Chương 13
Hóa ra, chúng tôi cần nhiều hơn một đèn tia cực tím - và thành viên duy nhất trong gia đình Hawthorne sở hữu đến tận bảy cái đèn như thế là Xander. Ba người chúng tôi xếp đèn thành một hàng thẳng trong phòng của Toby. Sau khi tắt đèn trần nhà, thứ chúng tôi nhìn thấy khiến tôi gần như khuỵu ngã.
Toby không viết trên vách tường phòng ngủ của mình một thông điệp. Mà viết kín bốn bức tường với hàng chục nghìn từ. Toby Hawthorne đã lưu giữ ở đây một cuốn nhật ký. Toàn bộ cuộc đời của ông được ghi chép lại trên những bức tường nơi chái nhà của chính ông ở Nhà Hawthorne. Chắc hẳn ông đã bắt đầu viết thế này từ khi lên bảy hoặc tám tuổi.
Jameson và Xander chết lặng bên cạnh tôi khi cả ba chúng tôi cùng đọc những dòng chữ này. Giọng văn của Toby trái ngược hoàn toàn với tất cả mọi thứ mà chúng tôi tìm thấy trước đó - thuốc phiện, thông điệp mà chúng tôi đã giải mã, “Cây độc”. Toby đó đã sôi sục vì tức giận. Nhưng còn Toby Trẻ thì sao? Giọng điệu nghe thật giống Xander. Tất cả mọi điều ông viết đều tỏa ra thứ năng lượng không thể kiềm chế. Ông viết về việc tiến hành các thí nghiệm, một vài phần có liên quan đến các vụ nổ. Ông yêu quý các chị gái của mình. Ông dành nhiều ngày để biến mất sau các bức tường của Nhà. Ông tôn thờ bố mình.
Điều gì đã thay đổi? Đó là câu hỏi đã liên tục vang lên trong đầu tôi khi tôi lướt qua, càng lúc càng nhanh, năm thứ mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm của Toby. Ngay sau sinh nhật lần thứ mười sáu của ông, tôi chạm đến đúng thời điểm mọi thứ thay đổi.
Đoạn nhật ký này xoay quanh một chuyện duy nhất: Họ đã nói dối.
Phải mất hàng tháng - có lẽ là hàng năm - Toby mới giãi bày rõ được lời nói dối ấy. Ông đã phát hiện ra điều gì và tại sao ông lại tức giận. Khi đọc đến những lời thú nhận đó, toàn bộ cơ thể tôi nặng trịch như đeo chì.
“Avery?” Xander ngừng lại và quay sang nhìn tôi. Jameson vẫn tiếp tục đọc với tốc độ chóng mặt. Chắc hẳn anh đã đọc đến bí mật đã khiến tôi hóa đá, nhưng tiêu điểm tập trung của anh vẫn không chịu dừng lại. Anh đang ở trong trạng thái của kẻ đi săn, còn cơ thể tôi thì như muốn ngất lịm.
“Cậu ổn chứ, nhà vô địch?” Xander hỏi, đặt tay lên vai tôi. Tôi gần như không cảm nhận được gì cả.
Tôi không thể bước thêm bước nào nữa. Tôi cũng không thể đọc thêm từ nào nữa. Vì lời nói dối mà Toby Hawthorne ám chỉ, những bí mật mà ông nhắc đến trong bài thơ của mình?
Chúng chắc hẳn có liên quan đến việc ông là ai?
“Toby được nhận nuôi.” Tôi quay sang nhìn Xander. “Không một ai biết. Toby và các chị gái của ông ấy đều không biết gì cả. Không một ai biết. Bà các cậu đã mang thai giả. Khi Toby mười sáu tuổi, ông phát hiện ra gì đó. Bằng chứng. Nhưng tớ không biết đó là gì.” Tôi không thể ngừng nói, cũng không thể nói chậm lại. “Họ bí mật nhận nuôi ông ấy. Thậm chí ông ấy còn không chắc việc nhận nuôi đó có hợp pháp hay không.”
“Tại sao mọi người lại giữ bí mật chuyện nhận con nuôi nhỉ?” Xander bối rối, nghe chừng không hiểu.
Đó là một câu hỏi hay, nhưng tâm trí tôi gần như không thể xử lý nỗi bởi thứ duy nhất mà tôi có thể nghĩ, thứ cứ trở đi trở lại trong đầu tôi lúc này là nếu Toby Hawthorne không chung huyết thống với gia đình Hawthorne, vậy tức là ông ấy không có DNA giống họ.
Và con của ông ấy cũng vậy.
“Chữ viết tay của ông ấy...” Tôi nghẹn lời. Chúng nằm chi chít trên tường, xung quanh tôi - và bây giờ khi đang tìm kiếm nó, tôi nhận ra một điều mà lẽ ra tôi phải nhận ra vào khoảnh khắc chữ viết của ông ấy đã thay đổi, không còn là nét chữ nghệch ngoạc của trẻ con nữa.
Từ năm mười hai, mười ba tuổi, Toby Hawthorne đã bắt đầu viết chữ theo phong cách rất kỳ lạ - một sự pha trộn đặc biệt giữa chữ in và chữ thảo. Tôi đã từng nhìn thấy kiểu chữ viết tay này trước đây.
Mẹ có một bí mật, tai tôi văng vẳng lời nói của mẹ trước khi bà mất một tuần. Về ngày con được sinh ra.