Chương 10
Đúng như Oren nói, Eli lúc nào cũng theo sát tôi ở trường. Dù trưởng đội vệ sĩ của tôi đã hứa hẹn về khả năng “trà trộn” của anh lính mới này, tôi vẫn thấy việc một đứa con gái mười bảy tuổi lúc nào cũng kè kè vệ sĩ bên cạnh chẳng kín đáo chút nào.
Đất nước học Mỹ. Triết học Chánh niệm. Giải tích. Tạo Ý nghĩa. Khi tôi ngồi học trong lớp, chẳng có bạn học nào nhìn tôi cả. Dễ thấy là họ còn không thèm nhìn, và cảm giác ấy còn tồi tệ hơn. Trước khi chuyển sang tiết Vật lý, tôi quyết định chớp lấy cơ hội tự mình đối mặt với những kẻ bình luận ác ý trên mạng và những kẻ chuyên đi phá hoại tủ đồ.
“Anh chờ em ngoài hành lang được không?” Tôi hỏi Eli.
“Được chứ, nếu anh muốn mất việc,” anh ấy hài hước trả lời.
Một phần trong tôi phải tự hỏi rằng liệu Oren đi đến bước này thực sự là vì sự cố tủ đồ - hay là vì Ricky đang lảng vảng trong thị trấn và gây ra nhiều vụ ồn ào.
Cố gắng dập tắt suy nghĩ đó, tôi ngồi phịch xuống một chỗ. Nếu là một ngày bình thường, việc phòng thí nghiệm Vật lý của trường tôi trông giống như thuộc về NASA sẽ khiến tôi trầm trồ, thán phục, nhưng hôm nay, tâm trí tôi đã bị những thứ khác lấp đầy.
Ngay trước khi giờ học bắt đầu, Thea ngồi xuống bàn thí nghiệm của tôi. Cô ấy đảo mắt nhìn Eli, rồi quay lại nhìn tôi và thì thầm, “Không tệ.”
Cuộc đời tôi đúng là một câu chuyện lá cải theo đúng nghĩa đen, nhưng ít nhất thì Thea Calligaris cũng nghĩ rằng vệ sĩ mới của tôi trông thật nóng bỏng.
“Cậu muốn gì?” Tôi khẽ hỏi.
“Những thứ tớ không nên làm,” Thea đăm chiêu. “Những thứ tớ không thể có. Bất cứ thứ gì mà người ta bảo tớ là nằm ngoài tầm với.”
“'Cậu muốn gì ở tớ?” Tôi làm rõ, giữ giọng mình đủ thấp để không ai, ngoại trừ Eli, có thể nghe lén.
Giờ học bắt đầu trước khi Thea kịp trả lời. Mãi sau khi thoát khỏi bài tập thí nghiệm, cô ấy mới tìm tôi nói chuyện. “Rebecca và tớ đã chứng kiến Quý ngài Lập-dị-biết-tuốt dìm bức thư xuống bồn tắm,” Thea nhẹ nhàng nói. “Chúng tớ biết hết chuyện về trò chơi mới rồi.” Biểu cảm của cô ấy đã thay đổi. Trong tích tắc, Thea Calligaris trông còn có vẻ rất tổn thương. “Đó là điều đầu tiên, sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, khiến Bex tỉnh thức.”
“Tỉnh thức?” Tôi lặp lại. Tôi biết Thea và Rebecca có quá khứ. Họ đường ai nấy đi sau cái chết của Emily, còn Rebecca thì tự tách mình khỏi tất cả mọi người và mọi thứ.
Nhưng tôi không hiểu sao lúc này Thea lại mong tôi quan tâm đến một trong hai người.
“Cậu không hiểu cô ấy,” Thea thấp giọng nói. “Cậu không biết cái chết của Emily đã ảnh hưởng như thế nào đến cô ấy đâu. Nếu cô ấy muốn giúp Xander làm chuyện này? Tớ sẽ giúp cô ấy. Tớ nghĩ cậu có thể cũng muốn biết chúng tớ đã biết gì về người-mà-cậu-cũng-biết-là-ai.” Toby. “Chúng tớ đã tham gia vào trò chơi này rồi. Và chúng tớ sẽ không nói cho bất kỳ ai khác.”
“Cậu đe dọa tớ đấy à?”
“Tớ không hề đe dọa cậu.” Thea nhún vai thanh lịch, như thể cô ấy thực sự không quan tâm đến việc tôi có tin tưởng cô ấy hay không.
“Tốt thôi,” tôi đáp. Thea trở thành cháu gái của Zara sau khi bà ấy kết hôn. Việc Toby còn sống không phải là một bí mật mà tôi có thể tin tưởng chia sẻ với cô ấy, nhưng Xander thì có thể - chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì, vì thực ra Xander cũng đâu có ưa gì Zara.
Cho rằng việc tham gia sâu hơn là vô ích nên trước hết tôi tập trung vào bài tập thí nghiệm của mình, sau đó nghiên cứu những thứ mà chúng tôi đã tìm được trong phòng của Toby tối hôm trước. Đĩa mật mã. Bài thơ. Liệu căn phòng đó còn có thứ gì khác mà chúng tôi phải tìm ra và giải mã không nhỉ?
Bên cạnh tôi, Thea đặt chiếc máy tính bảng của mình lên bàn. Tôi liếc sang và thấy cô ấy cũng vừa thực hiện một tìm kiếm tương tự như Xander đã làm hôm trước. Bài thơ “Cây độc”. Tôi ngờ rằng Xander đã kể cho cô ấy - có lẽ là cả Rebecca - về những thứ mà chúng tôi đã tìm được.
Mình sẽ giết cậu ta, tôi nghĩ, nhưng rồi mắt tôi lại lướt qua và bắt gặp một trong số những kết quả mà Thea vừa tìm kiếm được: Thuyết Trái của cây độc.