Chương 15
“Chúng ta cần nói chuyện.” Jameson tìm thấy tôi khi tôi đang giấu mình trong nhà kho (trường dự bị của thư viện ) vào ngày hôm sau. Đến tận bây giờ, anh vẫn giữ khoảng cách với tôi khi chúng tôi ở trường Trung học Heights.
Chẳng có ai ngoài Eli lượn lờ xung quanh quan sát chúng tôi.
“Em phải hoàn thành bài tập về nhà môn Giải tích.” Tôi tránh nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi cần không gian để suy nghĩ. Tôi phải sắp xếp lại tâm trí mình.
“Hôm nay là Ngày châu Âu [1] mà.” Jameson kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh tôi. “Em có nhiều thời gian rảnh lắm.”
Hệ thống học tập theo mô-đun ở trường Trung học Heights quá phức tạp đến nỗi tôi thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi thời khóa biểu của mình. Nhưng có vẻ Jameson nhớ.
“Em bận lắm,” tôi nhấn mạnh, khó chịu với cách bản thân luôn cảm nhận được sự hiện diện của anh. Theo cách anh muốn tôi phải cảm nhận được.
Jameson ngả người ra ghế, giữ cho ghế thăng bằng bằng hai chân ghế sau, sau đó thả hai chân ghế trước xuống, cúi người thì thầm vào tai tôi. “Toby Hawthorne là bố của em.”
♖
Tôi đi theo Jameson. Eli - có lẽ vừa rồi không nghe được lời thì thầm của Jameson - cũng theo tôi ra khỏi tòa chính, băng qua ngã tư, đi xuống một con đường đá dẫn đến Trung tâm Nghệ thuật. Vào bên trong, Jameson sải bước băng qua hết phòng làm việc này đến phòng làm việc khác, cho đến khi chúng tôi dừng lại trước một căn phòng treo biển Hội trường Hộp Đen: đó là một căn phòng hình vuông khổng lồ có tường đen, sàn đen và đèn sân khấu được gắn trên trần nhà cũng màu đen nốt. Jameson bật một loạt công tắc, dàn đèn trên cao vụt sáng. Eli đứng lại cạnh cửa, còn tôi đi theo Jameson về phía bên kia của căn phòng.
“Điều anh vừa nói với em ở nhà kho,” Jameson thì thầm, “chỉ là một giả thuyết.” Căn phòng được thiết kế để lưu giữ âm thanh. “Hãy nói với anh là anh sai rồi đi.”
Tôi liếc về phía Eli và cẩn thận lựa lời. “Em tìm thấy một ngăn tủ bí mật trong bàn làm việc của ông ngoại anh. Trong đó có bản sao giấy khai sinh của em.”
Tôi không nói ra tên của Toby. Tôi sẽ không làm thế khi có khán giả ở đây.
“Rồi sao?” Jameson gợi chuyện.
“Tên trên đó là tên của bố em.” Tôi nói khẽ đến độ Jameson phải bước lại gần hơn mới nghe được. “Nhưng chữ ký không phải là của ông ấy.”
“Anh biết.” Jameson bước về phía trước, nhưng quay lại trước khi đi quá xa. “Em có nhận ra điều này có nghĩa là gì không, Người thừa kế?” Anh hỏi, đôi mắt màu xanh lục bảo sáng lóe lên.
Tôi có nhận ra. Tôi đã hét to điều đó lên một lần rồi. Nó có ý nghĩa - có ý nghĩa nhiều hơn bất cứ điều gì kể từ khi tôi đến đây để nghe đọc di chúc. “Chắc hẳn phải có lời giải thích khác cho chuyện này,” tôi nói, giọng khàn khàn, dù tôi không thực sự tin như thế. Tôi có một bí mật. Mẹ tôi không tự nhiên phát minh ra trò chơi đó. Bà ấy đã cố nói với tôi rằng có điều gì đó mà tôi không biết.
Điều gì đó rất quan trọng.
Điều gì đó liên quan đến tôi.
