← Quay lại trang sách

Chương 29

Chúng ta không bao gồm tôi. Để được thừa kế, tôi buộc phải sống tại Nhà Hawthorne trong vòng một năm. Tôi không chắc mình có được phép đi ra khỏi phạm vi bang Texas hay không, và ngay cả khi có cách thì tôi cũng không muốn để bản thân xen vào chuyện này. Grayson có quyền gặp bố mình mà không có tôi theo cùng. Anh đã có Jameson, và tôi không thể rũ bỏ cảm giác đây là điều mà hai anh em họ phải làm cùng nhau.

Mà không có tôi ở đó.

Vậy nên tôi đã đến trường vào ngày hôm sau, tránh xa mọi rắc rối, và chờ đợi. Trong giờ học, tôi liên tục kiểm tra điện thoại, mong đợi nhận được một tin nhắn cập nhật từ hai người kia. Rằng họ đã hạ cánh xuống Phoenix. Rằng họ đã liên hệ được - hoặc chưa cũng được. Chỉ cần là một điều gì đó thôi.

“Tớ có thể hỏi cậu xem các anh trai của tớ đang ở đâu.” Xander chạy đến đi bên cạnh tôi trên hành lang. “Tớ cũng có thể hỏi cậu họ đang làm gì. Hoặc...” Cậu ấy nở một nụ cười giễu cợt với tôi. “Tớ có thể mời gọi cậu về với phe bóng tối thông qua sức mạnh áp đảo tỏa ra từ thần thái của tớ.”

“Phe bóng tối?” Tôi khịt mũi.

“Nếu tớ tự suy luận thì có ổn không nhỉ?” Xander hỏi khi chúng tôi đi đến trước cửa lớp học tiếp theo của tôi. “Tớ có thể suy luận!” Cậu ấy nhăn tít mặt lại, rồi cười toe toét. “Thôi nào, Avery. Đây là trò chơi của tớ. Những ông anh trai của tớ ngốc nghếch lắm, đặc biệt còn kém thu hút hơn tớ nữa. Người cậu cần đối phó là tớ cơ.”

Cậu ấy theo tôi vào lớp và tự động ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Hawthorne,” Tiến sĩ Meghani thích thú nhìn cậu ấy. “Nếu cô không lầm thì em không có tên trong danh sách lớp này.”

“Em rảnh từ giờ cho đến lúc ăn trưa,” Xander trả lời giáo viên. “Và em cần kiếm việc gì đó có ý nghĩa để làm.”

Nếu là bất kỳ ngôi trường nào khác thì chẳng có học sinh nào dám nói như vậy với giáo viên. Mà nếu đó là một người khác chứ không phải người nhà Hawthorne thì cậu ấy đã chẳng thể đứng đây ngay lúc này, nhưng Tiến sĩ Meghani lại chấp thuận chuyện đó. “Ở buổi học trước,” cô cất lời giảng, “chúng ta đã thảo luận về khoảng trắng trong nghệ thuật tạo hình. Hôm nay, cô muốn các em lập các nhóm nhỏ và cùng nhau tạo dựng khái niệm cho các giá trị tương đương trong các loại hình nghệ thuật khác. Khoảng trắng có vai trò gì trong văn học? Kịch nghệ? Khiêu vũ? Ý nghĩa có thể được tạo thành - hoặc nhấn mạnh - thông qua các lỗ hổng hoặc khoảng trống có mục đích như thế nào? Khi nào thì không có gì trở thành một thứ gì đó ?”

Tôi nghĩ về chiếc điện thoại của tôi. Về việc mất liên lạc với Jameson và Grayson.

“Cô hy vọng sẽ nhận được một bài luận khoảng hai ngàn từ viết về chủ đề này và một bản kế hoạch cho một buổi khám phá nghệ thuật trước cuối tuần sau.” Tiến sĩ Meghani vỗ hai tay vào nhau. “Bắt đầu làm đi.”

“Cậu nghe giáo viên nói rồi chứ,” Xander ngồi bên cạnh tôi nhắc nhở. “Bắt đầu làm thôi nào.”

Tôi lén nhìn vào điện thoại của mình lần nữa. “Tớ đang chờ tin tức từ các anh trai của cậu đây,” tôi thấp giọng thừa nhận, cố làm ra vẻ đang suy ngẫm sâu sắc về ý nghĩa thực sự của nghệ thuật.

“Về cái gì?” Xander gợi chuyện.

Tiến sĩ Meghani đi ngang qua bàn của chúng tôi, tôi chờ cho đến khi cô đi xa hẳn rồi mới tiếp tục nói. “Cái tên Sheffield Grayson có ý nghĩa gì với cậu không?” Tôi hỏi Xander.

“Đương nhiên là có rồi!” Cậu ấy vui vẻ đáp lại. “Tớ đã tạo ra một cơ sở dữ liệu về các nhà tài trợ lớn cho tất cả các tổ chức từ thiện của chúng ta. Cái tên Sheffield Grayson xuất hiện trong danh sách đó chính xác hai lần.”

“Đường của Colin,” tôi nói ngay lập tức. “Và...”

“Nhà Camden.”

Tôi đã tạm gác cái tên đó để xem xét trong tương lai. “Cậu thấy ảnh của Sheffield Grayson chưa?” Tôi khẽ hỏi Xander. Cậu có biết ông ấy có quan hệ gì với anh trai của cậu không?

Sau khi nghe tôi hỏi vậy, cậu ấy lập tức lên mạng tra cứu hình ảnh, đoạn hít vào một hơi thật mạnh. “Ôi chà!”

