← Quay lại trang sách

Chương 18

“Các anh trai của cậu đều là những kẻ ngốc,” tôi nói với Xander, đi đi lại lại trước tòa nhà. Oren, người đứng cách đó không xa, trông có vẻ thích thú.

“Sẽ ổn thôi mà,” Xander trấn an tôi. “Anh em trai với nhau vẫn thường làm thế cả.”

Tôi vô cùng nghi ngờ điều đó.

Không có âm thanh nào phát ra từ bên trong tòa nhà.

“Theo truyền thống, Grayson sẽ vung nắm đấm đầu tiên,” Xander cung cấp thông tin hữu ích. “Anh ấy rất thích dùng đòn quét chân. Kinh điển! Nhưng anh ấy sẽ vây lấy Jameson trước. Hai người họ sẽ vây lấy nhau, Gray sẽ chuyển sang chế độ cảnh báo và ra lệnh, còn Jameson sẽ vì bị kích động mà buông lời móc mỉa. Họ cứ thế cho đến khi đòn đầu tiên được tung ra.”

Có tiếng động vang lên từ bên trong. “Sau đó thì sao?” Tôi hỏi, mắt nheo lại.

Xander cười toe toét. “Các anh em nhà tớ trung bình mỗi người có ba đai đen, nhưng thường bọn tớ sẽ chuyển sang đấu vật. Người này đè lên người kia. Tranh luận, tranh luận, cãi vã, cãi vã... thế đấy.”

Vì Grayson đã nói rất rõ ràng rằng việc lật trở lại chuyện mất tích của Toby là một ý kiến tồi nên tôi cũng đoán được cuộc tranh luận trong kia sẽ như thế nào.

“Mình sẽ vào đó,” tôi lẩm bẩm, nhưng trước khi tôi dợm bước, cánh cửa tòa nhà đã mở ra.

Jameson đứng đó, quần áo hơi xộc xệch. Dường như anh cũng không bị thương. Có lẽ chỉ đổ một chút mồ hôi, nhưng không chảy máu hay bầm tím chỗ nào. “Không ai hạ đo ván ai phải không?” Tôi hỏi.

Jameson cười. “Sao em lại nghĩ vậy?” Anh liếc nhìn Oren. “Nếu chú chờ ở ngoài này vì chuyện đó thì cháu xin đảm bảo với chú rằng em ấy tuyệt đối an toàn bên trong đó. Không có gì nguy hiểm cả.”

“Chú biết.” Oren nhìn Jameson chằm chằm. “Chú đã tự thiết kế hệ thống an ninh cho tòa nhà này.”

“Chú có thể cho chúng cháu xin một phút không, Oren?” Tôi hỏi. Trưởng đội vệ sĩ của tôi nhìn chú mục về phía Jameson, rồi đến Xander, và gật đầu. Xander và tôi theo Jameson vào trong.

“Đừng lo lắng,” Jameson thì thầm khi Grayson xuất hiện. “Anh giải quyết xong anh ấy rồi.”

Cũng giống Jameson, trông Grayson có vẻ chẳng hề hấn gì. Khi tôi quay sang nhìn, anh ấy đã mặc lại áo khoác. “Hai người đúng là đồ ngốc,” tôi lẩm bẩm.

“Cứ cho là vậy đi,” Grayson đáp, “nhưng em vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của kẻ ngốc này đấy.”

Anh ấy nói không sai. “Vâng, đúng là bọn em cần anh thật.”

“Anh đã nói với em đây là một ý kiến tồi, Avery ạ.” Grayson chỉ tập trung vào tôi, chỉ một mình tôi mà thôi. Thật căng thẳng. Tôi không quen với việc có người bảo vệ mình. Nhưng hiện tại, bảo vệ không phải là điều tôi muốn - hoặc cần - từ anh ấy.

