là cháu muộn học rồi, và...”
“Không sao đâu.” Bà Laughlin kiểm tra thức ăn ở một cái lò khác. Theo những gì tôi được nghe kể lại, gia đình Laughlin đã chăm lo cho điền trang suốt nhiều thập kỷ. Họ không hề vui mừng khi tôi được trao quyền thừa kế, nhưng vẫn tiếp tục vận hành mọi thứ đều đặn, quy củ như một chiếc kim đồng hồ. “Cứ lấy những gì cô thích.” Bà gật đầu lia lịa về phía một tô đựng trái cây. “Kiểu người như cô luôn làm thế.”
Kiểu người như tôi? Tôi cố kìm nén thôi thúc muốn phản bác lại. Rõ ràng, tôi đã lỡ làm sai gì đó. Và cũng rõ ràng là tôi không muốn làm bà ấy phật lòng. “Nếu là chuyện xảy ra với ông Laughlin ngày hôm qua...” Tôi nói, hồi tưởng lại cách chồng bà ấy quát tháo, đuổi chúng tôi ra khỏi chái nhà của Toby.
“Cô nên tránh xa ông Laughlin.” Bà Laughlin lại lau tay vào tạp dề, lần này lau mạnh hơn lần trước. “Những chuyện cô gây ra cho Nan đã đủ tệ lắm rồi.”
Nan ư? Tôi gần như ngay lập tức biết được câu trả lời. Chính bà cố của các chàng trai đã đưa tôi bức ảnh của Toby. Bà đã ở đó khi tôi nhận ra mình biết ông ấy. “Nan đã kể cho bà nghe rồi ư?” Tôi hỏi chậm rãi. “Về Toby ấy ạ.” Tôi nghĩ đến lời cảnh cáo của Grayson, về tầm quan trọng của việc giữ bí mật này.
Xander đã biết - và giờ thì cả bà Laughlin cũng biết. Tôi khá chắc là chồng bà ấy cũng biết rồi.
“Cô nên tự cảm thấy xấu hổ về bản thân,” bà Laughlin nói, giọng gay gắt. “Chơi đùa với cảm xúc của một bà lão như vậy. Còn kéo các cậu chủ vào trò vớ vẩn ở chái nhà của cậu Toby? Thật độc ác quá đỗi.”
“Độc ác?” Tôi lặp lại lời bà. Và đó là lúc tôi nhận ra bà ấy nghĩ tôi đang nói dối.
“Toby chết rồi,” bà Laughlin nói, giọng đanh lại. “Cậu ấy đã ra đi mãi mãi và để lại nỗi tiếc thương cho toàn thể những người sống trong Nhà Hawthore này. Tôi yêu thương chàng trai đó như con đẻ.” Bà nhắm nghiền hai mắt lại. “Nghĩ đến việc cô hành hạ Nan, nói với người phụ nữ tội nghiệp ấy rằng cậu ấy còn sống... làm vấy bẩn đồ đạc của cậu ấy...” Bà Laughlin ép mình mở mắt ra. “Gia đình này còn chưa chịu đựng đủ đau đớn hay sao mà cô phải bịa thêm chuyện như thế?”
“Cháu không nói dối,” tôi thanh minh, cảm giác dạ dày mình nhộn nhạo. “Không đời nào cháu làm vậy.”
Bà Laughlin mím môi. Tôi có thể nhận ra bà ấy vừa nuốt lại những lời mình định nói. Thay vì tiếp tục đôi co, bà ấy cứng nhắc đưa quả chuối cho tôi. “Cô nên đi học đi.”