← Quay lại trang sách

Chương 40

Thiết kế bên trong ngôi nhà hợp với phần bên ngoài một cách hoàn hảo. Trần phòng khách kéo cao bằng hai tầng lầu, với những thanh xà khổng lồ lộ rõ. Sàn nhà bằng gỗ, những bức tường ốp gỗ và mọi thứ - bàn ghế, thảm, đèn chiếu sáng - đều quá khổ. Chiếc chăn lông thú phủ trên sô pha bọc da khổng lồ - mềm mại hơn bất cứ thứ gì mà tôi từng cảm thấy.

Lửa lách tách trong lò sưởi bằng đá. Như bị mê hoặc, tôi tiến về phía đó.

“Có bốn phòng ngủ ở tầng này, hai phòng ở tầng hầm và hai phòng ở tầng trên.” Alisa dừng lại. “Chị đã sắp xếp cho em nghỉ ở phòng ngủ lớn nhất của tầng này.”

Tôi quay lưng lại lò sưởi và cố gắng khiến cho câu hỏi tiếp theo của mình nghe thật tự nhiên. “Thực ra thì... phòng ngủ nào là của Skye thế ạ?”

Cầu thang dẫn lên tầng ba treo đầy những bức ảnh gia đình. Trông chúng khá... bình thường. Những chiếc khung ảnh có vẻ không phải loại đắt tiền. Các bức ảnh cũng đều là ảnh chụp nhanh. Có một bức ảnh chụp Grayson, Jameson và Xander hồi còn rất nhỏ, đang thò đầu ra khỏi lều. Một bức khác thì chụp cảnh bốn anh em họ đang chơi trò có vẻ giống trò đá gà. Một bức ảnh Nash vòng tay ôm Alisa. Và xa xa, ở phía bên kia bức tường, có rất nhiều ảnh chụp những người con của Tobias Hawthorne.

Bao gồm cả Toby.

Tôi cố không nhìn chằm chằm vào những bức ảnh của Toby Hawthorne ở độ tuổi mười hai, mười bốn và mười sáu, để tìm kiếm một vài điểm tương đồng với bản thân mình. Nhưng tôi không cưỡng lại được. Có một bức ảnh đặc biệt đến nỗi tôi không thể nhìn đi chỗ khác. Toby đang đứng giữa hai thiếu nữ trẻ trung mà tôi cho là Zara và Skye. Bức ảnh này rõ ràng được chụp ở True North. Cả ba người bọn họ đều đang đứng trên ván trượt. Và cùng mỉm cười.

Tôi nghĩ có lẽ nụ cười của Toby trông hơi giống nụ cười của tôi.

Lên đến đầu cầu thang, tôi và Max chuyển hành lý của mình vào căn phòng mà chúng tôi được bảo đã từng là của Skye. Liếc nhìn qua vai, tôi đóng cửa lại.

“Hãy tìm những ngăn kéo ẩn,” tôi bảo Max khi đang kiểm tra một chiếc rương gỗ. “Những ngăn kéo bí mật, những tấm ván sàn lỏng lẻo, những tấm đáy giả trong đồ nội thất - kiểu kiểu vậy.”

“Chắc chắn rồi,” Max kéo dài giọng đáp lời tôi trong khi quan sát tôi giải quyết nhanh gọn rương gỗ. “Chắc chắn rồi. Tớ biết phải làm như thế nào mà.”

Tôi không mong đợi sẽ thu được thành quả ngay lập tức, nhưng sau lần tìm kiếm ở chái nhà của Toby, tôi đã biết cách phải tìm thế nào rồi. Tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì đáng chú ý cho đến khi tôi mạo hiểm bước đến một tủ quần áo. Có rất nhiều quần áo được treo trên giá và áo len thì được gấp gọn trong ngăn kéo. Không có món đồ nào trông giống với những thứ mà tôi nghĩ Skye bây giờ sẽ mặc. Tôi xem qua từng món một và cuối cùng cũng xem đến chiếc áo khoác trượt tuyết mà Skye mặc trong bức ảnh ở cầu thang. Bà ấy đã mặc chiếc áo này vào năm bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười lăm? Hay mười sáu?

Những bộ quần áo này được treo trong tủ lâu chưa?

Một tiếng đập mạnh vang lên phía bên kia vách tủ, sau đó tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt. Rẽ đống quần áo sang hai bên, tôi phát hiện một khe sáng ở mặt sau của tủ và tìm ra nguồn gốc của tiếng động vừa rồi. Ở đó, cắt ngang vách tủ, là một cánh cửa nhỏ. Tôi đẩy thì vách tủ di chuyển, mở ra một hành lang hẹp ở phía bên kia, mời gọi tôi bước vào.

Hành lang phảng phất hương tuyết tùng. Tôi quờ quạng tay xung quanh để tìm kiếm các bức tường, đoạn rờ thấy một công tắc đèn. Vào khoảnh khắc bật nó lên, tôi nhìn thấy một đôi mắt.

Có ai đó đang bước về phía tôi.

Tôi loạng choạng lùi lại, nhưng vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy - và kìm nén không hét lên khi nhận ra người trước mặt tôi là ai. “Thea!”