“Nó có ý nghĩa hoàn hảo - ý nghĩa với gia tộc Hawthorne.” Jameson không thể kiềm chế bản thân. Nếu tôi cho phép, có khi anh đã chạy đến bế tôi lên và xoay tôi một vòng rồi. “Mười hai con chim, một viên đá, Người thừa kế ạ. Dù hai mươi năm trước có xảy ra chuyện gì thì sự thật là ông già định lợi dụng em để kéo đứa con trai hoang đàng của ông ấy quay trở lại bàn cờ.”
“Có vẻ như việc đó không hiệu quả,” tôi nói, cảm thấy dư vị cay đắng trên đầu lưỡi mình. Tôi là tin tức nóng hổi nhất trên thế giới rồi đây. Tôi không biết Toby đang ở đâu, nhưng ông ấy có biết tôi đang ở đâu hay không thì không thể nói chắc được.
Nếu ông ấy là bố của tôi, vậy ông ấy đâu rồi? Tại sao ông ấy lại không có mặt ở đây?
Như thể ý nghĩ đó đã vẫy gọi anh về phía tôi, Jameson ngày càng tiến lại gần. “Tạm hoãn vụ cá cược lại đi,” anh nhẹ nhàng đề nghị.
Tôi ngẩng đầu lên, tìm kiếm một dấu hiệu trên khuôn mặt anh cho tôi biết anh đang đứng ở phía nào.
“Đây là chuyện lớn, Người thừa kế ạ.” Nếu là một người khác thì tôi sẽ thấy giọng điệu ấy nghe thật dịu dàng, hòa nhã - nhưng Jameson Hawthomne mà tôi biết không phải người như vậy. “Chuyện này đủ lớn để không ai trong chúng ta cần thêm động lực nữa. Không ai trong chúng ta nên giải quyết chuyện này một mình.”
Có thứ gì đó không thể phủ nhận trong cách anh nói ra từ chúng ta , nhưng tôi vẫn chống lại ý muốn lôi kéo tôi về phía mình của anh. “Em là trung tâm của chuyện này.” Mọi chuyện sẽ rất dễ dàng nếu tôi để bản thân bị hút trở lại, cho phép bản thân coi chúng tôi vẫn là một đội. “Anh cần em.”
Chuyện này nhất định phải là như thế. Giọng nói dịu dàng. Chúng ta.
“Và em không cần bất cứ ai ư?” Jameson tiến về phía trước. Bất chấp mọi cảnh báo đang réo lên trong đầu tôi, khi anh đưa tay ra chạm vào tôi, tôi đã không lùi lại để tránh.
Mười hai tiếng vừa qua đã đảo lộn toàn bộ thế giới của tôi. Tôi cần... thứ gì đó. Nó chẳng phải có ý nghĩa gì cả. Không nhất thiết phải có cảm xúc. “Được thôi,” tôi nói, giọng khô khốc. “Tạm hoãn vụ cá cược lại đi.”
Tôi mong đợi anh sẽ hôn tôi ngay sau đó - lợi dụng khoảnh khắc tôi yếu mềm, đẩy tôi dựa lưng vào tường, chờ đợi đầu tôi nghiêng về phía anh, chờ đợi một lời đồng ý . Có vẻ như anh muốn thế. Tôi cũng vậy.
Nhưng Jameson chỉ lùi lại một bước và nghiêng đầu sang một bên. “Em có muốn đi dạo hít thở chút không khí không?”
♖
Hai phút sau, Jameson Hawthorne và tôi đã có mặt trên đỉnh của Trung tâm Nghệ thuật. Lần này, Eli chưa kịp tìm cho mình vị trí ở ngưỡng cửa thì Jameson đã khóa anh ấy ở ngoài rồi.
Vệ sĩ của tôi gõ vào cánh cửa dẫn lên tầng thượng, rồi đập thình thình vào nó.
“Em ổn,” tôi hét ngược trở lại trong lúc nhìn Jameson bước tới đứng ở rìa tầng thượng. Mũi giày của anh lửng lơ thò ra ngoài. Một trận gió nổi lên. “Cẩn thận đấy,” tôi nói, mặc dù anh có hiểu nghĩa của từ này là gì đâu.
