← Quay lại trang sách

Chương 28

Tôi đi theo Grayson. Eli đi theo tôi. Đáng khen cho Grayson là anh không tốn quá nhiều thời gian trước khi từ bỏ nỗ lực cắt đuôi tôi. Tôi theo chân anh lên tận tầng ba. Sau khi đi qua một loạt hành lang ngoằn ngoèo, chúng tôi lại tiếp tục leo lên một đoạn cầu thang có tay vịn được làm bằng sắt và dừng lại trước một hốc tường với một chiếc máy khâu kiểu cổ đặt trong góc. Các vách tường được phủ kín bằng mền. Grayson nhấc một trong số chúng lên, để lộ một đường hầm hẹp.

“Nếu giờ anh bảo em quay về phòng thì em có về không?” Anh ấy hỏi tôi.

“Không đời nào,” tôi đáp.

Grayson thở dài. “Đi sâu vào trong khoảng ba mét, em sẽ thấy một cái thang.” Anh giữ mền và chờ đợi, cằm trễ xuống, mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Thế giới có thể uốn cong theo ý muốn của Grayson Hawthorne - nhưng tôi thì không.

Bỏ Eli lại phía sau, tôi dùng cả tứ chi để bò vào đường hầm. Tôi có thể cảm nhận và nghe thấy Grayson đang ở phía sau tôi, nhưng anh không mở miệng cho đến tận khi tôi bắt đầu leo lên thang, “Có cửa sập ở bên trên. Cẩn thận nhé. Cạnh cửa sắc lắm.”

Tôi cố gắng chống lại thôi thúc muốn quay lại nhìn anh, loay hoay mở cánh cửa và trèo ra ngoài. Ánh mặt trời gay gắt chiếu vào mắt tôi, khiến tôi phải chớp mắt liên tục. Tôi đã hy vọng nó là một tầng áp mái, chứ không phải mái nhà.

Nơi tôi trèo ra là một khoảng trống nhỏ, bằng phẳng, diện tích chừng hơn hai mét vuông, nép mình giữa những góc lớn của đường bao mái Nhà Hawthorne. Jameson đang dựa lưng vào mái nhà, mặt ngửa lên trời, như thế đang tắm nắng.

Anh đang cầm một con dao trong tay.

“Em giữ thứ đó ư?” Grayson bước lên mái nhà ngay sau tôi.

Jameson, mắt vẫn nhắm nghiền, xoay tròn con dao trên tay. Tay cầm gắn với lưỡi dao tách ra làm đôi, để lộ một ngăn chứa bí mật. “Trống rỗng.” Jameson mở mắt và đóng nó lại. “Lần này.”

Miệng Grayson mím lại thành một đường thẳng. “Tôi triệu hồi...”

“Ôi không,” tôi quyết liệt nói. “Đừng như vậy nữa. Không ai triệu hồi bất cứ thứ gì ở đây cả!”

Jameson nhìn tôi. Đôi mắt màu xanh lục của anh long lanh, phủ một tầng sương mờ. “Em nói với anh ấy rồi à?” Anh hỏi tôi.

“Nói gì với anh cơ?” Grayson nói, giọng bén nhọn.

“Chà, vậy là hiểu rồi.” Jameson đẩy người đứng dậy. “Người thừa kế, trước khi chúng ta tiết lộ bí mật, anh muốn em hứa cho anh một chiếc máy bay.”

“Máy bay?” Tôi hoài nghi nhìn anh.

“Em có nhiều máy bay lắm mà.” Jameson mỉm cười. “Anh chỉ muốn mượn một cái thôi.”

“Tại sao em lại cần máy bay?” Grayson nghi ngờ hỏi.

Jameson phớt lờ câu hỏi đó của anh trai mình.

“Được thôi,” tôi nói với anh ấy. “Anh có thể lấy một chiếc máy bay của em.” Thêm một câu nói nữa mà tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ nói.

“Tại sao em lại cần máy bay?” Grayson nhắc lại câu hỏi qua kẽ răng.

