Chương 11
Trên đường từ trường về nhà, tôi đã tự mình tìm hiểu. Thuyết Trái của cây độc là một quy tắc pháp lý cho rằng bằng chứng thu thập được một cách bất hợp pháp không được chấp nhận trước tòa.
“Em đang suy nghĩ.” Jameson ngồi bên cạnh tôi trên xe hơi. Thỉnh thoảng, anh và Xander sẽ đi nhờ chiếc SUV chống đạn của tôi về. Nhưng hôm nay Xander không đi cùng.
“Lúc nào em chẳng suy nghĩ,” tôi đáp.
“Đó là điều mà anh rất thích ở em, Người thừa kế.” Jameson có thói quen dùng những từ có sức nặng như thể chúng chẳng có ý nghĩa gì nhiều. “Có muốn chia sẻ những suy nghĩ đó với anh không?”
“Rồi vô tình để lộ ra ý định của em ư?” Tôi phản bác. “Anh sẽ đến đó trước và vượt mặt em?”
Jameson mỉm cười. Đó là nụ cười chậm rãi, nguy hiểm và đầy toan tính của anh, chuyên dùng để lôi kéo người đối diện phản ứng lại. Nhưng tôi đã không cho anh cơ hội đạt được mục đích.
Khi chúng tôi về đến Nhà Hawthorne, tôi lập tức đi về chái nhà của mình và đợi mười lăm phút rồi mới kéo chân nến đặt trên mặt lò sưởi. Chuyển động đó đã giải phóng một cái chốt, mặt sau của lò sưởi đá nhô lên vừa đủ để tôi có thể thò tay xuống dưới và nhấc nó lên trên. Oren đã vô hiệu hóa lối đi này khi xuất hiện mối đe dọa trong dinh thự, nhưng sau khi mối nguy được giải quyết, chẳng còn ai thèm ngó ngàng đến nó nữa.
Tôi bước vào lối đi bí mật và thấy Jameson đang đợi tôi. “Rất vui được gặp em ở đây, Người thừa kế.”
“Anh là người phiền toái nhất trên hành tinh này.”
Môi anh ấy khẽ nhếch lên. “Anh sẽ cố gắng. Đi đến chái nhà của chú Toby thôi nhỉ?”
Tôi có thể nói dối, nhưng anh sẽ biết ngay, mà tôi thì không muốn phải chờ đợi. “Đừng để nhà Laughlin bắt là được,” tôi nói với anh.
“Em không biết sao, Người thừa kế? Anh chưa từng để người khác bắt được mình.”
♖
Hít một hơi thật sâu, tôi bước qua đống gạch đổ nát và đi thẳng đến phòng làm việc của Toby. Tôi lướt ngón tay lên gáy những cuốn sách, lần từng giá sách một.
Chúng tôi kiểm tra mọi cuốn sách ở đây, nhưng chỉ lưu tâm đến các ngăn bí mật.
“Muốn cho anh biết em đang tìm gì không?” Jameson hỏi.
Hôm trước, tôi đã chú ý đến rất nhiều loại sách mà Toby Hawthorne đọc. Truyện tranh và truyện trinh thám kinh dị. Sách luật và triết học Hy Lạp. Không nói lời nào với Jameson, tôi lôi một trong số các cuốn sách luật ra khỏi giá.
Jameson mất chưa đến một phút để nhận ra lý do tôi làm thế. “Trái của cây độc,” anh lẩm bẩm sau lưng tôi. “Xuất sắc.” Tôi không rõ anh đang nói về tôi hay về Toby nữa.
Tôi dò tìm mục lục phần liên quan đến thuyết Trái của cây độc. Khi lật giở được đến trang cần tìm, tim tôi đập thình thịch. Đây rồi.
Một vài chữ cái của một số từ nhất định đã bị bôi đen. Ký hiệu kiểu này xuất hiện liên tiếp ở nhiều trang. Thỉnh thoảng sẽ có một dấu chấm câu bị gạch bỏ và được thay thế bằng dấu phẩy hoặc dấu chấm hỏi. Tôi không có giấy bút ở đây nên dùng điện thoại để ghi lại các chữ cái, cẩn thận gõ từng chữ một.
Kết quả thu được là một dãy các nguyên âm và phụ âm không vô nghĩa. Ở hiện tại.
“Em lại đang suy nghĩ.” Jameson dừng lại. “Chắc chắn em đã biết gì đó rồi.”
Tôi có thể chối nhưng đã không làm vậy, chỉ vì một lý do đơn giản. “Hôm qua em tìm thấy một đĩa mật mã,” tôi thừa nhận. “Nhưng nó đã được cài về số 0. Em không biết mật mã của nó là gì.”
“Những con số.” Jameson trả lời nhanh như điện xẹt. “Chúng ta cần những con số, Người thừa kế. Em tìm thấy đĩa mật mã đó ở đâu?”
Hơi thở tôi nghẹn lại trong họng. Tôi bước đến chỗ chiếc đồng hồ mà tôi đã tháo rời hôm qua. Tôi lật ngược nó lại và nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ: kim giờ đang chết cứng ở số mười hai, còn kim phút chỉ số năm.”
“Chữ cái thứ năm trong bảng chữ cái là E ,” Jameson nói sau lưng tôi. “Chữ cái thứ mười hai là L. ”
Không nói thêm một lời nào với anh, tôi chạy thẳng về phòng mình để lấy đĩa mật mã.