← Quay lại trang sách

Chương 20

Khi đi từ chái nhà của Toby trở lại chái nhà của mình, cứ mỗi vài chục mét tôi lại phải liếc nhìn qua vai một lần. Khi vừa đặt chân vào tiền sảnh, tôi đã nghe thấy giọng nói của Libby: “Anh có biết chuyện này không?”

“Em nói cụ thể hơn đi, cưng.” Đương nhiên đó là giọng của Nash rồi. Tôi loáng thoáng thấy bóng của anh ở ngưỡng cửa phòng chị tôi.

“Cô bạn gái luật sư của anh. Những tờ giấy này. Anh có biết không?”

Tôi không thể nhìn thấy Libby, vậy nên tôi không biết chị đang nhìn Nash như thế nào hay chị đang cầm giấy tờ gì trên tay.

“Cưng à, anh sẽ không để Alisa nghe thấy em gọi cô ấy là gì đó của anh đâu.”

“Đừng gọi em là cưng.”

Có vẻ như đây không phải cuộc trò chuyện mà tôi có quyền nghe lén, vậy nên tôi rón rén đi về phòng mình, mở cửa rồi chui vào bên trong. Đóng cánh cửa lại sau lưng, tôi bật đèn. Một làn gió thoảng qua tóc tôi.

Tôi quay lại thì thấy một trong số các cửa sổ lớn ở bức tường đối diện đang để mở. Mình không mở nó. Hơi thở nghẹn lại trong cổ họng và tôi thấy trống ngực đang đập thình thịch trong từng xen-ti-mét cơ thể. Những cơn ác mộng tương tự như thế này đã từng xuất hiện trước đây: Đầu tiên sẽ là nhận ra được một thứ gì đó bị tắt, và rồi...

Máu. Các thớ cơ trong cổ họng tôi như thắt lại. Có máu. Nỗi hoảng loạn tràn ngập cơ thể tôi như một mũi tiêm adrenaline căm thẳng vào tim. Ra khỏi đây. Ra khỏi đây ra khỏi đây ra khỏi...

Nhưng tôi không nhấc nổi mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là kinh hoàng nhìn chằm chằm vào tấm khăn trải giường màu trắng bên dưới cửa sổ đang để mở của tôi, nó ướt đẫm máu. Chạy. Mày phải chạy, Avery. Đặt bên trên tấm khăn trải giường trắng là một quả tim.

Tim người ư?

Có một con dao đâm xuyên qua quả tim đó. Phổi của tôi như bị khóa chặt lại. Dù tôi có gào thét, thúc giục cơ thể mình phải chạy bao nhiêu lần thì nó vẫn không nhúc nhích. Có một con dao. Và một quả tim. Và...

Tôi phát ra thứ âm thanh ùng ục nhỏ. Tôi vẫn không thể chạy, nhưng tôi đã cố gắng lùi lại được phía sau.

Tôi cố hét lên, nhưng không thành tiếng. Cảm giác của tôi lúc này hệt như cái ngày tôi ở trong Khu rừng Đen, trong tầm ngắm của kẻ muốn đoạt mạng tôi. Tôi phải ra khỏi đây. Tôi phải...

“Thở đi, nhóc.” Nash đột ngột xuất hiện. Anh đặt tay lên vai tôi, cúi xuống, để mặt của anh ngang với mặt của tôi. “Hít vào, thở ra. Giỏi lắm, cô gái.”

“Phòng của em,” tôi thở khò khè. “Có một quả tim trong phòng của em. Một con dao...”

Một biểu cảm nguy hiểm thoáng qua trên gương mặt của Nash. “Gọi Oren,” anh ấy bảo Libby, người vừa xuất hiện bên cạnh chúng tôi. Khi Nash quay lại với tôi, biểu cảm của anh ấy rất ôn hòa. “Hít vào, thở ra,” anh nói lần nữa.

Tôi điên cuồng hít vào một hơi rồi thử ngó vào phòng mình, nhưng cậu cả nhà Hawthorne đã bước sang và ngăn tôi nhìn thấy thứ chết tiệt kia bằng khuôn mặt của anh. Anh có làn da rám nắng và râu ria xồm xoàm, đầu đội mũ cao bồi đã trở thành thương hiệu của anh và có ánh nhìn kiên định.

Tôi thở ra.

“Tôi đã thấy thứ mà tôi cần thấy,” Oren nói trực tiếp với Nash.

“Đó là một quả tim bò, không phải tim người. Dao là con dao dùng để ăn bít-tết, cùng nhãn hiệu với loại dao được dùng trong nhà bếp.”

Tâm trí tôi đang lang thang ở Danh sách. Những kẻ rình mò tự xưng. Những mối đe dọa.

“Khăn trải giường là khăn trải giường của nhà Hawthorne,” Oren tiếp tục nói.

“Nội gián?” Nash hỏi, quai hàm siết chặt. “Một trong số người làm trong nhà?”

“Có thể lắm,” Oren xác nhận. Ông ấy quay sang tôi, “Gần đây cháu có gây sự với ai không?”

Tôi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. “Có lẽ cháu đã làm gia đình Laughlin phật lòng.” Tôi nghĩ đến chuyện bà Laughlin nói tôi độc ác, còn chồng của bà ấy thì cảnh báo tôi về việc mọi người bị thương.

“Em nghĩ nhà Laughlin làm ra chuyện này ư?” Libby hỏi, mắt mở lớn.

“Không đời nào,” Nash trả lời chắc nịch. Anh liếc nhìn Oren. “Nhiều khả năng là một người làm nào đó biết được thông tin rằng ông bà L đang bận rộn công việc nên đã liều mạng ra tay.”

Oren tiếp nhận phỏng đoán. “Cậu có thể gọi ai đó đến đây dọn dẹp được không?” Ông hỏi Nash.

Nash đáp lại yêu cầu bằng cách gọi điện thoại. “Mel? Tôi cần cô giúp một việc.”

Cô hầu gái xuất hiện ngay sau đó vài phút. Mellie có thói quen nhìn Nash như thể anh là người phi thường nhất thế gian này.

“Cô có thể giải quyết chỗ này giúp tôi không, Mel thân yêu?” Nash hỏi, ra hiệu về phía đống hỗn độn.

Mellie gật đầu, đôi mắt nâu đậm của cô khóa chặt vào người Nash. Alisa từng nói với tôi rằng Mellie là “một trong số những người của Nash”. Tôi không rõ có bao nhiêu người làm trong Nhà Hawthorne được Nash cứu về - hoặc có bao nhiêu người “của tôi” nghĩ tôi là kẻ xấu xa đã cướp đi quyền thừa kế của anh.

“Tôi cần cô nói chuyện này với người làm trong nhà,” Nash bảo Mellie. “Hãy nói rõ với họ: Đây không phải là mùa săn bắn. Tôi không quan tâm ai có suy nghĩ ngược lại hay tại sao lại thế. Tuyệt đối không làm chuyện đó. Cô hiểu ý tôi chứ?”

Mellie đặt một bàn tay lên cánh tay Nash và gật đầu. “Đương nhiên rồi ạ.”