Chương 19
Trên đường trở về Nhà Hawthome, Jameson, Xander và tôi đều cắm mặt vào điện thoại. Tôi đoán hai người họ cũng đang làm việc giống như tôi: tìm kiếm bốn tổ chức từ thiện mà Grayson nhắc đến.
Trực giác của tôi mách bảo rằng chúng thực ra không phải là các tổ chức từ thiện thực sự, mà chỉ là sản phẩm do Tobias Hawthorne tạo ra như một phần của câu đố, nhưng một loạt các kết quả tìm kiếm trên mạng đã nhanh chóng đập tan giả thuyết đó. Viện Allport, Nhà Camden, Đường của Colin và Hội Tháp canh Rockaway đều là các tổ chức phi lợi nhuận có đăng ký giấy phép hẳn hoi. Công cuộc tìm kiếm thông tin chi tiết của từng tổ chức ngốn khá nhiêu thời gian.
Viện Allport là một cơ sở nghiên cứu có trụ sở tại Thụy Sĩ, chuyên nghiên cứu khoa học thần kinh về trí nhớ và chứng sa sút trí tuệ. Tôi cuộn qua trang thông tin nhân sự, đọc tiểu sử của từng nhà khoa học. Sau đó, tôi nhấp vào một vài tin tức về các thử nghiệm lâm sàng mới nhất của viện. Mất trí nhớ ngắn hạn. Chứng sa sút trí tuệ. Bệnh Alzheimer. Chứng hay quên.
Tôi nghiền ngẫm thông tin một lúc. Đây có phải là một manh mối không? Nó dẫn đến điều gì? Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy hình bóng phản chiếu của Jameson trên cửa kính. Mái tóc của anh lúc nào cũng rối tung, còn biểu cảm khuôn mặt thì không ngừng thay đổi, kể cả trong lúc đang đau đầu vì suy nghĩ như thế này.
Khi tôi cuối cùng cũng chuyển được sự chú ý của mình trở lại điện thoại, từ khóa tìm kiếm tiếp theo mà tôi gõ vào không phải là tên của một trong bốn tổ chức từ thiện, mà là những cụm từ mà tôi suy đoán được từ những gì mà Grayson nói với Jameson khi còn ở trụ sở quỹ.
Est unus ex nobis. Nos defendat eius. Đúng như tôi nghi ngờ, nó là tiếng La-tinh. Thông qua một công cụ dịch thuật, tôi biết cụm từ ấy có nghĩa là Nó là một trong số chúng ta. Chúng ta bảo vệ nó. Câu trả lời của Jameson, Scio, có nghĩa là Em biết. Tôi chỉ mất thêm một lần tìm kiếm nữa để biết được rằng nếu tôi thay nó bằng em ấy thì tôi vẫn có bản dịch tương tự. Em ấy là một trong số chúng ta. Chúng ta phải bảo vệ em ấy.
Đáng lẽ ra tôi nên tức giận vì chuyện đó mới phải. Nếu là ba tuần trước thì có lẽ tôi sẽ như vậy thật, nhưng lúc đó, tôi chưa bao giờ mơ tưởng về việc họ sẽ coi tôi là một người trong số họ.
Rằng tôi có thể là một người trong số họ, chứ không phải là một người ngoài cuộc đứng nhìn vào.
Cố gắng không để cho suy nghĩ đó làm mình khô héo, tôi ép bản thân tiếp tục tìm hiểu tổ chức từ thiện tiếp theo. Nhà Camden là một trung tâm phục hồi chức năng cho bệnh nhân lạm dụng chất kích thích và nghiện ngập, tập trung vào chữa trị “cả về thể chất lẫn tinh thần”. Trang web của trung tâm tràn ngập những lời chứng thực về chất lượng dịch vụ. Đội ngũ nhân viên quy tụ nhiều bác sĩ, nhà trị liệu và các chuyên gia. Cơ sở vật chất cũng rất đẹp.
Nhưng trên trang web lại không hé lộ bất cứ câu trả lời nào.
Một viện nghiên cứu về trí nhớ ở Thụy Sĩ. Một cơ sở cai nghiện ở Maine. Tôi nghĩ về đống thuốc viên và bột mà chúng tôi tìm thấy trong phòng của Toby. Nếu Tobias Hawthorne dùng di chúc - và bốn tổ chức từ thiện này - để kể một câu chuyện thì sao nhỉ? Toby có thể là một con nghiện. Toby có thể chính là một bệnh nhân điều trị ở Nhà Camden. Còn Viện Allport...
Tôi chưa kịp nghĩ xong thì xe đã lăn bánh qua cổng dinh thự. Khi đi lên con đường dài, tôi lén nhìn về phía các chàng trai. Xander vẫn chăm chú vào điện thoại, nhưng Jameson lại chỉ nhìn thẳng về phía trước. Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi xe, anh đã chuồn thẳng.
Thế là hết hợp tác cùng nhau.
“Ôi, nhìn kìa,” Xander nói, huých cùi trỏ vào tôi. “Nan cũng đang ở đây. Con chào Nan!”
Bà cố của các chàng trai đang đứng trên hiên nhà, trừng mắt nhìn Xander. “Dạo này cháu thế nào rồi?” Bà hỏi, giọng gắt gỏng.
“Vẫn vớ vẩn và nghịch ngợm như mọi ngày, bà ạ,” cậu ấy nghiêm túc trả lời.
Bà nhíu mày. Xander bước lên hiên và hôn lên đỉnh đầu bà cố. Bà đập mạnh vào người cậu ấy, rồi nói, “Cháu nghĩ là cháu có thể dỗ ngọt được bà ư?”