Jameson ngước lên nhìn bầu trời, đoạn trả lời, “Đường của Colin được thành lập để tưởng nhớ Colin Anders Wright.” Tôi tự hỏi không biết Grayson có thể nghe ra thái độ ẩn bên dưới giọng nói của Jameson hay không. Không hẳn là buồn, cũng chẳng phải hối tiếc - chỉ là một thứ gì đó. “Colin là một trong số các nạn nhân của vụ hỏa hoạn trên Đảo Hawthorne. Tổ chức từ thiện được chú của ông ấy lập ra.”

“Và?” Grayson đang dần mất bình tĩnh.

Jameson đột ngột nhìn về phía tôi. Anh không thể nói ra điều đó. Anh không thể là người nói điều đó với Grayson.

Tôi mím chặt môi và hít vào một hơi thật sâu. “Tên của người chú đó là Sheffield Grayson .”

Đáp lại thông tin đó là sự im lặng tuyệt đối. Grayson Hawthorne không phải là người thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi có thể cảm nhận rất rõ từng thay đổi tinh tế trên biểu cảm khuôn mặt anh.

“Đó là lý do hai em tới tìm Skye,” Grayson nói. Giọng anh đanh lại, đầy căng thẳng.

“Mẹ xác nhận chuyện này rồi, Gray.” Jameson xé toạc lớp băng che lấp sự thật. “Ông ấy là bố của anh.”

Grayson một lần nữa rơi vào trầm tư. Bất ngờ, Jameson di chuyển và ném con dao về phía anh ấy. Grayson vung tay bắt lấy cán dao.

“Ông già không thể không biết chuyện này,” Grayson gay gắt nói. “Ông đã thêm tổ chức Đường của Colin vào di chúc của mình từ hai mươi năm trước.” Những thớ cơ trong cổ họng Grayson thắt lại. “Có phải ông đang cố gắng ám chỉ Skye?”

“Hoặc đang để lại manh mối cho bà ấy?” Jameson phản bác. “Ngẫm về chuyện này mà xem, Gray. Ông ngoại để lại cho chúng ta một manh mối trong bản di chúc mới hơn của ông. Có lẽ đây là một mánh cũ mà ông từng dùng trước đây.”

“Đây không chỉ là một manh mối ,” Grayson nói, giọng trầm thấp và gay gắt. “Đây là...” Anh không thể nói thành lời cụm bố của anh.

“Em biết.” Jameson sải bước đến đứng trước mặt anh trai mình, cúi thấp xuống để trán mình chạm vào trán của Grayson. “Em biết, Gray. Nếu anh coi đây chỉ là một trò chơi thì nó sẽ không đau lòng đến thế đâu.”

Tôi gục ngã trước cảm giác rằng lúc này tôi không nên ở đây, rằng tôi không nên nhìn thấy hai người họ trong hoàn cảnh như thế này.

“Không gì có thể ảnh hưởng đến anh,” Grayson cứng rắn đáp lại, “trừ khi anh cho phép.”

Tôi định quay đi, nhưng Grayson đã kịp bắt được chuyển động của tôi qua khóe mắt. Anh lùi xa khỏi Jameson và quay sang nói với tôi. “Người tên Sheffield Grayson này biết đâu sẽ biết điều gì đó liên quan tới vụ hỏa hoạn, Avery. Liên quan tới cả Toby nữa.”

Thế giới của Grayson vừa vỡ tan trước tiết lộ động trời về bố đẻ của mình, vậy mà anh vẫn nghĩ về tôi. Về Toby. Về chữ ký trên giấy khai sinh của tôi.

Anh biết tôi sẽ không dừng lại. “Anh không cần nhúng tay vào chuyện này đâu,” tôi nói với anh.

Tay Grayson siết chặt cán dao. “Không ai trong hai đứa chịu để yên chuyện này. Nếu anh không thể ngăn hai đứa lại thì ít nhất anh cũng phải đảm bảo có ai đó đủ khả năng phán đoán đúng đắn giám sát quá trình này.”

Trong nháy mắt, Grayson ném con dao trở lại cho Jameson. Jameson nhẹ nhàng đón lấy nó.

“Em sẽ lo liệu chuyện máy bay.” Jameson mỉm cười với anh trai mình. “Chúng ta sẽ khởi hành lúc bình minh.”