← Quay lại trang sách

Chương 32

Không gian trong căn phòng lớn nhất của Trung học Heights được gọi là Phòng sinh hoạt chung. Nó vừa là phòng chờ, vừa là không gian hội họp. Đêm nay, Phòng sinh hoạt chung khoác lên mình một diện mạo mới. Những tấm rèm vàng được treo dọc hai bên phòng. Nội thất vốn có được thay thế bằng hàng chục chiếc bàn tròn. phủ khăn lụa màu tím đậm. Màu sắc yêu thích của Emily. Gần phía trước căn phòng là hai bức tranh khổng lồ đặt trên giá vẽ vàng. Một bức là tranh phác thảo nhà nguyện mới của kiến trúc sư. Bức còn lại là ảnh của Emily Laughlin. Tôi đã cố gắng không nhìn vào nó - nhưng không thành công.

Tóc của Emily có màu vàng dâu, xoăn lọn tự nhiên, vừa đủ để khiến vẻ ngoài của cô ấy trông hơi khó đoán. Làn da của cô ấy mịn màng đến khó tin, đôi mắt như thấu tỏ mọi sự trên đời. Emily không xinh đẹp bằng Rebecca, nhưng có gì đó ở cách cô ấy cười...

Tôi không thể ngừng nghĩ rằng có khi Jameson và Grayson không có mặt ở đây lại là một điều tốt. Cả hai người họ đều từng yêu cô ấy. Không biết chừng bây giờ vẫn vậy.

Ở bên cạnh, Xander nghiêng người chạm vào vai tôi. Alisa đã nghiêm khắc yêu cầu Xander phải ở sát bên tôi, y hệt như cách chị ấy miễn cưỡng chỉ định Nash làm người hộ tống cho Libby tối nay. Một phần trong kế hoạch giải quyết hậu quả mà chúng tôi phải làm là thể hiện cho người ngoài thấy tôi có quan hệ tốt với gia đình Hawthorne - nhưng nói thì dễ hơn làm, Nash và Xander không phải là những thành viên nhà Hawthorne duy nhất tham dự buổi lễ.

Ở phía bên kia của căn phòng, tôi thấy Zara và Constantine đang đứng giữa đám đông.

“Chúng ta cần phải đi giao thiệp,” Alisa thì thầm ngay sau tôi. Chị ấy dẫn tôi và Xander đi về phía một nhóm tứ tấu đàn dây, đúng lúc đó, tôi cũng nhìn thấy Skye Hawthorne. Bà ấy đang cười thoải mái, được vây quanh bởi đám người ngưỡng vọng, có cả nam lẫn nữ.

“Cặp đôi ở bên trái là Christine Terry và chồng của cô ấy, Michael,” Alisa lẩm bẩm. “Người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn dầu khí. Không phải người mà ta muốn gây thù.”

Tôi dịch lại lời của chị ấy: Không phải người mà ta muốn thấy họ cười đùa với Skye.

“Chị sẽ giới thiệu em với họ,” Alisa nói với tôi.

“Cứu tớ,” tôi làm khẩu hình miệng với Max.

“Tớ sẽ cố,” Max thầm thì, “nhưng vừa có một nhân viên phục vụ đi qua, và anh ấy đang phục vụ tôm!”

Mười giây sau, tôi bắt tay với Christine Terry. “Skye vừa nói với chúng tôi rằng cô không phải là một người hâm mộ môn bóng bầu dục cuồng nhiệt,” chồng của Christine vui vẻ, lớn tiếng vạch trần tôi. “Cô có tính nhượng lại đội Lone Stars không?”

“Thứ lỗi cho chồng chị nhé,” cô ấy nói với tôi. “Chị đã nói anh ấy bao nhiều lần là luôn cần thời gian và địa điểm phù hợp để bàn công chuyện làm ăn.”

“Và luôn cần thời gian và địa điểm phù hợp để bàn về bóng bấu dục!” Michael nói oang oang.

