← Quay lại trang sách

Chương 42

Việc ngôi nhà True North “có lối ra vào để trượt tuyết” đồng nghĩa với việc chúng tôi có thể đi thẳng ra sườn núi. Chỉ cần bước ra từ cửa sau, nhảy lên ván trượt và đi.

“Ở đây có một đường trượt khá dễ,” Grayson nói sau khi chỉ cho tôi những điều cơ bản. “Nếu ở đây lâu, chúng ta có thể đi đến các khu trượt tuyết nhộn nhịp hơn trên núi.”

Tôi liếc nhìn về phía Oren và một trong số những người đi theo ông, nhưng không phải Eli. Người này lớn tuổi hơn một chút. Oren gọi ông ấy là chuyên gia về thời tiết băng giá của đội. Mọi tỷ phú Texas đều cần một chuyên gia về thời tiết băng giá trong đội vệ sĩ của mình.

Tôi loạng choạng trên ván trượt. Grayson đưa tay ra giữ lấy tôi, giúp tôi thăng bằng trở lại. Trong một khắc, chúng tôi cứ đứng yên đó, cơ thể anh ôm chặt lấy cơ thể tôi. Sau đó, từ từ, anh lùi lại và nắm lấy tay tôi, vừa trượt lùi vừa kéo tôi về phía trước trên một con dốc thoải gần nhà.

“Bây giờ phanh lại cho anh xem nào,” anh ấy yêu cầu. Lúc nào cũng đưa ra mệnh lệnh. Nhưng tôi không phàn nàn. Tôi quay hai mũi chân vào trong tạo thành hình chữ V và cố gắng dừng lại mà không... ngã.

“Tốt lắm.” Grayson Hawthorne thực sự mỉm cười - và rồi anh giật mình nhận ra bản thân đang làm thế, như thể đôi môi của anh bị cấm làm điều đó khi ở gần tôi.

“Anh không cần phải làm thế này,” tôi nói với anh ấy, hạ giọng để tránh bị nghe lén. “Anh không cần phải dạy em gì cả. Chúng ta có thể nói với Alisa là em quá sợ hãi nên không thể trượt tuyết. Em không đến đây để trượt tuyết thế này đâu.”

Grayson nhìn tôi bằng ánh mắt biết tuốt, kiểu “anh không bao giờ sai, đừng nghi ngờ anh”. “Sẽ chẳng có ma nào tin rằng vì quá sợ nên em không làm đâu,” anh đáp.

Nghe câu nói ấy thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ rằng tôi là một đứa bất cần, chẳng biết sợ hãi là gì.

Cứ năm phút tôi lại trượt khỏi ván một lần. Đường trượt khá vắng người. Ngoại trừ đám người theo sau bảo vệ tôi, có vẻ như chỉ có Grayson và tôi trên núi. Anh ấy nhanh nhẹn lao vút đi và giúp tôi nhặt ván, như thể đã biết trượt tuyết từ thuở mới biết đi. Sau khi quay trở lại, anh thả ván trượt xuống, rồi đỡ lấy khuỷu tay tôi.

Chiều nay là buổi chiều anh chạm vào tôi nhiều nhất - từ trước đến nay.

Không muốn để điều đó làm phiền lòng mình, tôi nhặt tấm ván trượt lên và lặp lại điều mà tôi đã nói với anh ấy trước đó. “Anh không phải làm thế này đâu.”

Anh buông tay tôi ra. “Em nói đúng.” Đây chắc chắn là lần đầu tiên Grayson Hawthorne thừa nhận người khác nhận định đúng về một điều nào đó. “Em nói rằng anh đang cố tránh mặt em, và sự thật đúng là như thế. Nhưng anh đã hứa là anh sẽ dạy em những điều mà em cần biết để sống cuộc đời này.”

“Chẳng hạn như trượt tuyết ấy ạ?” Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên mắt kính trượt tuyết của Grayson, nhưng tôi không thể nhìn thấy đôi mắt của anh.

“Chẳng hạn như trượt tuyết,” Grayson nói. “Để bắt đầu.”

Chúng tôi trượt đến cuối con dốc và Grayson dạy tôi cách đi thang kéo trượt tuyết. Oren bước lên chiếc thang kéo trước mặt chúng tôi; còn người vệ sĩ còn lại thì ngồi ở thang kéo phía sau.