“Trong lúc anh và Jameson đấu vật như mấy nhóc tám tuổi thì Jameson đã vô tình kể cho anh biết là Toby được nhận nuôi chưa?” Tôi nuốt nước bọt và nhìn xuống phần tiếp theo mới là phần khó nói. “Anh ấy đã kể cho anh nghe về tờ giấy khai sinh của em chưa?”

“Cái gì của cậu cơ?” Xander lập tức hỏi.

Grayson nhìn tôi chăm chú. Anh cũng có khả năng đọc hiểu ẩn ý như mọi thành viên nhà Hawthorne. Toby được nhận nuôi. Tôi lại nhắc đến giấy khai sinh của tôi. Giờ thì mọi người trong căn phòng này đều hiểu tại sao việc tìm kiếm này lại quan trọng với tôi lúc này như vậy.

“Đây là hình em chụp.” Tôi đưa điện thoại cho Grayson. “Danh sách những tổ chức từ thiện trong bản di chúc mà ông ngoại anh viết ngay sau khi Toby mất tích.”

Grayson lúng túng nhận lấy điện thoại từ tay tôi, cố không để ngón tay của chúng tôi chạm vào nhau quá nhiều. Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chăm của Jameson bên cạnh tôi và cả của em trai anh ấy nữa.

“Danh sách này cũng không mấy bất ngờ.” Grayson nhìn lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn anh. “Hầu hết các tổ chức này đều nhận được hỗ trợ thường xuyên - hoặc ít nhất là một khoản quyên tặng một lần khá lớn - từ Quỹ Hawthorne.”

Tôi ép mình chú ý đến điều Grayson nói và quên đi cách đôi mắt xám bạc của anh xoáy sâu vào tôi khi nói chuyện. “Anh nói ‘không mấy’, chứ không phải là không có.” Tôi chỉ ra.

“Theo những gì anh có thể nhớ thì có bốn tổ chức mà anh không nhận ra. Như thế cũng không đủ chứng minh được là trước đây chúng ta chưa từng trao tặng tiền cho họ...”

“Nhưng đó cũng là khởi đầu.” Giọng của Jameson vang lên với một luồng năng lượng quen thuộc - quen thuộc với tôi và gần như chắc chắn là cũng quen thuộc với các anh em trai của anh ấy.

“Viện Allport,” Grayson đọc. “Nhà Camden. Đường của Colin. Và Hội Tháp canh Rockaway. Đây là bốn tổ chức duy nhất trong danh sách này mà anh không thấy xuất hiện trong hồ sơ của quỹ.”

Ngay lập tức, não tôi bắt đầu phân loại những lời Grayson nói, chơi với các từ và chữ cái, tìm kiếm hướng giải mã. “Viện, nhà, đường, tháp canh,” tôi nói thành tiếng.

“Tháp canh, nhà, viện, đường,” Jameson đảo lộn trật tự.

“Bốn từ,” Xander tóm tắt. “Và bốn cái tên. Allport, Camden, Colin, Rockaway.”

Grayson xen vào giữa hai chúng tôi, lướt qua Jameson và tiếp tục tiến về phía trước. “Anh sẽ để ba đứa tự lo vụ này,” anh nói. Khi ra đến gần cửa, anh ngừng lại. “Nhưng Jamie à, em sai rồi.” Sau đó, Grayson chuyển sang nói bằng một thứ tiếng nào đó mà tôi ngờ là tiếng La-tinh.

Mắt Jameson lóe lên, rồi anh cũng dùng thứ tiếng đó để trả lời.

Tôi liếc nhìn Xander. Cặp lông mày của cháu trai út nhà Hawthorne xếch ngược lên - chà, phải là chiếc lông mày mới đúng, bởi cậu ấy đã làm cháy bên kia rồi. Rõ ràng là cậu ấy hiểu điều hai người kia vừa nói nhưng không tình nguyện dịch cho tôi.

Thay vào đó, cậu ấy đẩy tôi về phía cửa ra vào. Chiếc SUV đã đậu sẵn ở bên ngoài. “Nhanh lên nào.”