← Quay lại trang sách

Chương 23

Skye Hawthorne đang ở trong một khách sạn sang trọng - một khách sạn mà tôi làm chủ . Một nơi có trứng cá muối trong thực đơn phục vụ tại phòng và cung cấp cả dịch vụ spa tại chỗ. Tôi không rõ Skye trả tiền phòng bằng cách nào, hay bà có trả tiền phòng không. Ý nghĩ rằng đây chính là hình phạt dành cho bà vì đã cố đoạt mạng sống của tôi khiến tôi tức tối.

“Thoải mái đi,” Jameson thì thầm bên cạnh tôi khi anh gõ cửa. “Chúng ta cần bà ấy nói chuyện.”

Nói chuyện trước đã, tôi nghĩ. Rồi yêu cầu vệ sĩ tiễn bà ấy ra khỏi dinh cơ của tôi sau.

Skye mở cửa. Bà đang mặc một chiếc áo choàng lụa màu đỏ thẫm, phủ đến gót chân, lớp vải uốn lượn, khẽ đung đưa xung quanh khi di chuyển. “Jamie.” Bà mỉm cười với Jameson. “Thật xấu hổ khi đến tận bây giờ con mới vác mặt đến thăm người mẹ khốn khổ của con.”

Jameson liếc nhanh sang tôi, với ánh nhìn cảnh báo và ý muốn nói Cứ để anh giải quyết chuyện này.

“Con đúng là một đứa con trai tệ hại,” Jameson tỏ ý đồng tình, cố tỏ ra quyến rũ hơn để nâng mình ngang hàng với Skye. “Thật sự tệ lắm, mẹ à, con đã quá bận rộn quan tâm đến người mà mẹ cố sát hại đến nỗi gần như không nghĩ đến mẹ của mình cũng đang gặp khó khăn.”

Tôi chưa từng nói lời nào với Jameson về việc mẹ anh đã làm, nhưng anh biết Skye đã chuyển ra ngoài. Có lẽ anh chẳng tốn mấy thời gian để phát hiện chính Grayson là người đã ép bà phải ra ngoài - và lý do tại sao anh trai của mình làm thế.

“Anh trai của con đã nói gì với con?” Skye hỏi mà không nói rõ mình đang ám chỉ người anh trai nào. “Con tin nó ư? Tin cô ta ...”

“Con tin con đã biết bố của Grayson là ai,” Jameson thẳng thừng.

Skye khẽ nhướn mày khi nghe thấy điều đó. “Ông ấy đi lạc à?” Lớp vỏ bọc nạn nhân dần tan biến như lớp tuyết bị phơi dưới ánh nắng mặt trời.

“Sheffield Grayson,” tôi nói ra cái tên đó, buộc Skye phải hướng ánh mắt về mình. “Cháu trai của ông ấy đã chết trong vụ hỏa hoạn ở Đảo Hawthorne, cùng với em trai của bác, Toby.”

“Ta chẳng hiểu cháu đang nói gì.”

“Cháu cũng không hiểu tại sao bác cho rằng nói dối cháu là một ý hay, trong khi cháu có thể đuổi bác ra khỏi khách sạn này ngay lập tức,” tôi đáp trả. Tôi định để Jameson giải quyết chuyện này nhưng có vẻ như nó chẳng mấy hiệu quả. Mà thực sự là thế.

“Cháu ư?” Skye khịt mũi. “Khách sạn này thuộc sở hữu của gia đình tôi mấy chục năm nay rồi. Cháu thật ảo tưởng khi nghĩ...”

“Rằng quản lý khách sạn sẽ quan tâm đến cảm xúc của chủ mới thay vì cảm xúc của bác?”

“Cháu không thể dễ thương hơn một chút được à?” Skye lui vào phòng. “Đừng đứng đó mãi thế,” bà gọi với lại. “Hai đứa đang khiến gió lùa vào phòng đấy.”

