← Quay lại trang sách

Chương 41

Khi tôi đang mơ màng nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ sát sàn lớn nhất trong phòng thì một chiếc SUV mới coóng đột ngột xuất hiện. Jameson bước ra trước tiên, theo sau là Grayson. Cả hai đều đeo kính râm. Tôi tự hỏi liệu họ có còn choáng váng vì say nữa không.

Tôi cũng băn khoăn không biết sau cuộc trò chuyện với bố của Grayson, liệu có ai trong hai người họ ngủ được vào đêm hôm trước không.

Phải mất đến mười lăm phút tôi mới tìm được cơ hội gặp riêng một trong hai người họ. Jameson và tôi nói chuyện với nhau trên một ban công. Tôi có thể nhìn thấy hơi thở của mình trong không khí khi thuật lại tất cả những gì tôi tìm thấy cho anh ấy. Jameson lắng nghe, bất động và tĩnh lặng.

Bất động và tĩnh lặng không phải tính từ miêu tả Jameson mỗi khi tôi nghĩ đến.

Sau khi tôi nói xong, anh quay lại với quang cảnh núi non hùng vĩ và tựa lưng vào lan can phủ đầy tuyết. Anh vẫn mặc quần áo phù hợp với tiết trời ở Arizona. Khuỷu tay của anh ấy để trần, nhưng anh tỏ vẻ như thể mình không hề cảm thấy lạnh. “Anh cũng có chuyện muốn nói với em, Người thừa kế.”

“Em biết.”

“Sheffield Grayson nghĩ Toby là người đã phóng hỏa trên Đảo Hawthorne.” Đôi mắt của Jameson bị che khuất sau cặp kính râm. Thật khó để đoán được anh đang cảm thấy như thế nào.

“Em biết,” tôi đáp. “Đêm qua, Grayson đã quên cúp điện thoại. Em không nghe rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng đại khái cũng hiểu được ý chính. Điều cuối cùng mà em nghe được là Toby đã mua chất dẫn cháy. Sau đó, điện thoại bị ngắt kết nối. Em đã cố gắng gọi lại cho cả hai người. Nhiều lần. Nhưng không ai trả lời.”

Jameson không nói bất cứ điều gì trong bốn, năm giây tiếp theo. Tôi không chắc anh sẽ trả lời những gì tôi vừa nói.

“Tên khốn đó đã nói rõ rằng hắn không muốn liên quan gì đến Gray. Hắn nói Colin là người gần gũi nhất mà hắn coi như con trai ruột.” Jameson nuốt nước bọt; dù đôi mắt của anh ấy vẫn bị kính râm che lấp, nhưng tôi có thể cảm nhận được những lời đó đã ảnh hưởng đến anh như thế nào.

Tôi không muốn nghĩ đến tác động của những lời lẽ đó lên Grayson.

“Lần đầu tiên trong đời, Skye không nói dối.” Jameson trầm giọng. “Bố của Grayson luôn biết đến sự tồn tại của anh ấy.”

Tôi đã quen với việc Jameson lúc nào cũng buông những lời thả thính và nhẹ nhàng giải quyết các câu đố, cheo leo giữ thăng bằng trên mép mái nhà và làm những hành động liều lĩnh. Anh luôn coi mọi thứ nhẹ tựa lông hồng, và không bao giờ để chúng làm mình tổn thương.

Nếu tháo cặp kính râm đó ra, tôi sẽ thấy gì?

Tôi bước về phía anh ấy. Bất ngờ, cửa ban công mở ra. Alisa nhìn tôi, rồi nhìn Jameson, sau đó nhìn vào khoảng cách giữa chúng tôi, đoạn nở một nụ cười châm chọc. “Hai đứa đã sẵn sàng đi chinh phục những con dốc tuyết chưa?”

Không ạ. Tôi không thể nói thế. Tôi không thể vô tình để lộ việc chúng tôi đến đây không phải với mục đích tìm một nơi nghỉ ngơi vào mùa đông. Dù kế hoạch đào bới xới lộn phần còn lại của ngôi nhà có là gì, chúng tôi vẫn phải hành động khôn khéo.

“Em...” Tôi tìm kiếm một câu trả lời thích hợp. “Em không biết trượt tuyết.”

Grayson xuất hiện ở ngưỡng cửa, ngay phía sau Alisa. “Anh sẽ dạy em.”

Jameson trừng mắt nhìn anh ấy. Tôi cũng vậy.