← Quay lại trang sách

Chương 31

“Em đã phát triển luận điểm nói và chủ đề cá nhân đến đâu rồi?” Landon hỏi. Rõ ràng chị ấy không có chút e ngại nào về việc chất vấn tôi trong khi mặt tôi đang được đánh khối, còn mái tóc thì rối bù.

“Cậu có chủ đề cá nhân ư?” Max bước đến bên cạnh tôi. “Có phải là đập tan chế độ phụ quyền không? Tớ hy vọng là thế.”

“Tớ thích chủ đề đó đấy,” tôi trả lời Max. “Tại sao cậu không đưa ra thêm một vài luận điểm nói nữa nhỉ?”

“Ngồi yên nào.” Một bàn tay rắn chắc nắm lấy cằm tôi.

Landon hắng giọng. “Chị không nghĩ đó là một chủ đề khôn ngoan,” chị ấy bảo tôi và tế nhị liếc nhìn sang Max.

“Đập tan chế độ phụ quyền luôn là một lựa chọn khôn ngoan,” Max đảm bảo.

“Nhìn lên đi,” chuyên viên trang điểm yêu cầu. “Chị sẽ bắt đầu trang điểm mắt cho em.”

Nghe giọng chị ấy thật giống như đang thông báo điềm xấu. Cố gắng không chớp mắt, tôi nghiến răng. “Tại sao chị lại không tiết kiệm thời gian và công sức của chúng ta bằng cách nói cho em biết chị muốn em nói gì nhỉ?” Tôi hỏi Landon.

“Chúng ta cần truyền đạt cho mọi người thấy em rất thấu hiểu và biết ơn cơ hội mà mình được trao cho, có quan hệ tốt với gia đình Hawthorne, và đặc biệt sẽ không có chuyện em khiến vô số ngành công nghiệp hàng tỷ đô-la rơi vào hỗn loạn.” Chị ấy ngừng lại một giây, rồi tiếp tục. “Nhưng việc làm thế nào để truyền đạt được hết những điều đó phụ thuộc vào em. Nếu chị viết sẵn kịch bản cho em thì nói ra sẽ không tự nhiên, vậy nên em cần phải làm việc này, Avery ạ. Phải nói một lời thật lòng về trải nghiệm này của mình thì em sẽ nói gì?”

Tôi nghĩ về Nhà Hawthorne, về những chàng trai sống ở đây, về những bí mật ẩn sâu sau những bức tường. “Thật không thể tin nổi!”

“Tốt,” Landon đáp. “Và?”

Cổ họng tôi thắt lại. “Em ước mẹ em ở đây.”

Tôi ước bà ấy có thể nhìn thấy tôi. Tôi ước tôi có tiền - một chút cũng được - khi bà ấy đổ bệnh. Tôi ước tôi có thể hỏi bà ấy về Toby Hawthorne.

“Em đi đúng hướng rồi đấy,” Landon nói với tôi. “Thật sự. Nhưng ở thời điểm hiện tại, tốt nhất vẫn nên tránh nói về mẹ của em.”

Nếu có thể, chắc hẳn lúc này tôi sẽ nhìn thẳng vào mắt bà mà giãi bày, nhưng thực tế phũ phàng dội lại rằng cằm tôi đang bị thô bạo giật mạnh về phía sau, và tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Tại sao chị ấy lại không muốn tôi nói về mẹ?

Hai tiếng sau, tôi mặc một chiếc váy lụa cao cấp dài đến đầu gối, màu hoa oải hương, áo khoác ngoài bằng ren đen tinh xảo, đẹp đến nức lòng. Thay vì đi giày cao gót, tôi đi một đôi bốt cao đến đầu gối - màu đen, da lộn và không thoải mái chút nào. Đoan trang, pha chút cá tính, hình ảnh đặc trưng của tôi.

Tôi vẫn đang suy nghĩ về Landon - và mẹ tôi.

“Tớ đã tìm hiểu được vài chuyện.” Max chờ cho đến khi chỉ còn hai chúng tôi rồi mới nói. “Có vẻ như có một tờ báo lá cải vẫn đang thêu dệt những câu chuyện về mẹ cậu.”

“Họ nói gì?” Tôi hỏi. Nhịp tim của tôi tăng lên. Chiếc váy mà tôi đang mặc bó sát đến nỗi tôi gần như chắc chắn người khác có thể nhìn thấy trái tim tôi đang đập liên hồi bên trong. Có phải giới truyền thông đang nghi ngờ mẹ tôi nói dối về bố tôi không? Tôi cố kìm nén suy nghĩ đó.

“Tờ báo lá cải đó khẳng định mẹ cậu vẫn còn sống dưới một cái tên giả.” Max đưa tôi chiếc điện thoại của cậu ấy. “Cho đến giờ thì vẫn chưa có ai đẩy câu chuyện đi xa hơn, có thể đó chỉ là tin đồn nhảm, nhưng...”

“Nhưng Landon không muốn tớ nói về mẹ tớ,” tôi kết thúc câu nói của Max. Tôi nhắm chặt đôi mắt màu khói của mình lại trong giây lát. “Bà ấy không có gia đình,” tôi nói với Max khi mở mắt ra. “Chỉ có bà ấy và tớ thôi.” Tôi nghĩ đến mọi phỏng đoán nực cười mà tôi từng đưa ra trong trò chơi Tôi Có Một Bí Mật. Đã hơn một lần tôi bước chân xuống con đường bí-mật-ẩn-dưới-một-danh-tính-giả.

“Vậy thì cũng có lý,” Max nói. “Chẳng phải Toby cũng sống dưới một cái tên giả đó sao?”

Điều đó dấy lên cả một biển câu hỏi mà tôi đang cố tránh: Chính xác thì làm thế nào mà mẹ tôi lại dính líu đến con trai của Tobias Hawthorne? Bà có biết ông thực sự là ai không?

Một tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ dòng suy nghĩ của tôi. “Em sẵn sàng chưa?” Alisa gọi.

“Có chắc là em không thể bỏ qua sự kiện này không ạ?” Tôi đáp lại.

“Em có năm phút.”

Tôi quay về phía Max. “Bọn mình mặc cùng một cỡ,” tôi nói.

“Và tớ có thể hỏi lý do tại sao cậu lại nói thế không?” Max hỏi, đôi lông mày màu nâu của cậu ấy nhíu lại.

Tôi dẫn cậu ấy đến tủ quần áo của tôi. Khi tôi mở tung cửa tủ ra, Max thực sự đã thở hổn hển khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. “Mặc đồ vào đi, cô gái. Hôm nay là sinh nhật cậu mà. Tớ không đi đến đó một mình đâu.”