Liếc nhanh về phía Jameson, tôi bước qua ngưỡng cửa - và gần như ngay lập tức, Oren và Eli tiến lên theo sát tôi. Rõ ràng là tôi đang được bảo vệ chặt chẽ hơn mình tưởng.

Skye tỏ ra vui mừng trước sự xuất hiện của đội vệ sĩ bảo vệ tôi. “Có vẻ như chúng ta đang có một bữa tiệc ở đây.” Bà ấy ngồi xuống ghế dài và duỗi thẳng hai chân lên đó. “Giờ bàn công chuyện luôn nhỉ? Ta có thứ mà hai đứa muốn, nhưng ta cũng cần cháu đảm bảo với ta một vài chuyện, đầu tiên là việc ta sẽ được đón tiếp nồng hậu ở căn hộ áp mái này vô thời hạn.”

Chắc chắn là không rồi, tôi nghĩ.

“Con phản đối,” Jameson xen vào trước khi tôi kịp trả lời. “Nếu mẹ trả lời câu hỏi của bọn con, con sẽ không nói với Xander việc mẹ đã làm.” Anh ngồi phịch xuống ghế sô pha bên cạnh ghế dài của Skye. “Con chắc chắn là anh Nash cũng đoán ra được rồi. Con phát hiện chuyện này khá nhanh. Nhưng Xan thì sao? Đối với nó, đây chỉ là một chuyến đi xa nho nhỏ khác của mẹ thôi. Con ghét việc phải nói với nó về những hành động giết người của mẹ.”

“Jameson Winchester Hawthorne, mẹ là mẹ của con. Mẹ là người đưa con đến thế giới này.” Skye với tay đến ly sâm panh gần đó và tôi nhận ra có một ly thứ hai bên cạnh nó.

Nghĩa là Skye không ở đây một mình.

Bà tiếp tục với một tiếng thở dài nặng nề, “tuy nhiên, vì mẹ đang thoải mái, rộng lượng, nên mẹ nghĩ mẹ sẽ có thể trả lời một hoặc hai câu hỏi.”

“Có phải bố của Gray là Sheffield Grayson không ạ?” Jameson không lãng phí một giây nào.

Skye nhấp một ngụm rượu. “Thậm chí chẳng giống chút nào.”

“Về mặt sinh học,” Jameson nhấn mạnh.

“Nếu con cứ nhất định muốn biết,” Skye nói, nhìn Jameson qua vành ly ruợu, “vậy thì... đúng, Sheff chính là bố của Grayson. Nhưng chút ít liên quan về mặt sinh học ấy thì quan trọng ở đâu? Mẹ mới là người nuôi dạy mấy đứa.”

Jameson khịt mũi, “Theo lý thuyết là vậy.”

“Sheffield Grayson có biết là ông ấy có một đứa con trai không ạ?” Tôi hỏi, hình ảnh của Grayson tràn ngập trong tâm trí tôi, tôi tự hỏi chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến anh ấy.

Skye thanh lịch nhún vai. “Ta không rõ.”

“Mẹ chưa bao giờ nói với anh ấy ư?” Jameson hỏi.

“Tại sao mẹ phải làm thế nhỉ?”

Tôi nhìn Skye chằm chằm. “Mẹ cố ý mang thai.” Nash đã kể cho tôi nghe chuyện này rất nhiều rồi.

“Mẹ đau buồn,” Jameson nhẹ nhàng nói. “Ông ấy cũng vậy.”

Sự dịu dàng dường như chạm được đến Skye theo cách mà không gì có thể làm được. “Toby và mẹ rất thân thiết với nhau. Còn Sheff thực ra là người đã nuôi nấng Colin. Mẹ và ông ấy thấu hiểu nhau, trong một khoảng thời gian.”

“Trong một khoảng thời gian,” Jameson lặp lại. “Hay một đêm?”

“Thành thật mà nói, Jamie à, chuyện đó có quan trọng không?” Skye đang dần mất kiên nhẫn. “Các con chưa bao giờ phải muốn bất cứ một thứ gì. Ông ngoại đã cho các con cả thế giới. Người làm thì luôn chiều theo ý các con. Các con có nhau, và có mẹ. Như vậy vẫn chưa đủ sao con?”