“Em có biết chuyện cười này không, Người thừa kế? Ông của anh vẫn luôn nói đàn ông nhà Hawthorne có chín mạng.” Jameson quay lại nhìn tôi. “Đàn ông nhà Hawthorne,” anh nhắc lại, “ có chín cái mạng. Anh đang muốn nói đến Toby. Ông ấy biết con trai mình vẫn còn sống. Ông ấy biết Toby vẫn đang ở ngoài đó. Nhưng ông ấy chỉ thảy ra các gợi ý mà không làm gì khác, cho đến tận khi để lại thông điệp đó cho Xander.
“Tìm Tobias Hawthorne Đệ Nhị,” tôi khẽ nói.
Sau khi nhìn tôi một hồi, Jameson biến mất sau một cái cột gần đó và quay lại với thứ có vẻ là một cuộn Astroturf [2] và một xô bóng gôn. Anh đặt cái xô xuống, rồi lăn cuộn cỏ ra. Anh biến mất lần thứ hai, sau đó quay lại với một cây gậy đánh gôn và nhấc một quả bóng từ xô ra. Anh đặt bóng xuống sân và chuẩn bị cho cú đánh của mình.
“Anh vẫn thường lên đây,” anh nói, nhìn ra khu rừng đẹp như tranh vẽ ở phía sau khuôn viên trường, “để trốn.” Hai chân mở rộng bằng vai, anh vung gậy về phía sau và thực hiện cú đánh. Quả bóng gôn bay vút khỏi tầng thượng của Trung tâm Nghệ thuật và rơi thẳng vào rừng. “Anh sẽ không nói anh nghĩ em đang bị choáng ngợp đâu, Người thừa kế ạ. Anh cũng sẽ không nói anh nghĩ em đang bị tổn thương, Anh chỉ nói rằng...” - anh đưa gậy đánh gôn cho tôi - “đôi khi cảm giác đánh bay một thứ quái quỷ nào đó rất tuyệt.”
Tôi hoài nghi nhìn anh, rồi mỉm cười. “Làm thế này có vẻ trái với quy tắc.”
“Quy tắc nào cơ?” Jameson nhếch môi. Khi tôi không di chuyển lên để đón lấy cây gậy, anh lấy một quả bóng nữa và thực hiện thêm một cú đánh. “Cho phép anh nói cho em nghe về một bí mật thương mại của nhà Hawthorne nhé, Người thừa kế: Không có quy tắc nào quan trọng hơn chiến thắng.” Anh dừng lại một lúc. “Anh không biết bố của anh là ai. Skye chưa bao giờ là một người mẹ đúng nghĩa. Ông già là người đã nuôi dạy bọn anh. Ông đã nhào nặn bọn anh dựa trên hình ảnh của chính mình.” Jameson xoay người, và bóng vọt đi rồi mất hút. “Xan có trí tuệ. Grayson có vẻ trang trọng, quý phái bẩm sinh. Nash thì như một đấng cứu thế. Còn anh...” Một quả bóng khác. Một cú đánh khác. “Anh không biết khi nào thì mình nên từ bỏ.”
Jameson quay lại nhìn tôi và đưa gậy cho tôi một lần nữa. Tôi nhớ Skye đã nói với tôi rằng từ chính xác nhất để miêu tả Jameson là đói khát.
Tôi nhận lấy cái gậy từ tay anh. Những ngón tay của chúng tôi lướt qua nhau.
“Anh là người không bỏ cuộc,” Jameson nhắc lại. “Nhưng Xander lại là người mà ông già chỉ định đi tìm Toby.”
Ở phía bên kia cánh cửa dẫn lên tầng thượng, Eli vẫn đang ra sức đập. Mình nên kéo anh ấy ra khỏi nỗi đau khổ của anh ấy. Tôi nhìn Jameson. Mình nên đi thôi. Nhưng tôi không làm thế. Vì Jameson đang mở lòng với tôi về việc lớn lên trong gia tộc Hawthorne cơ mà.
