← Quay lại trang sách

Chương 27

Tôi không ngạc nhiên khi thấy Eli đang “cắm chốt” trước cửa phòng tôi. Sau sự việc quả tim máu vừa rồi, tôi nghĩ vẫn nên để một vệ sĩ hộ tống mình thì hơn - ngay cả khi đi lại trong dinh thự - ít nhất là trong tương lai gần. Tuy nhiên, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Grayson đứng bên cạnh Eli. Anh đang mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng như mới, và không đeo cà vạt. Tâm trí tôi vẩn vơ nghĩ đến lúc anh xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau.

Tôi mặc kệ, không thèm quan tâm đến việc Eli và Grayson đã vụng trộm nói gì với nhau mà phải dừng lại ngay khi tôi bước chân ra ngoài hành lang như thế.

“Em không kể cho anh chuyện có người đã để một quả tim máu trong phòng của em.” Grayson Không Hài Lòng - chẳng ai Không Hài Lòng như Grayson Hawthorne cả. “Tại sao?”

Từ giọng điệu của Grayson, tôi có thể thấy anh đang mong đợi một câu trả lời thỏa đáng. Khi Grayson yêu cầu một điều gì đó, cả thế giới này có nghĩa vụ phải tuân theo.

“Em phải kể cho anh nghe vào lúc nào đây?” Tôi vặc lại. “Từ lúc chuyện đó xảy ra, em không hề gặp anh. Ngoại trừ vài lần ngoại lệ bất khả kháng thì anh đã làm rất tốt việc tránh mặt em cả tuần.”

“Anh không tránh em,” Grayson chối, nhưng anh thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.

Trong đầu tôi văng vẳng lời của Max về việc tôi không thích đòi hỏi. Thật khó chịu khi những lời cậu ấy nói hoàn toàn đúng.

“Em đã đến gặp mẹ anh.” Grayson không hỏi, mà là khẳng định.

Tôi trừng mắt nhìn Eli, người có vẻ như đã để “mồm miệng đi chơi xa”.

“Này,” Eli nói, giơ hai tay lên thề. “Anh không hề nói gì.”

“Oren?” Tôi hỏi Grayson, mặt cau có. “Hay Alisa?”

“Không ai cả,” Grayson đáp, chuyển ánh nhìn sang tôi. “Anh đã nhìn thấy bức ảnh chụp em ở khách sạn. Anh có thừa khả năng tự suy luận.”

Tôi cố gắng không suy diễn quá nhiều về câu nói cuối cùng của Grayson, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về suy luận của Max về bức ảnh đó của tôi và Jameson. Đó có phải là lý do mà Grayson hành xử thế này không?

Mày là người đã rút lui, tôi thầm nghĩ. Đó là điều mày muốn.

“Nếu em cần gì từ Skye,” Grayson nói, giọng căng thẳng, “chỉ cần nói với anh một câu là được.”

Tôi nhớ lại điều mà tôi cần từ Skye. Điều mà bà ấy đã xác nhận. Đột nhiên, tôi thấy không còn gì khác quan trọng nữa.

“Hôm nay anh đã gặp Jameson chưa?” Tôi hỏi Grayson, cơ bụng quặn thắt. “Anh ấy đã trốn học. Anh ấy... có đến tìm anh không?”

“Không.” Quai hàm của Grayson siết chặt. “Có chuyện gì thế?”

Vậy là Jameson vẫn chưa nói với Grayson về bố của mình, nhưng tôi cảm thấy mình không nên làm thế. “Bọn em khám phá ra được một chuyện.” Tôi hướng ánh nhìn xuống sàn. “Về những tổ chức từ thiện được nhắc đến trong di chúc.”

“Em vẫn không ngừng lại.” Grayson lắc đầu. Hai cánh tay của anh buông thõng ở hai bên, nhưng tôi để ý thấy ngón tay cái của bàn tay phải của anh đang cọ xát vào mặt sau của ngón tay trỏ - một sự mất kiểm soát nhỏ khiến tôi nghĩ anh sắp sửa bùng nổ khủng khiếp hơn. “Và Jameson cũng vậy,” anh tiếp tục. Đoạn Grayson xoay người lại, căng thẳng hiện rõ trên cần cổ và quai hàm, dù giọng nói vẫn bình tĩnh đến chết người. “Còn bây giờ xin thứ lỗi, anh phải nói chuyện với em trai của mình.”