Chỉ còn lại tôi với Grayson: hai con người, một thang kéo, chân đung đưa cùng nhau xuống núi. Tôi nhận ra mình đang lén nhìn anh. Grayson đã kéo kính trượt tuyết xuống, giờ tôi có thể nhìn thấy tất cả các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy. Và đương nhiên là cả đôi mắt nữa.

Sau vài giây, tôi quyết định mình sẽ không im lặng suốt hành trình này. “Em đã nghe được cuộc trò chuyện của anh với Sheffield,” tôi khẽ nói với Grayson. “Gần như toàn bộ.”

Ở bên dưới, tôi nhìn thấy những người trượt tuyết đang trượt xuống núi. Thay vì nhìn Grayson, tôi cúi xuống nhìn họ.

“Anh bắt đầu hiểu tại sao ông ngoại anh lại tước bỏ quyền thừa kế của các con mình rồi.” Cách Grayson nói thật chẳng giống anh chút nào - và Jameson cũng vậy. Chỉ có điều, nếu chuyện xảy ra đêm hôm trước khiến Jameson trở nên dè dặt hơn thì anh trai anh ấy lại ngược lại “Nếu Toby là người gây ra vụ hỏa hoạn, nếu ông ngoại anh che đậy sự thật, vậy thì Skye...” Anh ấy đột ngột dừng lại.

“Skye thì sao ạ?” Tôi hỏi. Chúng tôi băng qua một rặng cây phủ đầy tuyết trắng.

“Bà ấy đã tìm đến Sheffield Grayson, Avery ạ. Người đàn ông đó đã đổ lỗi cho gia đình anh về cái chết của cháu trai ông ta. Ông ta ngủ với mẹ anh để trả thù. Có trời mới biết tại sao Skye lại làm vậy, nhưng anh chính là kết quả của hành động đó.”

Tôi nhìn anh theo cách buộc anh phải nhìn lại tôi. “Anh không cần phải cảm thấy tội lỗi về chuyện đó,” tôi nói, giọng đều đều. “Tức giận ư?” Tôi tiếp tục. “Chắc chắn là thế rồi. Nhưng anh không có lỗi.”

“Ông già đã tước quyền thừa kế của toàn bộ gia đình trong khoảng thời gian Skye mang thai anh.” Ngay cả khi tự mình nói ra điều đó, Grayson vẫn có vẻ như chưa sẵn sàng để đón nhận sự thật phũ phàng này. “Toby hay anh mới chính là giọt nước làm tràn ly?”

Grayson Hawthorne đang phô bày sự yếu đuối trước mặt tôi. Anh không cần lúc nào cũng phải gánh trên vai sức nặng của cả thế giới - hay của cả gia đình đâu, Grayson ạ. Tôi không nói ra những lời đó.

“Ông ngoại thương anh mà,” thay vào đó tôi nói. Tôi không biết tỷ phú Tobias Hawthorne yêu anh đến nhường nào, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng ông có yêu anh. “Anh và cả các em trai của anh nữa.”

“Bọn anh là cơ hội để ông làm điều gì đó đúng đắn.” Giọng của Grayson căng như dây đàn. “Và hãy nhìn xem cuối cùng ông đã phải thất vọng đến thế nào - về Jameson, và về anh.”

“Không phải vậy đâu,” tôi nhanh chóng đáp, cảm thấy đau đớn thay cho anh. Cho họ.

Grayson nuốt nước bọt. “Em có nhớ con dao mà Jameson đã cầm khi ở trên mái nhà không?” Đột nhiên anh hỏi vậy khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

“Con dao có ngăn chứa bí mật ấy ạ?”

Grayson nghiêng đầu. Tôi không thể nhìn rõ các cơ trên vai hay cổ của anh, nhưng tôi có thể hình dung chúng đang căng lên bên dưới lớp áo khoác trượt tuyết. “Cách đây nhiều năm, ông ngoại anh đã sáng tạo ra một chuỗi câu đố. Con dao là một phần của nó.”

Vì một vài lý do nào đó mà đến bản thân tôi cũng không thể biết chính xác là gì, các thớ cơ trong cổ họng tôi cũng thắt lại. “Và cả nữ vũ công ba-lê bằng thủy tinh nữa đúng không?” Tôi hỏi.