“Avery không có ý định nhượng lại bất cứ tài sản nào vào thời điểm này,” Alisa nói, giọng đều đều. “Tôi không biết ai đó đã nghĩ ra ý tưởng này nữa.”

Ai đó ở đây ám chỉ Skye, nhưng bà mẹ sát nhân của các chàng trai này vẫn là người nhà Hawthorne từ trong cốt tủy - và là một phụ nữ cực kỳ ngoan cố. “Avery mến thương đây là một Thiên Bình,” Skye thủ thỉ. “Mâu thuẫn trong tư tưởng, chan hòa với mọi người và lý trí. Chúng ta có thể thấy rõ những điều đó.” Bà ấy dừng lại, sau đó đưa tay sang phải. “Có phải vậy không, Richard?”

Dù Skye có cố gắng đến mức nào cũng không thể giúp ông ta đẹp lên được. Richard - trăm phần trăm không phải là Ricky - đang vòng tay quanh eo Skye. Kẻ vô công rồi nghề đó được Skye khoác lên một bộ vest thiết kế riêng đắt tiền. Nhìn ông ta lúc này, tôi cố nhắc nhở bản thân rằng ông ta chẳng là gì với tôi cả.

Nhưng khi ông ta mỉm cười, tôi vẫn cảm thấy mình như một cô bé bảy tuổi, cao chưa đến một mét.

Tôi dính như sam với Xander, nhưng cậu ấy đột ngột bước tránh xa khỏi tôi. Gia đình Laughlin đang ở cách chúng tôi chừng chục mét. Ông bà Laughlin tỏ rõ vẻ không thoải mái trong bộ đồ trang trọng. Rebecca đang đứng bên cạnh họ, và bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ chừng bốn mươi hay năm mươi tuổi, trông giống Emily, nếu cô ấy già đi, đến lạ kỳ.

Lúc quan sát gia đình họ, tôi thấy người phụ nữ - tôi đoán đó là mẹ của hai chị em - đã uống cạn một cốc rượu lớn. Mắt Rebecca chạm phải mắt Xander, và một giây sau, cậu ấy biến mất, bỏ mặc tôi ở lại đối phó với mẹ của cậu ấy.

“Tôi đã giới thiệu bố của Avery với mọi người chưa nhỉ?” Skye cất tiếng hỏi mọi người, ánh mắt hướng về phía Christine Terry. “Theo một nguồn thông tin đáng tin cậy, tôi được biết ông ấy có ý định nộp đơn xin quyền giám hộ cho người thừa kế bé nhỏ của chúng ta đây.”

Bốn mươi phút sau, khi thấy Ricky đi về phía quầy bar, tôi đã nhờ Max phân tán sự chú ý của Alisa để tôi có thể dồn ông ta ra góc nói chuyện riêng.

“Sao con lại dài mặt ra thế, Chú dế nhỏ?” Ricky Grambs mỉm cười khi tôi đến đứng cạnh. Ông ta là kiểu người say xỉn thì luôn mở miệng khen ngợi người khác. Đáng lẽ ra tôi nên lường trước cuộc tấn công đầy sức hút này. Việc ông ta gọi tôi bằng biệt danh lẽ ra không nên có bất cứ ý nghĩa gì với tôi cả.

“Đừng gọi tôi là Chú dế nhỏ. Tên của tôi là Avery.”

“Đáng lẽ ra phải là Natasha mới đúng,” ông ta hùng hồn tuyên bố. “Con biết chuyện đó chứ?”

Cổ họng tôi thắt lại. Ông ta là một kẻ vô công rồi nghề. Luôn là như thế. Dựa trên những điều tôi khám phá được, ông ta có thể không phải là bố của tôi. Vậy thì tại sao nói chuyện với ông ta lại khiến tôi đau lòng đến thế?