“Vì bọn con không thực sự có mẹ,” Jameson đáp, giọng khô khốc.

Skye hạ ly rượu xuống. “Đừng bẻ cong sự thật như thế. Con nghĩ mẹ cảm thấy thế nào? Hết đứa con trai này đến đứa con trai khác đều yêu quý ông ngoại hơn chính mẹ ruột của nó.”

“Lúc đó họ vẫn chỉ là trẻ con thôi mà ạ,” tôi nói.

“Nhà Hawthorne không có trẻ con, cháu gái yêu quý ạ,” Skye cười với tôi. “Nhưng thôi, chẳng cần tranh cãi chuyện này làm gì. Chúng ta là một gia đình, Jamie à, và gia đình thì rất quan trọng. Cháu có đồng ý như vậy không, Avery?”

Có thứ gì đó đáng lo ngại dấy lên trong câu hỏi vừa rồi và cách bà ấy nói nó ra.

“Trên thực tế,” Skye tiếp tục, “mẹ đang cân nhắc đến chuyện có thêm một đứa nữa. Mẹ vẫn còn đủ trẻ, và đủ khỏe mạnh. Các con trai của mẹ đều đã quay lưng với mẹ rồi. Mẹ xứng đáng có được thứ gì đó cho riêng mình, phải không?”

Thứ gì đó, tôi nghĩ, trái tim tôi đau nhói vì thương Jameson. Chứ không phải ai đó.

“Bác chưa bao giờ nói với Sheffield Grayson việc ông ấy có một đứa con trai.” Tôi quay ngược trở lại vấn đề. Tôi phải đưa Jameson ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

“Sheff biết ta là ai,” Skye nói. “Nếu muốn theo đuổi chuyện này thì ông ấy đã làm rồi. Đây là một bài kiểm tra đặc biệt: Nếu ta không đủ quan trọng để người ta theo đuổi, vậy thì họ có ích gì đối với ta?”

Họ. Tôi chú ý đến cách dùng từ của Skye. Bà đang không chỉ nói đến bố của Grayson.

Skye dựa lưng vào ghế dài. “Thành thật mà nói, mẹ ngờ rằng Sheff biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian mẹ và ông ấy bên nhau.” Bà nhìn thẳng vào mắt Jameson. “Gia đình này quá nổi bật nên chẳng có người đàn ông nào ngủ cùng mẹ lại không biết họ có một đứa con trai đâu.”

Skye đang cố nói với anh rằng bố của anh - dù ông ấy có là ai đi chăng nữa - cũng biết đến sự tồn tại của anh.

“Chúng ta hết chuyện để nói ở đây rồi,” tôi nói, đứng thẳng dậy. “Đi thôi, Jameson.”

Thế nhưng Jameson không nhúc nhích. Tôi đặt một tay lên vai anh. Phải một lúc sau anh mới đưa tay lên chạm vào các ngón tay của tôi. Tôi mặc cho anh làm vậy. Jameson Hawthorne không thích bị tổn thương. Anh cũng không thích mình phải dựa vào ai cả.

“Đi thôi nào,” tôi nói với anh một lần nữa. Chúng tôi đã có được điều mình muốn khi tới đây: một lời khẳng định.

“Các con không ở lại lâu hơn sao?” Skye hỏi. “Mẹ muốn giới thiệu với hai đứa người bạn mới của mẹ.”

“Bạn của mẹ,” Jameson nhắc lại, mắt liếc về phía ly sâm panh còn lại.

“Người thừa kế nhỏ bé của con biết ông ấy đấy,” Skye nói, nhấp một ngụm sâm panh. Bà chờ cho lời tuyên bố lắng xuống, chờ cho sự bối rối thực sự len sâu vào tâm tưởng, rồi mới nở nụ cười và đánh một đòn chí mạng vào nhược điểm của đối phương. “Bố của cháu là một người đàn ông thực sự đáng yêu, Avery ạ.”