← Quay lại trang sách

Chương 17

Quỹ Hawthorne chẳng khác gì lần cuối cùng tôi đến đó. Tường vẫn được sơn màu xám bạc - màu mắt của Grayson. Những bức ảnh đen trắng khổ lớn vẫn được treo khắp phòng. Những tác phẩm do chính tay Grayson tạo ra.

Nơi này tràn ngập hơi thở của Grayson - nhưng lần này, Jameson và Xander ở đây giống như tấm nệm chắn giữa hai chúng tôi.

“Nếu anh ấy nhắc đến cụm từ lòng vị tha hiệu quả thì hãy chạy ngay nhé.” Xander trang trọng cảnh cáo tôi, trong lời nói còn phảng phất chút chế giễu.

Tôi khịt mũi, cười đáp trả. Một cánh cửa gần đó mở ra rồi đóng lại, và Grayson sải bước vào phòng. Anh nhìn tôi trong một hoặc hai giây, rồi chuyển ánh nhìn từ tôi sang các em trai của anh.

“Sao anh lại có vinh hạnh này thế nhỉ, Jamie? Xan?”

Xander mở miệng, nhưng Jameson đã giành phần nói trước. “Triệu hồi nghi thức cổ xưa On Spake .”

Xander giật mình, sau đó lại có vẻ hào hứng.

“Cái gì cơ ạ?” Tôi hỏi.

Grayson nheo mắt nhìn em trai mình, rồi trả lời câu hỏi của tôi. “Đảo ngược các chữ.”

Tôi mất chưa đến ba giây đã đoán ra. “No speak [1] .”

“Chính xác,” Jameson đáp. “Một khi anh bắt đầu nói điều mà anh phải nói với anh ấy, anh trai thân yêu của anh đây sẽ không thể nói chen vào một từ nào cho đến khi anh nói xong.”

“Vào thời điểm đó, nếu anh chọn, anh có thể thực hiện nghi thức thiêng liêng Taeb Nwod .” Grayson phủi một đốm sáng tưởng tượng ra khỏi cổ tay áo vest của mình. “Anh tin rằng những quy tắc đó đã không còn hiệu lực nữa kể từ khi anh lên mười.”

“Em nhớ là không có sự mất hiệu lực nào như thế cả,” Xander tự động nói.

Tôi âm thầm đảo ngược các chữ mà Grayson vừa nói, rồi lắc đầu, “ Beatdown [2] ư? Mọi người đùa em đấy à?”

“Chỉ đánh đấm vui chút thôi,” Xander trấn an tôi. “Màn đánh đấm giữa các anh em trai.” Cậu ấy ngừng lại. “Kiểu vậy đó.”

“Vậy hả?” Jameson nhìn Grayson.

Đáp lại, Grayson cởi chiếc vest của mình ra và đặt nó lên chiếc bàn gần đó, có lẽ đang chuẩn bị để thực hiện phần hai của nghi thức nhỏ này. “Dù điều em phải nói với anh là gì, anh cũng sẽ kính cẩn nghiêng mình lắng nghe, Jamie ạ.”

“Bọn em đã đi xem bản di chúc mà ông già viết ngay sau khi Toby ‘chết’.” Jameson chậm rãi nói ra điều anh phải nói - bởi anh có quyền làm thế. “Em đoán anh sẽ nghĩ rằng yêu cầu xem bản di chúc là một ý tưởng tồi. Nhưng em không phản đối các ý tưởng tồi. Em sẽ không kể lể dài dòng, tóm lại là bọn em đã tìm thấy một danh sách các tổ chức từ thiện. Bọn em cần anh xem qua xem có nhận ra điều gì không, nếu có.”

Grayson nhướn mày.

“Anh ấy sẽ không thể nói chuyện cho đến khi ngừng nghi thức On Spake ,” Jameson nói với tôi. “Chúng ta hãy yêu thương thanh âm tĩnh lặng này thêm một lần nữa nhé.”

Tĩnh mạch trên trán của Grayson đập mạnh. “Thôi nào,” tôi nói với Jameson.

Anh thở hắt ra một hơi dài. “Ngừng On Spake .”

Grayson bắt đầu xắn ống tay áo sơ-mi của mình.

“Hai anh không định đánh nhau đấy chứ?” Tôi thận trọng hỏi, rồi quay sang phía Xander. “Họ sẽ không đánh nhau, phải không?”

“Ai mà biết được?” Xander hân hoan đáp. “Nhưng có khi cậu với tớ nên lánh ra bên ngoài, phòng khi tình hình trở xấu.”

“Tớ sẽ không đi đâu cả,” tôi cương quyết. “Jameson, chuyện này thật ngớ ngẩn.”

“Anh không quyết định được, Người thừa kế.”

“Grayson!” Tôi hét lên.

Anh ấy quay sang nhìn tôi. “Anh thực sự muốn em chờ ở ngoài.”

Có nghĩa là “Không nói”.

Có nghĩa là “Hạ gục”.