Chương 21
“Sẽ có một vài thay đổi về quy định an ninh áp dụng cho cháu trong dinh thự cho đến khi chúng ta tìm hiều ra nhẽ chuyện này,” Oren nói với tôi sau khi mọi người rời đi hết. “Nhưng trước khi nói chuyện đó, chúng ta cần nói về nhà Laughlin trước. Cụ thể hơn, chúng ta cần nói về việc tại sao cháu lại khiến họ khó chịu.”
Tôi vật lộn tìm cách đáp lời để không lộ ra quá nhiều thông tin. “Jameson, Xander và cháu đã làm xáo trộn chái nhà của Toby.”
Oren khoanh tay trước ngực. “Chú biết. Chú cũng biết lý do mấy đứa làm thế.”
Oren đã truy cập vào hệ thống an ninh - một trong số những người của ông đã ở trong Hộp Đen chiều hôm đó. Eli đã nghe thấy gì?
Trưởng đội vệ sĩ của tôi giải thích tường tận hơn. “Tobias Hawthorne Đệ Nhị. Cháu nghĩ ông ấy vẫn còn sống.”
“Cháu biết ông ấy vẫn còn sống.”
Oren im lặng một hồi lâu. “Chú đã từng kể cho cháu nghe về quá trình chú về làm việc cho Ngài Hawthorne chưa?”
Tôi không hiểu câu hỏi này xuất phát từ đâu. “Chưa ạ!”
“Chú là quân nhân chuyên nghiệp từ năm mười tám tuổi đến tận năm ba mươi hai tuổi. Chú đã định gắn bó với quân đội cho đến khi tròn hai mươi năm, nhưng đã có một sự cố xảy ra.” Cách Oren nói từ sự cố khiến tôi lạnh cả xương sống. “Tất cả mọi người trong đơn vị của chú đều bị giết sạch, ngoại trừ chú. Trước khi Ngài Hawthorne tìm được chú vào một năm sau đó, cả thể chất lẫn tinh thần của chú đều rệu rã.”
Tôi không thể mường tượng ra cảnh Oren mất kiểm soát. “Tại sao chú lại kể chuyện này với cháu?”
“Bởi vì chú cần cháu hiểu là chú nợ Ngài Hawthorne mạng sống của mình. Ngài ấy đã cho chú mục đích sống tiếp. Ngài ấy đã kéo chú ra ánh sáng một lần nữa. Và điều cuối cùng mà ngài ấy yêu cầu chú làm là tiếp tục dẫn dắt đội vệ sĩ của cháu.” Oren chìm vào suy tư. “Dù cho có phải làm gì để giữ an toàn cho cháu, chú cũng sẽ làm,” ông tiếp tục nói, giọng thấp trầm.
“Chú có nghĩ là trong chuyện này đang tiềm ẩn một mối đe dọa nào đó không?” Tôi hỏi. “Một mối đe dọa thực sự ấy? Chú có lo lắng về người đã đặt quả tim đó trong phòng của cháu không?”
“Chú có lo lắng,” Oren đáp, “nhưng là lo lắng về điều mà cháu và các cậu chủ đang làm. Về bóng ma mà cháu đang tìm kiếm.”
“Toby vẫn còn sống,” tôi quyết liệt nói. “Cháu biết ông ấy. Cháu nghĩ ông ấy là...”
“Ngừng lại,” Oren ra lệnh.
Bố của cháu, tôi âm thầm kết thúc câu. “Grayson sẽ giết cháu nếu cháu nói điều này với chú,” tôi nói. “Anh ấy nghĩ nếu chuyện Toby còn sống bị lộ ra ngoài...”
Oren kết thúc câu mà tôi đang nói dở. “Hậu quả có thể gây chết người.”
“Gì cơ ạ?” Đó không phải là điều tôi định nói.
“Avery à,” Oren nói, giọng thấp xuống, “hiện tại, toàn bộ các thành viên trong gia đình này đều tin rằng không có cách nào hiệu quả để chống lại bản di chúc. Nói cách khác, không có cách nào giành lại được tài sản mà Ngài Hawthorne đã để lại cho cháu. Zara và Constantine thà giải quyết người thừa kế là cháu và công ty luật đang nắm dây cương còn hơn là phải giải quyết khối tài sản giao lại cho người thừa kế của cháu. Theo di chúc, cái chết của cháu sẽ không được coi là vắng mặt và vì lẽ đó, toàn bộ tài sản cũng sẽ không bị hoàn nguyên cho các tổ chức từ thiện. Ngài Hawthorne luôn tính trước mười bước. Ngài ấy buộc tài sản của họ với tài sản cháu. Ngài ấy cố gắng giữ an toàn cho cháu nhất có thể. Nhưng nếu bản di chúc không còn giá trị nữa thì sao? Nếu có một người thừa kế khác...”
Ai đó có thể đã cho rằng giết chết tôi là đáng giá? Tôi không nói điều này thành tiếng.
“Cháu cần phải ẩn mình,” Oren bảo tôi. “Dù các cậu chủ và cháu đang làm gì thì mấy đứa cũng phải dừng lại ngay.”
♖
Tôi không thể dừng lại. Đêm đó, mặc cho an ninh được bố trí dày đặc bên ngoài cửa phòng mình, tôi vẫn tiếp tục tiến hành công cuộc tìm kiếm mà tôi đã bắt đầu vào chiều hôm đó.
