← Quay lại trang sách

Chương 30

Tôi phải mất một khoảng thời gian lâu hơn bình thường mới có thể chắp nối các dữ kiện lại với nhau, và nhận ra đầu tuần vừa rồi, khi Rebecca nói rằng sinh nhật của Emily vào thứ Sáu - tức là hôm nay - cô ấy đã không hề nói dối. Thea cũng không nói dối khi nói rằng sẽ có một buổi gây quỹ tưởng niệm.

Buổi gây quỹ đó với buổi gây quỹ mà Alisa đã lên kế hoạch cho tôi tham dự là một.

“Chị đã sắp xếp cho em một buổi học với Landon vào chiều nay. Cô ấy trống ít lịch lắm, vậy nên có thể chúng ta sẽ phải vừa học vừa làm tóc và trang điểm.”

Tôi thắt dây an toàn, nheo mắt nhìn Alisa trong khi Eli yên vị ở ghế hành khách phía trước. “Chị chưa nói với em rằng buổi tưởng niệm tối nay là dành cho Emily Laughlin.”

“Vậy ư?” Alisa đáp mà không có vẻ gì là thấy tội lỗi. “Trung học Heights đang xây dựng một nhà nguyện mới để vinh danh em ấy.”

Tôi nghe thấy tiếng ho vang lên từ ghế lái và nhận ra người lái xe hôm nay không phải là Oren. Tóc người này dài hơn và cũng sáng màu hơn. Tôi gần như đã quen với việc Eli theo sát tôi như hình với bóng ở trường, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi bản di chúc được đọc lên, Oren sẵn sàng để tôi ở ngoài tầm mắt của mình. “Oren đâu rồi ạ?” Tôi hỏi.

“Ông ấy đang bận việc khác,” người lái xe đáp. “Đã có chuyện xảy ra.”

“Chuyện gì thế ạ?” Tôi nhấn mạnh, nhưng không nhận được phản hồi. Tôi nhìn Alisa, nhưng chị ấy chỉ nhún vai và lảng sang chuyện khác.

“Em sẽ không tình cờ biết tại sao Jameson và Grayson lại lấy một trong số chuyên cơ của em đi đấy chứ?”

Trở lại Nhà Hawthorne, chúng tôi thấy Oren đang đứng đợi ở cửa với chuyện mà ông ấy phải giải quyết.

“Max?” Tôi choáng váng khi nhìn thấy cậu ấy. Chúng tôi không gặp nhau hơn một năm rồi, vậy mà giờ Max đang ở đây, mái tóc đen búi thành những búi rối bù ở hai bên đầu.

Cậu ấy cười rạng rỡ với tôi, sau đó bắn cái nhìn đau khổ nhất thế giới về hướng Oren. “Cuối cùng cậu cũng về rồi! Avery à, cậu có thể nói với Ngài Vệ sĩ đây là tớ không phải một kẻ gây đe dọa đến an ninh không?”

Cú sốc của tôi vơi dần đi. “Max!” Tôi tiến một bước về phía cậu ấy, và chỉ chờ có thế, Max lập tức lao thẳng về phía tôi. Cậu ấy ôm tôi. Siết chặt. “Cậu làm gì ở đây vậy?” Tôi hỏi.

Cậu ấy nhún vai, “Tớ đã nói với cậu rằng tớ đang xem xét một chuyến đi tình nguyện mà. Tớ ở đây để mang tình yêu của Chúa đến cho những kẻ tỷ phú khốn khổ, bảo thủ này. Đây là một công việc chẳng mấy tốt đẹp, nhưng vẫn cần có ai đó đảm nhiệm trọng trách.”

“Cậu ấy đùa đấy ạ,” tôi nói với Oren. “Có lẽ vậy.” Tôi quan sát Max kỹ hơn. Dù tôi rất vui khi được gặp Max nhưng tôi biết chắc rằng bố mẹ của cậu ấy chắc chắn không đồng ý cho cậu ấy đi như thế này. Max đang mạo hiêm thách thức họ.

Và đó cũng là lúc tôi nhận ra: “Hôm nay cũng là sinh nhật cậu.”

“Cũng?” Trong tích tắc, tôi nhìn ra được sự tổn thương ẩn sau đôi mắt của cậu ấy, nhưng cậu ấy nhanh chóng gạt nó đi. “Tớ mười tám tuổi rồi.” Max đã chính thức được luật pháp công nhận là người lớn. Bố mẹ cậu ấy đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, hay cậu ấy tự đi? “Cậu có thừa phòng ngủ nào không?” Cậu ấy hỏi, tỏ vẻ mình vẫn ổn.

Tôi siết chạt tay cậu ấy, rồi trả lời. “Tớ có khoảng bốn mươi phòng.”