Xander, bằng cách nào đó, đã thuyết phục được Tiến sĩ Meghani rằng tôi định tiếp cận bài luận của mình bằng cách so sánh khoảng trắng trong tự nhiên với khoảng trắng trong nghệ thuật, và cô ấy đã cho phép chúng tôi ra ngoài hết thời gian còn lại của tiết học. Khi chúng tôi đi vào phạm vi của khu rừng rậm nằm ngay phía nam của viên kim cương bóng chày, Xander dừng lại, và tôi làm theo. Cách đó hơn một mét, Eli cũng thế.

“Chúng ta đang chờ đợi điều gì vậy?” Tôi hỏi.

Xander chỉ tay về phía trước. Tôi thấy Rebecca đang đi về phía chúng tôi từ cách đó khoảng một trăm mét.

“Tớ bắt đầu hiểu tại sao cậu lại gọi phe của cậu là phe bóng tối rồi,” tôi lẩm bẩm.

“Ông già yêu thương Rebecca lắm,” Xander bảo tôi. “Bex rất hiểu ông, và tớ không nghĩ là ông muốn tớ làm chuyện này một mình.”

Tôi chĩa ngón tay về phía mình, rồi nói, “Cậu đâu có một mình.”

“Cậu cùng phe với tớ sao? Không phải với Jamie ư?” Xander nhìn tôi, hỏi tiếp. “Gray cũng không hả?”

“Tại sao cứ nhất định phải chia phe thế?” Tôi hỏi.

“Đúng luật là thế. Luật của Nhà Hawthorne.” Rebecca dừng lại trước mặt tôi. Tôi quay sang nhìn cô ấy thì cô ấy cúi mặt xuống. “Cậu nói là cậu có tin tức?” Rebecca hỏi Xander.

“Chờ Thea đến đã nhé,” Xander gợi ý.

“Thea?” Tôi càu nhàu.

“Thea là một cô nàng xảo quyệt đầy thu hút và ghét phải thất bại.” Xander hoàn toàn không hối lỗi. “Tớ thích điều đó vì nó sẽ làm tăng tỷ lệ thành công của tớ.”

“Cô ấy cũng là cháu gái của Zara,” tôi không thể không chỉ ra thực tế đó. “Và cô ấy ghét cậu, ghét các anh trai của cậu.”

“Nói là ghét thì lại nặng nề quá,” Xander thoái thác. “Thea chỉ yêu quý chúng ta theo cách có phần tiêu cực và đôi khi hơi nghiêm khắc mà thôi.”

“Thea không đến,” Rebecca nói, làm đứt quãng cuộc tranh luận giữa Xander và tôi.

“Cô ấy không đến ư?” Xander nhướn chiếc lông mày lẻ loi của mình lên.

“Tớ chỉ...” Rebecca hít vào một hơi, làn gió quấn quýt thổi tung mái tóc màu đỏ sẫm của cô ấy. “Tớ không thể, Xan. Không phải hôm nay.”

Hôm nay làm sao cơ?

“Manh mối mới là gì thế?” Rebecca hỏi, vẻ mặt cầu xin Xander đừng ép buộc cô ấy thêm nữa. “Chúng ta biết thêm được gì rồi?”

Xander khẽ gật đầu, rồi đi thẳng vào vấn đề. “Một trong số những người mà chúng ta cần phải quan tâm là bố của Grayson. Tớ đoán là Jamie và Gray đang liên hệ với ông ấy rồi. Cho đến lúc tìm ra được điều mà họ đã tìm ra, thì lựa chọn duy nhất của chúng ta là lần theo một manh mối khác của tớ.”

“Manh mối khác là gì?” Tôi hỏi.

“Nhà Camden,” Xander dứt khoát trả lời. “Sau khi đối chiếu quan hệ của các nhà tài trợ chính với các nạn nhân trên Đảo Hawthorne, tớ thu được hai kết quả phù hợp. Gia đình của David Golding là nhà tài trợ bạch kim. Chú của Colin Anders Wright cũng góp một khoản tài trợ một lần, nhưng rất hào phóng. Dù tớ chưa xác định được bất kỳ khoản quyên góp trực tiếp nào từ ông tớ, nhưng tớ có một giả thuyết.”

“Toby từng là bệnh nhân ở đây,” tôi xen ngang. “Nan đã kể cho tớ chuyện đó.”

“Tớ gần như có thể khẳng định chắc chắn rằng cả ba chàng trai đều từng ở Nhà Camden,” Xander nói. “Tớ nghĩ đó là nơi họ gặp nhau.”

Tôi nghĩ về mẫu tin tức liên quan đến vụ hỏa hoạn. Về giả thuyết đã có một bữa tiệc hoang dại, vượt khỏi tầm kiểm soát ở đó. Và về cách thảm kịch này bị đổ lỗi, hết lần này đến lần khác, cho Kaylie Rooney, trong khi ba chàng trai trẻ xuất chúng kia tiệc tùng ngay sau khi rời khỏi trại cai nghiện.

“Nếu họ từng gặp gỡ ở Nhà Camden,” Rebecca chậm rãi nói từng từ, “thì...”

“Chính xác là thế! Rồi... sao ?” Xander chuyển chủ đề nhanh đến chóng mặt.

“Từ chuyện này có thể suy ra được trạng thái tâm trí của họ vào mùa hè năm đó,” tôi nói. “Nguyên nhân dẫn đến vụ hỏa hoạn.”

“Vụ hỏa hoạn,” Rebecca lặp lại lời tôi, “và cái chết của họ.” Cô ấy nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, lắc đầu và lùi dần về phía sau. “Tớ xin lỗi, Xan. Tớ muốn chơi trò chơi này. Tớ muốn giúp cậu. Tớ muốn được cùng cậu làm chuyện này, và chắc chắn tớ sẽ làm thế, được chứ? Nhưng không phải hôm nay.”