← Quay lại trang sách

Chương 14

Đêm muộn, tôi ngồi trên chiếc ghế da lớn phía sau bàn làm việc của Tobias Hawthorne, nhìn chằm chằm vào tờ giấy khai sinh của mình, phần chữ ký mà ngài tỷ phú đã đánh dấu. Cái tên trên đó là của bố tôi, nhưng nét chữ viết tay lại giống hệt nét chữ trên bức tường ở chái nhà của Toby.

Một sự pha trộn đặc biệt giữa chữ in và chữ thảo.

Toby Hawthorne đã ký vào giấy khai sinh của mình. Tôi không thể thốt lên thành tiếng. Điều duy nhất tôi có thể làm là nghĩ về Ricky Grambs. Đến năm lên bảy, tôi không cho phép ông ta làm tổn thương tôi nữa - nhưng tôi hồi sáu tuổi ngưỡng mộ ông ta vô cùng, coi ông ta là người tốt nhất. Ông ta thường lái xe vào thị trấn, đón tôi và đưa tôi đi dạo vòng quanh. Ông ta gọi tôi là “con gái yêu của bố” và nói với tôi rằng ông ta có quà cho tôi. Rồi tôi sẽ thò tay vào túi ông ta và bất cứ thứ gì mà tôi mò được lúc đó - bút máy, tiền xu lẻ, lá bạc hà ở nhà hàng - tôi đều giữ lại.

Phải mất rất nhiều năm tôi mới nhận ra rằng tất cả những kho báu mà ông ấy cho tôi đều là rác rưởi.

Tầm nhìn tôi mờ đi. Tôi chớp mắt, kìm nén để không khóc và nhìn chằm chằm vào chữ ký đó: Tên của Ricky nhưng chữ viết tay lại là của Toby.

Mẹ có một bí mật về ngày con được sinh ra. Tôi có thể nghe thấy lời mẹ nói, như thể bà đang ở trong căn phòng này cùng tôi. Tôi có một bí mật là trò chơi mà chúng tôi đã cùng nhau chơi cả đời. Bà rất giỏi đoán bí mật của tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ đoán được bí mật của bà.

Giờ thì bí mật ấy đang hiện hữu ngay trước mặt tôi. Được đánh dấu nổi bật. “Toby Hawthorne đã ký vào giấy khai sinh của tôi.” Thốt ra những lời đó thành tiếng khiến lòng tôi quặn thắt. Thật đau đớn khi nhớ lại từng ván cờ mà tôi đã chơi với Harry.

Ricky Grambs không bắt máy khi mẹ tôi qua đời. Vậy còn Toby thì sao? Ông đã xuất hiện sau đó vài ngày. Nếu Toby được nhận nuôi, nếu ông không có chung huyết thống với người nhà Hawthorne, vậy thì xét nghiệm DNA mà Zara và chồng bà ấy thực hiện chẳng có nghĩa lý gì. Nó không loại trừ được lời lý giải đơn giản nhất cho câu hỏi tại sao Tobias Hawthorne lại trao tài sản cho một người lạ.

Tôi không phải là người lạ.

Tại sao “Harry” lại đến tìm tôi ngay sau khi mẹ tôi qua đời? Tại sao ngài tỷ phú bang Texas lại đến nhà hàng New England mà mẹ tôi làm việc khi tôi sáu tuổi? Tại sao Tobias Hawthorne lại để lại toàn bộ tài sản cho tôi?

Vì con trai của ông ấy là bố của tôi. Mọi thông tin khác - sinh nhật của tôi, tên của tôi, toàn bộ câu đố mà các cháu trai nhà Hawthorne và tôi nghĩ chúng tôi đã giải được - hóa ra lại là thứ mà Jameson đã gọi tên khi chúng tôi ở dưới đường hầm: đánh lạc hướng.

Tôi đứng dậy, không thể ở yên một chỗ lâu hơn nữa. Tôi đã không cần bố trong suốt một khoảng thời gian dài. Tôi đã học được cách không kỳ vọng gì cả. Tôi đã ngừng cho phép điều đó làm tổn thương tôi. Nhưng giờ, điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là Harry từng cau có khi tôi vượt mặt ông trên bàn cờ, nhưng mắt ông đã sáng lên. Ông gọi tôi là công chúa và đứa con gái kinh khủng , và tôi gọi ông là ông già.

Nghẹn một hơi thở hắt trong cổ họng, tôi bước về phía cánh cửa kép dẫn ra ban công. Rồi tôi tông mạnh người vào đó, khiến hai cánh cửa bung ra, bật mạnh về phía sau.

“Toby Hawthorne đã ký vào giấy khai sinh của mình.” Giọng tôi khô khốc trong cổ họng, nhưng tôi vẫn phải thốt những lời đó thành tiếng. Chỉ khi nghe thấy chúng thì tôi mới có thể tin được. Tôi hít vào và cố đúc kết những điều tôi vừa nói thành một kết luận hợp lý, nhưng không thể.

Tôi không thể nói thành lời. Thậm chí không thể nghĩ đến chúng.

Có chuyển động trong hồ bơi ở bên dưới. Là Grayson . Cánh tay của anh cắt ngang qua mặt nước thành một cú bơi ếch mạnh mẽ và sát phạt. Thậm chí ngay cả từ trên này, tôi vẫn có thể nhìn thấy các bắp thịt cuồn cuộn dưới da anh. Dù tôi đã đứng nhìn anh hồi lâu nhưng tốc độ của anh vẫn không có dấu hiệu chậm lại.

Tôi tự hỏi liệu có phải anh bơi là để thoát khỏi thứ gì đó không. Để làm tĩnh lặng những suy nghĩ trong tâm trí. Tôi tự hỏi tại sao việc hít thở của tôi lại vừa có thể dễ dàng hơn, vừa có thể khó khăn hơn cùng lúc khi quan sát anh.

Cuối cùng, anh cũng chịu ra khỏi bể bơi. Như thể có giác quan thứ sáu, anh bất giác ngẩng đầu lên. Về phía tôi.

Tôi nhìn anh chằm chằm - xuyên qua bóng đêm, xuyên qua khoảng không giữa chúng tôi. Anh đánh ánh mắt sang hướng khác, lảng tránh.

Tôi đã quen với việc mọi người bỏ đi. Tôi rất giỏi việc không kỳ vọng bất cứ thứ gì từ người khác.

Nhưng khi quay trở về văn phòng, tôi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào tờ giấy khai sinh của tôi.

Tôi không thể vờ như chuyện này không quan trọng được. Tôi không thể gạt Toby - Harry - ra khỏi đầu mình. Dù ông đã nói dối tôi. Dù ông đã để tôi phải sống trong xe hơi và mua đồ ăn sáng cho ông, trong khi ông xuất thân từ một trong những gia đình giàu có nhất trên thế giới.

Ông ấy là bố của tôi. Những lời này cuối cùng cũng được nói ra. Một cách tàn nhẫn. Nhưng tôi không thể ngưng nghĩ về chúng được. Mọi dấu hiệu đều dẫn đến một kết luận duy nhất. Tôi buộc bản thân phải nói ra. “Toby Hawthorne là bố mình.”

Tại sao ông ấy không nói với tôi? Giờ ông ấy đang ở đâu?

Tôi muốn có câu trả lời. Đây không chỉ là một bí ẩn cần giải đáp hay một lớp khác của câu đố khó. Nó không phải là một trò chơi - đối với tôi là vậy.

Nó không còn là một trò chơi nữa.