Viện Allport là một trung tâm nghiên cứu về trí nhớ. Nhà Camden là một cơ sở cai nghiện - và dựa trên những gì tôi nghe được từ cuộc trò chuyện với Nan vào chiều hôm nọ, Toby từng là bệnh nhân ở đó. Một tìm kiếm mới về Hội Tháp canh Rockaway cho tôi biết Rockaway là một thị trấn nhỏ ven biển, đối diện với Đảo Hawthorne. Kaylie Roney đến từ Rockaway. Tôi mất đúng mười lăm phút để chắp nối các thông tin lại với nhau, nhưng sau khi làm xong, các tế bào thần kinh trong não tôi bắt đầu hoạt động nhanh đến mức đầu tôi đau như búa bổ.
Có một câu chuyện ở nơi này - bắt đầu với Toby nỗi cơn thịnh nộ và nghiện ngập, liên quan đến vụ hỏa hoạn và những người trẻ tuổi đã ra đi mãi mãi. Thế còn Viện Allport thì sao? Toby đã mất trí nhớ sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra ư? Có phải đó là lý do ông không bao giờ quay trở về nhà không?
Vừa tập trung để ý đối thủ Jameson, tôi vừa tìm kiếm thông tin về tổ chức từ thiện cuối cùng còn sót lại trong danh sách của Grayson: Đường của Colin. Tôi đã xác minh trước đó rằng nó có tồn tại, nhưng tôi chưa tìm hiểu sâu. Lần này, tôi kiểm tra sơ bộ trang web một lần nữa. Thứ đầu tiên mà tôi thấy trên trang đích là bức hình chụp một nhóm học sinh tiểu học đang chơi bóng rổ. Tôi nhấp vào mục Câu chuyện của chúng tôi và đọc.
Đường của Colin cung cấp một môi trường an toàn sau giờ học cho trẻ từ năm đến mười hai tuổi. Được thành lập để tưởng nhớ Ngài Colin Anders Wright (ảnh bên phải), chúng tôi hoạt động với mục đích mang đến cho trẻ cơ hội Vui chơi, học cách Cho đi và Trưởng thành - để tất cả các em đều có tương lai tươi sáng.
Phải mất một giây tôi mới xác định được cái tên đó. Giống như Kaylie Rooney, Colin Anders Wright là một trong số những người đã thiệt mạng trên Đảo Hawthorne hai mươi năm trước. Tôi tự hỏi không biết Gia đình Colin đã sáng lập ra một tổ chức từ thiện để tưởng nhớ ông ấy từ khi nào? Đường của Colin chắc hẳn đã được thêm vào bản di chúc năm hai mươi tuổi của Tobias Hawthorne gần như ngay lập tức. Tôi tìm kiếm những bài báo được viết trong vòng một tháng sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra với từ khóa Đường của Colin và thu được hàng chục kết quả.
Ngay sau vụ hỏa hoạn, ngay sau đó. Tôi quay trở lại trang web Đường của Coln và bắt đầu nghiên cứu sâu hơn phần truyền thông - lướt qua hàng năm, hàng thập kỷ phát triển của tổ chức, cho đến khi nhìn thấy đoạn phim tuyên truyền đầu tiên, quay lại cảnh một cuộc họp báo nào đó.
Tôi nhấn vào biểu tượng Chạy trên video. Trên màn hình xuất hiện một gia đình: người phụ nữ cùng hai đứa trẻ đứng khép nép đằng sau người đàn ông. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ họ là một cặp vợ chồng, nhưng tôi sớm nhận ra họ là anh chị em ruột.
“Đây là một thảm kịch kinh hoàng, một thảm kịch mà gia đình chúng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên được. Cháu trai tôi là một thanh niên trẻ xuất sắc. Cậu ấy thông minh, luôn kiên định với mục tiêu, hiếu thắng nhưng cũng rất tốt bụng. Không thể tưởng tượng được cậu ấy có thể mang lại những điều tốt đẹp đến nhường nào cho thế giới này nếu những hành vi của kẻ khác không cướp đi cơ hội đó của cậu ấy. Tôi biết nếu còn ở đây, Colin sẽ nói với tôi rằng đừng tức giận nữa. Cậu ấy sẽ khuyên tôi tập trung vào những điều quan trọng và có ý nghĩa hơn. Và vì thế, cùng với mẹ và các em của cậu ấy và cả vợ tôi, người không thể có mặt ở đây ngày hôm nay, tôi vô cùng tự hào xin được thông báo đến toàn thể quý vị sự ra đời của Đường của Colin, tổ chức từ thiện tiếp nối tinh thần cạnh tranh của cháu trai tôi và truyền cảm hứng cho công cuộc lan tỏa niềm vui trong thể thao, tinh thần đồng đội cũng như tình cảm gia đình đến các em nhỏ kém may mắn trong cộng đồng.”
Có điều gì đó trong giọng nói của người đàn ông này nghẹn lại trong lòng tôi, không ngừng vang lên chát chúa. Một thứ gì đó vô cùng quen thuộc. Khi ống kính của máy quay phóng cận hơn, tôi giật mình nhận ra đôi mắt của người đàn ông ấy sao mà thân quen quá.
Đôi mắt có màu xanh lạnh, viền xung quanh màu xám.
Khi người đàn ông đó kết thúc bài phát biểu, các phóng viên đua nhau gọi tên nhằm thu hút sự chú ý: “Thưa ông Grayson!”
“Ông Grayson, xin hãy nhìn bên này!”
Một dòng thông tin chạy ngang phía dưới màn hình. Cảm giác chóng váng và chóng mặt ập đến tôi như làn sóng khi tôi đọc tên người chú của Colin Anders Wright: Sheffield Grayson.