“Mẹ của con đã chọn tên đệm rồi, vậy nên bố sẽ chọn tên cho con. Bố vẫn luôn thích nghe âm thanh vang lên khi gọi tên Natasha.” Nhân viên pha chế tiến đến, và Ricky Grambs chẳng bỏ lỡ nhịp nào. “Một chai cho tôi,” ông ta nói, khẽ nháy mắt. “Và một chai cho con gái tôi.”

“Tôi chưa đủ tuổi,” tôi cứng rắn trả lời.

Mắt ông ta sáng lên. “Bố cho phép con đấy, Chú dế nhỏ.”

Có thứ gì đó bên trong tôi vỡ tan. “Ông có thể ném cái phép của ông cho...”

“Cười lên nào,” ông ta thì thầm, nghiêng người về phía tôi. “Giới truyền thông đang để ý.”

Tôi liếc nhìn lại thì thấy một nhiếp ảnh gia. Alisa lôi tôi đến buổi tiệc này để kể một câu chuyện, không phải diễn hoạt cảnh.

“Con thực sự nên cười nhiều hơn, cô gái xinh đẹp ạ.”

“Tôi không xinh đẹp đến thế,” tôi khẽ nói. “Và ông không phải bố tôi.”

Ricky Grambs nhận lấy một chai bia từ tay nhân viên pha chế. Ông ta nâng nó lên môi, nhưng trước đó tôi đã kịp thấy chiếc vòng chống đạn của ông ta đung đưa trước mặt.

Ông ta có biết tôi không phải là con ruột của ông ta không? Có phải đó là lý do mà ông ta không bao giờ quan tâm đến tôi không? Tại sao tôi mãi mãi là kẻ không quan trọng như thế?

Ricky mau chóng lấy lại bình tĩnh. “Có thể bố đã không ở bên cạnh con nhiều như một trong hai chúng ta mong muốn, Bọ rùa ạ, nhưng bố sẽ không bao giờ đắn đo suy nghĩ mà sẵn sàng giang rộng vòng tay giúp đỡ con nếu như con gọi bố. Và giờ thì bố đang ở đây để làm những điều đúng đắn.”

“Ông ở đây vì tiền.” Tôi phải cố hết sức mới ngăn không cho mình hét lên. Thay vào đó, tôi hạ thấp giọng đủ để ông ta phải nghiêng người về phía trước mới nghe được. “Ông sẽ không có một xu nào đâu. Đội ngũ hỗ trợ pháp lý của tôi sẽ chôn vùi ông. Ông đã từ chối nhận quyền giám hộ khi mẹ tôi mất. Ông nghĩ thẩm phán sẽ thông qua quyết định nhất thời của ông sao?”

Ricky vẫn ngẩng cao đầu, không nản chí. “Sau khi mẹ con mất, con đâu có ở một mình. Libby của bố đã chăm sóc cho con rất tốt.” Ông ta kể công trong khi cũng chưa bao giờ làm được điều chết tiệt nào cho Libby.

“Ông thậm chí còn không ký tên trên giấy khai sinh của tôi,” tôi nghiến răng. Tôi bán tín bán nghi việc ông ta sẽ phủ nhận điều đó.

Nhưng ông ta lại chẳng làm gì cả, chỉ uống hết chỗ bia còn lại và đặt chiếc chai rỗng lên quầy bar. Tôi nhìn ông ta trong khoảng một, hai giây, sau đó cầm chai lên, quay người và đi về phía Alisa, người vẫn đang cố thoát khỏi vòng vây của Max.

Tôi đưa chai bia đó cho luật sư của mình. “Em muốn xét nghiệm DNA,” tôi thì thầm.

Alisa nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. Đoạn biểu cảm trên khuôn mặt chị ấy dần dịu lại. “Chị muốn em đi tìm tầm chục món đồ để đấu giá trong cuộc đấu giá im lặng này.”

Tôi ngay lập tức chấp nhận yêu cầu của chị ấy. “Được ạ.”