Grayson nhìn tôi như thể tôi vừa nói gì đó quá đỗi bất ngờ. Như thể tôi là một sinh vật thật đáng kinh ngạc. “Đúng thế. Để giành được chiến thắng, bọn anh đã phải đập nát bức tượng vũ công ba-lê đó. Jameson, Xander và anh đã mắc sai lầm ở cửa tiếp theo. Bọn anh đi sai hướng. Nhưng Nash thì không. Anh ấy biết câu trả lời là những mảnh vỡ.” Có điều gì đó trong cách anh nhìn tôi. Một điều mà tôi thậm chí không thể lựa chọn được từ ngữ để diễn tả nó. “Ông nói với bọn anh rằng khi bọn anh tích luỹ được quyền lực và tiền bạc như ông - thì mọi thứ sẽ tan vỡ. Con người cũng vậy. Anh từng nghĩ ông anh đang ám chỉ đến những đứa con của mình.”

“Chẳng thấy à? Cái cây đã nhuốm chất độc lên S và Z và tôi,” tôi nhẹ nhàng trích dẫn.

“Chính xác.” Grayson lắc đầu, đoạn tiếp tục nói bằng chất giọng khàn đặc. “Nhưng anh bắt đầu tin rằng chúng ta đã bỏ lỡ một điểm. Anh đã suy nghĩ về những thứ - và cả những con người - mà bọn anh đã phá vỡ. Tất cả chúng ta. Toby và những nạn nhân của vụ cháy đó. Jameson, anh và...”

Anh không thể nói ra cái tên đó, nên tôi đã nói thay. “Emily. Chuyện này không giống nhau, Grayson ạ. Anh đâu có giết cô ấy.”

“Gia đình này phá vỡ mọi thứ.” Giọng của Grayson không hề dao động. “Ông anh biết điều đó, và dù có thế nào thì ông anh cũng đã đưa em đến đây. Ông ấy đã kéo em vào trò chơi này.”

Grayson muốn tôi được an toàn, còn tôi thì không. Một khi thừa hưởng gia tài nhà Hawthorne, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được an toàn nữa.

“Em không phải cô vũ công ba-lê bằng thủỷ tinh,” tôi đáp chắc nịch. “Nên sẽ không tan vỡ.”

“Anh biết là em sẽ không như thế.” Giọng của Grayson gần như khàn đục. “Vì vậy, anh sẽ không tránh mặt em nữa, Avery ạ. Anh sẽ không tiếp tục bảo em ngừng làm những việc mà anh biết em không thể và không bao giờ ngừng làm. Anh biết Toby là gì của em - và ông ấy có ý nghĩa như thế nào đối với em.” Hơi thở của Grayson nặng nhọc. “Anh biết, hơn ai hết, lý do tại sao em không thể dừng lại.”

Grayson đã gặp bố của mình. Anh đã nhìn vào mắt ông ta và cố tìm hiểu xem anh có ý nghĩa như thế nào trong lòng người đàn ông đó. Và đúng vậy, câu trả lời cho câu hỏi đó là anh chẳng là gì cả - nhưng anh đã hiểu được tại sao tôi không thể ngó lơ bí ẩn về Toby.

“Vậy anh đã chấp nhận tham gia vào trò chơi này?” Tôi hỏi Grayson, tim đập loạn trong lồng ngực.

“Ừ,” anh thốt ra câu trả lời đó tựa một lời thề. Lời thề đó cứ lơ lửng trong không trung, và rồi anh khẽ nuốt nước bọt. “Với tư cách là một người bạn của em.”

Bạn. Một từ đa nghĩa. Chính Grayson đã lùi lại và giữ khoảng cách với tôi, cố ra vẻ mình mới là người đặt ra luật lệ.

Việc này sẽ rất nhức nhối nếu tôi cho phép mọi thứ diễn ra theo cách đó, nhưng dĩ nhiên là tôi không làm vậy. “Bạn,” tôi lặp lại, nhìn chăm chú vào điểm cuối của chiếc thang kéo đang nhanh chóng tới gần.

“Ngồi nguyên trên ghế nhưng nhướn người về phía trước,” Grayson nói với tôi. Hoàn toàn khách quan. “Hướng mũi ván trượt lên trên. Ngả người về phía trước, và đi. ”

Chiếc ghế khẽ đẩy, và tôi phóng về phía trước, cố hết sức để giữ thăng bằng. Tôi không cần Grayson Hawthorne làm thế này.

Nhờ ý chí tuyệt đối, tôi giữ cho những tấm ván trượt nằm im dưới chân mình và cố gắng dừng lại.

Thấy không? Em đâu cần anh giữ em lại. Tôi quay về phía người bạn Grayson của mình, nụ cười nở trên khuôn mặt, đang chuẩn bị nói lời hả hê thì... nhìn thấy một tay săn ảnh.