Chương 24
Skye Hawthorne. Và Ricky. Skye Hawthorne ngủ với Ricky.
Ông ta không phải bố của tôi. Tôi cứ bấu víu vào sự thật đó mãi khi Oren và Eli đưa chúng tôi rời khỏi căn phòng của Skye. Ricky Grambs không phải bố của tôi. Ông ta cũng không phải người đàn ông đáng yêu nào cả. Skye Hawthorne là trứng cá muối và sâm panh, còn Ricky chỉ là loại bia rẻ tiền bị ai đó nôn thốc nôn tháo ra phòng tắm của nhà nghỉ. Ông ta thậm chí còn chẳng có lấy hai xu lẻ để cọ xát vào nhau. Nhưng ông ta có yêu sách - tuy mỏng manh - đối với tôi.
Tôi cảm giác mình sắp ốm đến nơi. Những lời của Skye cùng ánh mắt lấp lánh hàng tỷ đô-la văng vẳng bên tai tôi, trên thực tế, mẹ đang cân nhắc đến chuyện có thêm một đứa nữa. Đó là kế hoạch của bà ấy ư? Mang thai em cùng cha khác mẹ của tôi? Không phải của tôi. Ý nghĩ đó thật ra không hề dễ chịu như nó vốn phải thế, bởi bất cứ đứa con nào của Ricky cũng là em cùng cha khác mẹ của Libby, mà tôi thì chắc chắn sẽ làm tất cả mọi thứ vì chị ấy.
“Cháu đang nghĩ gì thế?” Oren cáu kỉnh hỏi khi chúng tôi đã vào trong thang máy. “Người phụ nữ từng có ý định giết hại cháu ngủ với người đàn ông có quyền thừa kế tài sản của cháu nếu cháu chết. Vậy mà cháu dám phớt lờ việc bảo vệ mình và đẩy bản thân bước vào cùng một căn phòng với bà ta. ”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Ricky sẽ trở thành một trong số những người thừa kế của tôi, nhưng tôi còn quá trẻ để lập di chúc. Chỉ có điều, tên của ông ta có trên giấy khai sinh của tôi.
“Tại sao chú lại không biết gì thế ạ?” Tôi đáp trả lời trách móc của Oren trước khi kịp kiềm chế cơn bão cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. “Cả hai đều nằm trong danh sách của chú, phải không ạ? Sao chú lại không biết rằng họ...” Tôi dừng lại, hít vào một hơi nhưng không tài nào thở ra được.
“Chú ấy biết rõ,” Jameson khẳng định, và Oren không phủ nhận điều đó. Cửa thang máy vừa mở, Jameson ngay lập tức kéo tôi ra ngoài. “Ra khỏi đây thôi, Người thừa kế.”
Eli bước lên ngăn anh lại. Còn Oren thì gỡ tay Jameson ra khỏi tay tôi. Tôi có thể cảm nhận chính xác khoảnh khắc mọi người trong tiền sảnh chú ý đến chúng tôi. Khoảnh khắc mà tất cả bọn họ nhận ra tôi.
“Avery không được đi đâu ngoài trường học,” Oren nói với Jameson. Biểu cảm trên khuôn mặt ông trông vô cùng dễ chịu. Trưởng đội vệ sĩ của tôi rất biết cách tránh né xung đột.
Jameson cúi đầu nhìn tôi. Anh chính là bậc thầy gây rối. Trong đôi mắt màu xanh lá ấy, có một lời mời mọc, và cả một lời hứa. Nếu tôi đi cùng anh, anh ấy sẽ tìm cách khiến cả hai chúng tôi quên đi những chuyện vừa xảy ra.
Tôi muốn thế. Nhưng những cô gái như tôi luôn không nhận được những gì mình muốn. Tôi hướng ánh mắt xuống sàn. “Jameson.” Tôi thì thầm tên anh. Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Qua khóe mắt, tôi còn thấy có ai đó đã rút điện thoại ra và chụp lén một bức ảnh.
“Nghĩ lại thì...” Jameson hùng hồn nói. “Oren nói đúng đấy. Thận trọng nhé, Người thừa kế.” Ánh mắt anh nhìn tôi sau đó chính là ánh mắt mà tôi đang cảm nhận qua từng thớ thịt. “Ngay bây giờ.”