“Bà phải dẹp suy nghĩ đó ngay đi,” Xander đáp. “Cháu chẳng cần phải dỗ ngọt bà làm gì. Cháu là đứa cháu bà yêu quý nhất mà!”
“Không hề,” Nan càu nhàu, rồi dùng gậy chọc vào cậu ấy. “Cháu làm việc của cháu đi. Bà muốn nói chuyện với con bé.”
Nan không hỏi xem liệu tôi có muốn trò chuyện với bà không. Bà chỉ đợi tôi tiến đến, rồi nắm lấy tay tôi để giữ thăng bằng và nói, “Đi dạo trong vườn với bà.”
Suốt năm phút đi dạo với tốc độ ốc sên trong khu vườn cây cảnh, Nan không nói gì với tôi cả. Những bụi cây rậm rạp được cắt tỉa thành hình giống như các tác phẩm điêu khắc. Hầu hết đều rất trừu tượng, nhưng tôi đã nhìn thấy một cây cảnh tạo hình con voi và không thể kìm nén được vẻ thảng thốt trên khuôn mặt mình.
“Thật nực cười,” Nan chế giễu. “Tất cả mọi chuyện.” Sau một hồi im lặng nữa, bà quay sang tôi và nói, “Ổn cả chứ?”
“Ổn gì ạ?” Tôi hỏi lại.
“Cháu đã làm được gì để tìm ra cháu trai của ta chưa?” Vẻ mặt hà khắc của Nan khẽ run lên, tay bà siết chặt lấy tay tôi.
“Cháu đang cố gắng,” tôi khẽ đáp. “Nhưng cháu không nghĩ Toby muốn được tìm thấy.”
Nếu Toby Hawthorne muốn được tìm thấy thì hẳn đã phải quay trở về Nhà Hawthorne vào một thời điểm nào đó trong suốt hai mươi năm qua rồi. Trừ khi ông ấy không nhớ gì. Ý nghĩ đó bất ngờ nảy ra trong đầu tôi. Viện Allport tập trung vào nghiên cứu về trí nhớ - bệnh Alzheimer, chứng sa sút trí tuệ và mất trí nhớ. Nếu đó là câu chuyện mà Tobias Hawthorne đang cố kể trong bản di chúc thì sao? Có khi nào con trai ông ấy bị mất trí nhớ không?
Có khi nào Harry không hề biết mình là Toby Hawthorne?
Ý nghĩa rằng Toby có thể đã không lừa dối tôi gần như khiến tôi khuỵu ngã. Tôi ép bản thân chậm lại. Tôi đang lao đến kết luận quá nhanh. Tôi thậm chí còn không chắc chắn được liệu bốn tổ chức từ thiện này có được chọn để kể cùng một câu chuyện hay không.
“Bà đã bao giờ nghe nói đến Nhà Camden chưa ạ?” Tôi hỏi Nan. “Đó là một trung tâm điều trị...”
“Bà biết,” Nan cộc cằn cắt ngang lời tôi.
Thật không dễ dàng gì để đặt câu hỏi tiếp theo. “Có phải con gái và con rể bà đưa Toby đến đó không ạ?”
“Thằng bé không nghiện,” Nan làu bàu. “Bà biết rõ những người nghiện thì thế nào mà. Thằng bé chỉ... hơi bối rối thôi.”
Tôi không có ý định tranh cãi từ ngữ với bà. “Nhưng họ đưa ông ấy đến Nhà Camden chỉ vì sự bối rối của ông ấy sao ạ?”
“Thằng bé giận dữ khi rời đi và cũng giận dữ khi quay lại.” Nan lắc đầu. “Mùa hè năm đó...” Môi bà run run. Bà không nói hết câu mình định nói.
“Đó là mùa hè xảy ra vụ hỏa hoạn phải không ạ?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Trước khi Nan kịp trả lời, một cái bóng đột ngột xuất hiện trước mặt hai chúng tôi. Ông Laughlin bước lên lối đi trong vườn. Ông đang cầm một cái kéo cắt tỉa. “Mọi thứ ở đây ổn cả chứ?” Ông cau có, và tôi đã nghĩ đến việc bà Laughlin gọi tôi là một kẻ độc ác.
“Mọi thứ đều ổn ạ,” tôi căng thẳng đáp lời.
Ông Laughlin nhìn về phía Nan. “Chúng ta đã nói về chuyện này rồi, Pearl à,” ông nhẹ nhàng nói. “Như thế này không tốt cho sức khỏe đâu.” Rõ ràng ông biết điều mà tôi đã nói với Nan về Toby. Và rõ ràng, ông cũng không tin tôi nhiều hơn vợ ông là bao.
Sau một hồi im lặng kéo dài, ông Laughlin quay sang tôi. “Tôi đã sửa chữa vài chỗ trong Nhà.” Bắp thịt ở quai hàm ông thắt lại. “Sửa một trong số các chái nhà đã cũ. Khi mọi thứ xung quanh đây trở nên hư hỏng...” Ông liếc nhìn tôi. “Mọi người sẽ bị thương.”
Tôi hiểu một trong số các chái nhà đã cũ là ám chỉ chái nhà của Toby. Tôi không chắc vị quản gia này nói sửa chữa là có ý gì cho đến khi tôi quay trở lại Nhà Hawthorne và kiểm tra.
Chái nhà của Toby đã bị chặn lại bằng gạch một lần nữa.