Tôi bước đến xô đựng bóng gôn và ném một quả lên thảm cỏ. Tôi chưa từng cầm gậy gôn bao giờ. Tôi không biết mình đang làm gì nữa, nhưng chắc là trông cũng được. Đôi khi cảm giác đánh bay một thứ quái quỷ nào đó rất tuyệt.
Lần vung gậy đầu tiên, tôi đánh trượt bóng.
“Cúi đầu xuống,” Jameson nhắc. Anh bước lên phía sau tôi, điều chỉnh lực tay tôi nắm gậy, cánh tay ôm lấy người tôi và hướng dẫn tư thế cho tôi từ vai đến ngón tay sao cho chuẩn. Qua một lớp áo khoác đồng phục mà tôi vẫn có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể anh.
“Thử lại lần nữa đi,” anh thì thầm.
Lần này, khi tôi xoay người, Jameson cũng xoay theo. Cơ thể chúng tôi chuyển động cùng một nhịp. Tôi cảm nhận được vai mình đang xoay, cảm nhận được anh ấy đang ở phía sau và cảm nhận được từng xen-ti-mét tiếp xúc giữa chúng tôi. Gậy gôn chạm vào bóng và tôi đứng đó nhìn nó lao vút vào không trung.
Cảm xúc dâng trào trong tôi, nhưng lần này tôi không ép nó xuống nữa. Jameson đưa tôi đến đây để giải tỏa.
“Nếu Toby là bố em,” tôi nói to hơn dự định, “thì ông ấy đã ở đâu trong suốt khoảng thời gian em có mặt trên cõi đời này?”
Tôi quay mặt về phía Jameson, nhận thức rất rõ rằng chúng tôi đang đứng rất gần nhau. “Anh hiểu ông anh nghĩ thế nào,” tôi quyết liệt nói. “Anh biết rõ những mánh khóe lừa bịp của ông. Chúng ta đang bỏ lỡ thứ gì vậy?”
Chúng ta. Tôi đã nói là chúng ta.
“Toby ‘đã chết’ nhiều năm trước khi em sinh ra.” Jameson luôn nhìn tôi như thể tôi đã có câu trả lời. Như thể tôi chính là câu trả lời. “Đã hai mươi năm trôi qua kể từ ngày xảy ra vụ hỏa hoạn trên Đảo Hawthorne.”
Tôi cảm thấy suy nghĩ của mình trùng khớp với suy nghĩ của anh. Vụ hỏa hoạn đã xảy ra ngót nghét hai mươi năm rồi. Hai mươi năm kể từ khi Tobias Hawthorne sửa di chúc và tước quyền thừa kế của toàn bộ thành viên trong gia đình. Đột nhiên, tôi nảy ra một ý.
“Trong trò chơi cuối cùng mà chúng ta chơi,” tôi nói với Jameson, tim đập thình thịch, “có một manh mối được cài bên trong di chúc của ông già.” Mạch của tôi nảy lên, và nó không có gì - gần như không có gì - liên quan đến cách anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi. “Nhưng đó không phải di chúc duy nhất của ông già.”
Jameson biết chính xác tôi đang nói gì. Anh nhìn thấy cái mà tôi nhìn thấy. “Ông già đổi tên đệm của mình thành Tattersall ngay sau khi Toby được cho là đã chết. Ông đã lập tức viết lại một bản di chúc tước hết quyền thừa kế của các thành viên trong gia đình.”
Tôi nuốt ực. “Anh luôn nói ông có mánh khóe ưa thích của riêng ông. Anh có nghĩ bản di chúc cũ có khả năng là một phần của câu đố này không?”
E-Day (hay Europe Day) được tổ chức vào ngày mùng 9 tháng 5 hằng năm, nhằm kỷ niệm ngày hòa bình và thống nhất ở châu Âu. Ngày này đánh dấu kỷ niệm “tuyên bố Schuman” lịch sử, đề ra ý tưởng của ông về một hình thức hợp tác chính trị mới ở châu Âu, sẽ khiến chiến tranh giữa các quốc gia châu Âu trở thành không tưởng. Đề xuất này của Schuman được coi là khởi đầu của Liên minh châu Âu ngày nay.
Cỏ nhân tạo.