← Quay lại trang sách

Chương 25

Eli kè kè bên tôi cả ngày. Cứ khi nào tôi cố gắng cắt đuôi là đôi mắt xanh lam viền hổ phách của anh ấy lại nhìn tôi chằm chằm. Anh ấy thông báo với tôi rằng Oren đã thắt chặt tất cả các quy trình an ninh - không chỉ ở Trung học Heights mà còn ở dinh thự. Tôi sẽ không được đi đâu nếu không có người hộ tống.

Khi Oren đến đón chúng tôi vào buổi chiều, Alisa cũng có mặt ở ghế sau của chiếc SUV. Việc đầu tiên mà chị ấy làm sau khi tôi thắt dây an toàn là đưa cho tôi chiếc máy tính bảng. Tôi nhìn xuống màn hình và thấy một bức ảnh - chính là bức ảnh bị chụp lén ở khách sạn. Đôi mắt sẫm màu của Jameson sáng lấp lánh, còn tôi thì đang nhìn chằm chằm vào anh như cách mà hàng ngàn cô gái khác nhìn Jameson Hawthorne.

Như thể anh là báu vật.

Tiêu đề của tin tức là Căng thẳng gia tăng giữa Người thừa kế và Gia đình Hawthorne.

“Đây không phải là thông điệp mà chúng ta muốn truyền tải” Alisa nói với tôi. “Chị đã sắp xếp xong việc giải quyết hậu quả. Một buổi gây quỹ tưởng niệm ở Trung học Heights sẽ diễn ra vào tối mai. Em và các anh em nhà Hawthorne sẽ cùng nhau tham dự.”

Trẻ vị thành niên thường bị phạt cấm túc. Còn tôi thì bị phạt tham dự mấy sự kiện sang trọng. “Vâng ạ,” tôi đáp.

“Em cần ký vào văn bản này nữa.” Alisa đưa cho tôi một tờ đơn dài ba trang. Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Libby và Nash mà tôi tình cờ nghe được, sau đó đọc dòng chữ in đậm trên tờ đơn: Đơn Yêu cầu Giải phóng Trẻ vị thành niên [1] .

“Giải phóng?” Tôi nói.

“Em mười bảy tuổi rồi. Em có nhà ở và thu nhập đáng kể. Người giám hộ hợp pháp của em sẵn sàng đồng ý với yêu cầu này và em còn có một công ty luật mạnh nhất tiểu bang hậu thuẫn phía sau. Chúng ta không thấy khó khăn nào ngáng đường cả.”

“Libby chấp thuận ạ?” Tôi hỏi. Giọng chị ấy nghe có vẻ không vui khi nhắc đến những giấy tờ liên quan đến tôi.

“Chị có thể thuyết phục được,” Alisa nói. “Việc Ricky xuất hiện trong bức ảnh này là một bước đi đúng đắn. Một khi em được giải phóng, ông ta sẽ không có quyền hạn trước tòa nữa.”

“Hơn nữa...” Oren bổ sung từ ghế lái, “cháu sẽ có thể ký một bản di chúc.”

Một khi tôi được giải phóng, Ricky sẽ không nhận được bất cứ thứ gì sau cái chết của tôi.

Alisa đưa cho tôi một cây bút. Vừa đọc tờ đơn, tôi vừa nghĩ đến Libby, rồi Ricky và Skye. Thế là tôi đặt bút ký.

“Tuyệt vời,” Alisa reo lên. “Bây giờ, chị chỉ cần em lưu tâm đến một vấn đề cuối cùng.” Đoạn chị ấy đưa cho tôi một tờ giấy vuông nhỏ, trên đó có viết một dãy số.

“Gì thế ạ?” Tôi bối rối.

“Số điện thoại mới của Max, bạn của em.”

Tôi nhìn chị ấy. “Gì cơ ạ?”

Alisa nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. “Chị đã mua cho em ấy một chiếc điện thoại.”

“Nhưng mẹ của Max...”

“Bà ấy sẽ không bao giờ biết được đâu,” Alisa nhanh chóng đáp. “Có thể chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến chị, nhưng em cần có người bầu bạn. Chị rất hiểu điều đó, Avery ạ. Và em chắc chắn sẽ không muốn người đó mang họ Hawthorne. Dù giữa em và Jameson có chuyện gì...”

“Giữa bọn em chẳng có chuyện gì cả.”

Alisa lại ném cho tôi ánh nhìn “thương hiệu” của mình. “Lần đầu là trên mái nhà, sau đó là sự việc ở khách sạn.” Chị ấy dừng lại, đoạn tiếp tục. “Gọi cho bạn em đi. Hãy cho phép em ấy là người mà em tin tưởng. Đừng là một trong số họ.”

Là quá trình trẻ vị thành niên ra trước toà để yêu cầu được “giải phóng” khỏi cha mẹ hay người giám hộ hợp pháp trong một số trường hợp hạn chế nhất định, chẳng như khi trẻ vị thành niên kết hôn hoặc đảm nhận các trách nhiệm của người lớn.