← Quay lại trang sách

Chương 26

“Chào bãi biển [1] tuyệt vời của tớ.” Một giờ sau, Max trả lời điện thoại của tôi, giọng nghe chừng rất hân hoan.

“Cậu có điện thoại rồi.”

“Đây là món đồ tuyệt vời nhất mà tớ từng được thấy trong cuộc đời đáng bỏ đi của tớ. Chờ tớ một giây nhé. Tớ phải bật vòi sen lên đã.”

Một giây sau, tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy. “Cậu không tắm thật, đúng không?”

“Bố mẹ tớ không cần thiết phải nghe thấy tớ nói chuyện với cậu bằng chiếc điện thoại mới nóng hổi này đâu,” Max trả lời. “Cứ như đang thực hiện nhiệm vụ 007 ấy nhỉ, Ave. Tớ là cái máy fax của mẹ [2] James Bond? Và đúng thế, tớ đang tắm. Max lén lút tới đây!”

Tôi khịt mũi. “Tớ nhớ cậu lắm.” Sau đó, tôi dừng lại, nghĩ về những cuộc trò chuyện gần đây nhất của chúng tôi. Max đã gán cho tôi cái tội khiến tình bạn của chúng tôi chỉ tập trung xoay quanh mỗi mình tôi. Cậu ấy nói thế cũng chẳng sai. “Tớ biết là tớ không...”

“Đừng...” Max cắt ngang lời tôi. “Được không?”

“Được rồi.” Tôi ngập ngừng trong một, hai giây. “Chúng ta vẫn ổn chứ?”

“Còn tùy,” Max trả lời. “Gần đây có ai cố thủ tiêu cậu nữa không?”

Sau cái lần tôi bị bắn hụt ấy, Max đã muốn tôi thoát ra khỏi đây rồi, nhưng rời khỏi Nhà Hawthorne đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền thừa kế. Để lấy được số tiền đó, tôi phải sống trong ngôi nhà này đủ một năm - Alisa đã nhấn mạnh chuyện đó rất rõ với tôi rồi.

“Việc cậu im lặng, không nói gì với tớ về chuyện có người đang cố giết cậu khiến tớ vô cùng lo lắng.”

“Tớ ổn mà,” tôi nói với Max. “Chỉ là...”

“Chỉ là?”

Tôi loay hoay không biết bắt đầu từ đâu. “Có ai đó đã để một quả tim bò lên giường của tớ. Cùng một con dao.”

“Avery!” Max thở dài. “Làm ơn hãy kể cho tớ mọi chuyện.”

“Vậy thì, tóm lại là...” Max nói, “ông chú đã chết? À chưa chết... có khả năng là bố cậu. Các chàng trai nóng bỏng cũng có số phận đáng thương, ai ai cũng muốn tóm lấy một mảnh tro tàn của cậu, còn người phụ nữ từng cố giết cậu đang chơi trò mèo mả gà đồng với bố cậu.”

Tôi nhăn mặt. “Tóm lại là thế đấy.”

“Cậu biết tớ muốn gì cho sinh nhật của mình không?” Max bình tĩnh hỏi.

Sinh nhật của Max. Là ngày mai. “Ít lùm xùm hơn?”

“Mô hình kích thước thật, có thể hoạt động được của ba droid [3] đáng yêu nhất trong vũ trụ Chiến tranh giữa các vì sao ,” Max sửa lại. “Và bớt lùm xùm đi một chút.”

“Cậu ổn không?” Tôi hỏi. Đây là câu hỏi mà rất nhiều lần trước đây tôi chần chừ không nói ra.

“Tớ thấy tuyệt vời lắm,” Max trả lời.

“Max.”

“Mọi thứ ở đây đều... ổn mà.”

“Nghe như nói dối vậy,” tôi đáp. Bạn trai cũ của Max đã gửi những bức ảnh nhạy cảm của cậu ấy cho bố mẹ cậu ấy khi hai người chia tay vì anh ta đã bán thông tin của tôi cho giới báo chí.

Cuộc sống hiện tại của cậu ấy chắc chắn không ổn chút nào.

“Tớ đang nghĩ đến chuyện đăng ký một chuyến đi tình nguyện,” Max nói với tôi. “Có lẽ sẽ là một chuyến đi dài.”

Bố mẹ Max rất sùng đạo. Max cũng vậy. Việc này chắc chắn không phải là vì bố mẹ của cậu ấy, nhưng tôi chưa từng nghe thấy cậu ấy nhắc gì về những chuyến đi tình nguyện trước đây.

Tình hình ở nhà của cậu ấy tệ đến mức nào vậy? Còn ở trường nữa? “Tớ có thể giúp gì cho cậu không?” Tôi hỏi.

“Có,” Max nghiêm túc trả lời. “Cậu có thể kể cho tớ nghe về người bố chẳng màng sự đời và đáng giận kia của cậu. Và những con vịt nữa. Những con vịt và những con tàu [4] , lần lượt theo thứ tự đó.”

Đó là lý do tại sao Max lại là bạn thân nhất của tôi. “Còn gì nữa không?”

“Cậu có thể kể cho tớ nghe cảm giác khi chạm vào cơ bụng của Jameson Hawthomne,” Max vô tư gọi chuyện. “Vì tớ đã nhìn thấy bức ảnh chụp hai người rồi, và các giác quan tâm linh của tớ mách bảo cậu đã chạm vào những múi đó rồi.”

“Không hề nhé!” Tôi hét lên. “Hoàn toàn không có đụng chạm nào cả!”

“Tại sao chứ?” Max nhấn mạnh.

“Bây giờ tớ đang có nhiều chuyện phải lo lắm.”

“Lúc nào cậu chẳng có nhiều chuyện phải lo,” Max đáp. “Cậu không thích đòi hỏi.” Giọng cô ấy nghe nghiêm túc một cách kỳ lạ. “Cậu thực sự rất giỏi bảo vệ bản thân, Avery ạ.”

Max đang nói một điều hiển nhiên mà tôi cũng biết. “Vậy nên?”

“Giờ cậu đã là một tỷ phú. Cậu có cả một đội ngũ đứng sau bảo vệ mình. Cái máy fax của mẹ , thế giới này là con hàu của riêng cậu thôi đó. Đòi hỏi một chút cũng không sao.” Max tắt vòi hoa sen. “Cậu có thể theo đuổi những gì cậu muốn.”

“Ai nói thế?” Tôi hỏi.

“Tâm linh tớ mách bảo,” Max đáp. “Và cả bức ảnh đó.”

Max nói trại bitch (con khốn) thành beach (bãi biển).

Max nói trại motherfuking thành motherfaxing.

Một loại rô-bốt hư cấu sở hữu trí thông minh nhân tạo trong loạt phim khoa học viễn tưởng Chiến tranh giữa các vì sao.

Max nói trại dicks thành ducks (vịt) và shit thành ship (tàu).