“Gì vậy?” Cô ấy đáp, khẽ nở một nụ cười tự mãn. “Tớ làm cậu giật mình à?” Tôi còn trông thấy Rebecca đang đứng phía sau, gần ngưỡng cửa của một cánh cửa khác, giống hệt với cánh cửa đằng sau tôi. “Phòng của ai vậy?” Tôi hỏi.

“Nó từng là phòng của Zara,” Rebecca thì thầm. “Tối nay tớ sẽ ở đây.”

Thea quay lại nhìn cô ấy đầy ẩn ý. “Thông tin thật hữu ích.”

Bước ngang qua họ, tôi khám phá căn phòng của Zara và cũng tìm thấy một tủ quần áo gần giống với tủ của Skye. Quần áo trên giá có xu hướng thiên về tông màu xanh băng giá, nhưng giống như tủ quần áo của Skye, chiếc tủ này cũng mang vẻ đóng băng qua thời gian.

“Tớ tìm thấy thứ này.” Thea thông báo từ hành lang. “Các cậu tới đây đi.”

Tôi quay ngược trở lại. Rebecca đi theo tôi, và Max cũng chạy đến từ phía bên kia. Không gian chật chội, nhưng tôi vẫn cố gắng quỳ xuống bên cạnh Thea, lúc này cô ấy đang cầm một tấm gỗ trên tay.

Một tấm ván sàn, tôi nhận ra khi cô ấy đặt nó sang một bên để thò tay vào cái ngăn mà cô ấy vừa mở ra.

“Gì thế?” Tôi hỏi khi Thea lôi ra một vật gì đó.

“Một chai thủy tinh?” Max nghiêng người về phía Thea để nhìn rõ hơn.

“Với một thông điệp bên trong. Cái máy fax của mẹ, một thông điệp trong chai thủy tinh! Chúng ta đang tiến gần đến sự thật rồi!”

“Cái máy fax của mẹ?” Thea nhướn mày nhìn Max, rồi đứng dậy lướt qua tôi, trở lại phòng của Zara. Cô ấy úp ngược cái chai lên chiếc bàn gần đó, và sau vài lần lắc, một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Trong lúc Thea loay hoay mở, tôi chú ý đến những vết ố vàng theo thời gian của mảnh giấy.

“Tớ đoán nó khá lâu rồi,” Max nói.

Đột nhiên tôi nghĩ đến di chúc của Tobias Hawthorne. “Kiểu như hai mươi năm ấy hả?” Nhưng khi Thea gỡ được tờ giấy ra, tôi thấy nét chữ trên mẩu giấy chưa gửi đó không phải là của Tobias Hawthorne. Nó là nét chữ thảo, đôi chỗ được cách điệu, nhưng vẫn đủ ngay hàng thẳng lối để được chấp nhận thành một kiểu chữ.

Nét chữ của con gái.

“Tớ không nghĩ chúng ta đến đây để tìm thứ này đâu,” tôi nói. Tôi cũng không cho rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy? Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ đọc thông điệp đó. Tất cả chúng tôi sẽ cùng làm việc này.

Mày biết, nhưng mày vẫn làm. Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày chuyện này.

“Làm gì cơ?” Thea truy vấn. “Biết gì cơ?”

Tôi nói thành tiếng, một cách rõ ràng, suy nghĩ của mình. “Những căn phòng này là của Zara và Skye.”

“Theo kinh nghiệm của tớ, Zara không phải kiểu người dễ tha thứ.” Thea nhìn về phía Rebecca. “Bex? Cậu có suy nghĩ gì không? Hiểu biết của cậu về gia đình Hawthorne cũng đâu kém gì ai.”

Rebecca không trả lời ngay lập tức. Tôi nghĩ về bức ảnh chụp Zara, Skye và Toby đang mỉm cười. Ba người họ từng thân thiết như vậy ư?

Chẳng thấy à? Cái cây đã nhuốm độc lên S và Z và tôi. Toby đã viết như thế.

“Này?” Tôi hỏi Rebecca. “Cậu có bao giờ nghe thấy bất kỳ cuộc tranh cãi nào giữa Zara và Skye không?”

“Tớ đã nghe lỏm được rất nhiều điều trong khoảng thời gian trưởng thành ở đây.” Rebecca khẽ nhún vai. “Mọi người chú ý đến Emily, đâu có chú ý đến tớ.”

Thea đặt tay lên vai Rebecca. Trong giây lát, Rebecca ngả người vào tay Thea.

“Tớ không biết ai đã làm gì ai,” Rebecca nói tiếp, nhìn xuống bàn tay đó. “Nhưng tớ biết...” Cô ấy lùi về sau một bước. “Một vài điều không thể tha thứ.”

Tại sao tôi lại có cảm giác rằng Rec đang không nói về Zara và Skye nhỉ?

“Con người chẳng có ai là hoàn hảo cả,” Thea an ủi Rebecca. “Dù họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Dù họ có ghét thể hiện sự yếu đuối thế nào đi chăng nữa. Ai rồi cũng mắc sai lầm thôi.”

Môi của Rebecca hé mở, nhưng cô ấy không nói gì cả.

Max nhướn mày, rồi quay sang tôi. “Ừm,” cậu ấy nói lớn. “Những sai lầm.”

Tôi quay lại và nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. “Sai lầm” nào đã đầu độc mối quan hệ giữa Zara và Skye?