Max trao cho tôi nụ cười dũng cảm nhất, bất khả chiến bại nhất của Maxine Liu. “Vậy một cô gái phải làm gì để có thể được thăm thú quanh đây?”

Dẫn Max đi tham quan dinh thự được mười phút thì điện thoại tôi reo lên. Tôi nhìn vào màn hình. “Jameson,” tôi thông báo.

Max nhìn tôi, rồi nói, “Đừng quan tâm đến tớ.” Cậu ấy cười rạng rỡ. “Cứ vờ như tớ không có ở đây đi.”

Tôi trả lời cuộc gọi. “Có chuyện gì thế ạ? Mọi thứ ổn cả chứ?”

“Ngoại trừ việc ông anh trai bảo thủ của anh nhất định không chịu chơi trò Uống hay Luống cuống trong khi chờ đợi?” Jameson luôn có cách khiến mọi thứ nghe giống như một trò đùa - một trò đùa đen tối. “Mọi chuyện đều suôn sẻ cả.”

“Uống hay Luống cuống?” Tôi hỏi. “Không - đừng trả lời câu đó. Chính xác thì các anh đang chờ đợi gì vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng mất một nhịp. “Sheffield Grayson cũng được bảo vệ chặt chẽ y như chúng ta. Không thể tiếp cận được ông ấy trừ khi ông ấy muốn.”

Tim tôi thắt lại. “Ông ấy không muốn Grayson đến gần mình.” Ngực tôi hơi thắt lại khi nghĩ đến chuyện đó. “Anh ấy ổn chứ ạ?”

Jameson không trả lời câu hỏi đó. “Grayson có rất nhiều danh thiếp - anh đã chế nhạo anh ấy không thương tiếc vì chuyện đó. Anh ấy đã viết thông tin của khách sạn bọn anh đang ở lên mặt sau của một tấm danh thiếp, rồi đưa nó cho bảo vệ ở cổng dinh thự nhà Grayson.”

Jameson càng cố tỏ ra là chuyện chẳng có gì quan trọng thì tôi càng đau lòng cho Grayson. “Và rồi anh cứ đợi như thế,” tôi khẽ nói.

Đầu dây bên kia lại im lặng. “Bọn anh cùng đợi.”

Giọng Jameson nghe có vẻ nặng nề. Việc anh để cho tôi nghe ra được cảm xúc đó thật đáng ngạc nhiên.

“Đừng lo lắng, Người thừa kế.” Jameson lại quay trở lại vẻ đùa giỡn thường ngày. “Anh sẽ thắng thế trên mặt trận Uống hay Luống cuống nếu bọn anh phải chờ ở đây lâu hơn nữa.”

Khi tôi gác máy, Max thực sự đã vồ lấy tôi để hỏi chuyện. “Anh ấy nói gì thế?”

“Vậy là các chàng trai mà cậu muốn đưa máy fax [1] đã lấy chuyên cơ của cậu để bay đến Arizona với hy vọng người bố bí ẩn của một trong các chàng trai vừa được nói tới biết điều gì đó về vụ hỏa hoạn bi kịch và chết chóc xảy ra nhiều năm trước.”

“Nói chung là thế,” tôi đáp lời Max. Ngoại trừ việc tớ không đưa máy fax cho ai cả.”

“Chỉ có tâm trí và đôi mắt cậu là muốn thế thôi,” Max nghiêm nghị nói.

“Max!” Tôi lớn giọng, sau đó lật ngược thế cờ với cậu ấy. “Cậu có nói cho tớ biết là cậu đang làm gì ở đây không hả? Cả hai bọn mình đều biết thừa là cậu đang không ổn.”

Max hướng ánh mắt lên trần nhà cao sáu mét. “Có lẽ là tớ không ổn thật. Nhưng tớ đang đứng giữa sân chơi bowling trong nhà cậu . Nơi này thật không thể tin nổi!”

Nếu Max muốn tìm kiếm thứ gì đó gây xao nhãng thì cậu ấy đã đến đúng nơi rồi đấy.

“Cậu còn bỏ qua điều gì khác trong Cuộc sống Điên đảo của Tỷ phú Avery không?”

Một khi Max đã không muốn nhắc đến thì cách tốt nhất là ép cậu ấy phải nói ra. “Còn một điều nữa,” tôi nói. “Cậu nhớ Emily không?”

“Đã qua đời và để lại hàng ngàn mảnh vỡ phía sau?” Max trả lời ngay lập tức. “Sự mất mát vẫn xoáy sâu, dày vò tất cả những người chơi trong bi kịch của cô ấy đến tận ngày hôm nay? Có, tớ có nhớ Emily.”

“Tối nay, tớ sẽ tham dự một buổi gây quỹ tưởng nhớ cô ấy.”

Max nói trại fuck (mẹ kiếp) thành fax (máy fax).