← Quay lại trang sách

Chương 22

Sáng hôm sau, Jameson gọi tôi từ phía bên kia của lò sưởi, và tôi phải kéo chân nến để kích hoạt lối vào cho anh ấy.

“Em có tìm ra thứ mà anh đã tìm ra không?” Anh hỏi tôi. “Hai trong số bốn tổ chức từ thiện có liên quan đến các nạn nhân trong vụ hỏa hoạn. Anh vẫn đang thu thập các mảnh ghép còn lại, nhưng anh có một giả thuyết cho chuyện này.”

“Có phải giả thuyết của anh là Toby từng là bệnh nhân ở Nhà Camden và có khả năng mất trí nhớ sau vụ hỏa hoạn không?” Tôi hỏi.

Jameson nghiêng người về phía tôi. “Chúng ta thật xuất sắc.”

Tôi nghĩ về phần còn lại mà tôi đã khám phá ra. Anh không hề nhắc đến Sheffield Grayson.

“Người thừa kế?” Jameson lùi lại và dò xét tôi. “Gì thế?”

Rõ ràng là anh chưa hề tìm kiếm bất cứ thông tin gì về tổ chức Đường của Colin, ngoại trừ cái tên của nó. Rõ ràng là anh cũng chưa hề xem đoạn video mà tôi đã xem. Không nói một lời nào, tôi lẳng lặng kéo phần thông tin mà tôi tìm được lên và đưa điện thoại cho anh ấy xem. Khi Jameson xem đoạn video, cuối cùng tôi cũng xoay xở nói ra được những suy nghĩ trong lòng mình.

“Đôi mắt của ông ấy,” tôi nói. “Và cả họ Grayson của ông ấy nữa. Em biết bác Skye không bao giờ nói cho bọn anh về bố của mình, nhưng ba người đều được đặt tên theo một họ. Anh có nghĩ là...”

Jameson trả điện thoại lại cho tôi. “Chỉ có một cách để tìm hiểu chuyện này.” Anh tiến đến đứng ngay sau lưng tôi, đoạn nói tiếp. “Chúng ta có thể bước ra từ cánh cửa phòng em như bình thường, nhưng anh ngờ rằng một trong số những người của Oren đang canh gác ngoài đó sẽ ngăn em đi thăm hỏi mẹ anh.”

Ghé thăm một phụ nữ từng cố giết mình là một ý tưởng tồi tệ. Tôi biết điều đó. Nhưng giờ Grayson mười chín tuổi, và điều đó có nghĩa là mẹ anh ấy đã mang thai anh ấy vào thời điểm hai mươi năm trước - không bao lâu sau vụ hỏa hoạn xảy ra trên Đảo Hawthorne. Có bao nhiêu khả năng đây chỉ là trùng hợp? Trong Nhà Hawthorne không bao giờ tồn tại điều gì như thế. Và ngay lúc này, người duy nhất có thể trả lời cho những thắc mắc của chúng tôi chỉ có thể là Skye.

“Oren sẽ không vui đâu,” tôi đáp lời Jameson.

Anh mỉm cười. “Chúng ta sẽ quay về trước khi có ai đó nhận ra mình không có ở đây.”

Jameson nắm trong lòng bàn tay mọi lối đi bí mật của dinh thự. Anh dẫn tôi đến một khu để xe trong nhà lớn, nằm khuất nơi không ai nhìn thấy, sau đó kéo một chiếc xe máy ra khỏi kệ gắn sát tường và mở khóa hộp mật mã chứa chìa khóa xe. Đoạn anh ấy đội mũ bảo hiểm lên và đưa một chiếc cho tôi.

“Em có tin anh không, Người thừa kế?” Jameson vừa nói vừa mặc áo khoác da vào. Trông anh chẳng khác nào một kẻ chuyên gây rối. Nhưng là một kẻ gây rối có ý tốt.

“Một chút cũng không,” tôi đáp lời nhưng vẫn nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay anh, và khi anh đã yên vị trên yên xe, tôi cũng trèo lên ngồi ngay phía sau.