Chương 43
Oren và vị chuyên gia thời tiết băng giá hộ tống tôi về True North với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi thấy Eli và một vệ sĩ khác đã đợi sẵn ở bên ngoài khi chúng tôi đến nơi.
Oren ra lệnh cho người của mình: “Kiểm tra xung quanh. Nếu có ai đó cần được nhắc nhở đây là tài sản tư nhân thì cứ thoải mái nhắc cho họ biết.”
“Cháu nghĩ trượt tuyết như vậy là đủ rồi,” tôi nói. Về lý thuyết thì đó lại là một điều tốt. Bây giờ tôi đã có lý do để được ở lại True North, để làm điều tôi muốn làm. Ít dành thời gian trên núi với Grayson hơn.
Kìm nén suy nghĩ đó xuống, tôi tháo ván trượt ra. Grayson cũng làm vậy, và chúng tôi cùng đi vào trong, nhưng chưa kịp bước chân đến cửa sau thì một quả cầu tuyết từ trên mái nhà rơi xuống ngay dưới chân chúng tôi.
Tôi nhìn lên vừa kịp lúc thấy Jameson đang rơi xuống. Anh hạ cánh bằng ván trượt tuyết xuống bên cạnh tôi, nhưng không thấy cầm theo gậy.
“Cách xuất hiện ngầu đấy,” Grayson nói, giọng khô khốc.
“Em đã cố gắng,” Jameson mỉm cười, đoạn khua khua tay. Phải mất một giây tôi mới nhận ra anh đang cầm trên tay một khung ảnh.
Tại sao anh ấy lại cầm khung ảnh? Đây là Jameson Hawthorne đấy. Chúng tôi đến đây là có lý do. Tôi biết rồi. Trái tim tôi nhảy tưng tưng trong lồng ngực. “Đó là...” tôi nói.
Jameson nhún vai. “Anh có thể nói gì đây? Anh thực sự quá giỏi mà.”
Anh lười biếng đặt khung ảnh vào tay tôi, sau đó quay sang lấy một đôi gậy trượt tuyết dựa bên hông nhà. “Và em thách anh,” anh ấy nói với Grayson, “chơi trò Rơi tự do.”
♖
Bức ảnh được đóng khung là bức mà tôi đã nhìn thấy trên cầu thang, chụp ba người con của Tobias Hawthorne. Jameson không cung cấp thêm bất kỳ thông tin nào trước khi rời đi, nhưng khi bước trên cầu thang trong nhà dẫn xuống tầng hầm, tôi đã lật mặt sau của chiếc khung ảnh đang cầm trên tay và nhìn thấy hình ảnh được khắc ở đó.
Mặt của một chiếc la bàn.
Tôi mải mê nhìn thứ mình đang nhìn đến mức suýt đụng phải Rebecca. Và Thea. Tôi nhận ra Thea và Rebecca , lùi lại một bước. Thea đang ép Rebecca vào bức tường bên cạnh cầu thang. Tay của Rebecca đặt trên mặt của Thea. Tóc của Thea rối bù, như thể bị xổ tung khỏi đuôi ngựa.
Họ đang hôn nhau.
Những lời cuối cùng mà tôi từng nghe họ trao đổi với nhau vang lên. Một vài điều không thể tha thứ. Con người chẳng có ai hoàn hảo cả.
Thea phát hiện ra tôi nhưng vẫn không rời khỏi nụ hôn cho đến tận khi đôi mắt xanh lục của Rebecca mở to đầy khôi hài; thậm chí sau đó, Thea vẫn cố trì hoãn chút thời gian ngọt ngào của họ.
“Avery,” giọng Rebecca nghe có vẻ đau khổ. “Đây không phải là...”
“Việc của cậu,” Thea kết thúc câu nói hộ Rebecca, môi khẽ nhếch lên.
Tôi bước sang bên để tránh hai người họ. “Đồng ý.” Cuộc ái ân liều lĩnh - và có phần khờ dại - này không phải là thứ tôi quan tâm.
Chiếc khung ảnh trong tay tôi mới quan trọng. Vậy nên tôi tiếp tục bước xuống, chuẩn bị thực thi nhiệm vụ. Dưới đó, tôi thấy Max đang ngồi trên vai Xander, kiểm tra các cánh quạt.
“Cậu ấy rất cao,” Max nói với tôi, tỏ vẻ hài lòng. “Và cậu ấy mới chỉ làm ngã tớ một lần thôi!”
Thea và Rebecca bước vào căn phòng sau lưng tôi. Xander liếc nhìn họ, nhưng tôi tập trung vào nhiệm vụ của mình.
“Jameson đã đưa cho tớ thứ này: Tôi giơ chiến lợi phẩm của mình lên và ngồi xuống một chiếc ghế da lộn quá khổ. “Một khung ảnh treo trên cầu thang.” Tôi đặt nó nằm úp trên lòng mình. “Nhìn mặt sau của nó mà xem.”
Max leo xuống, và cả hai người họ bước đến vây xung quanh tôi.
“Gỡ mặt sau ra khỏi khung đi,” Xander nói ngay lập tức.
Tôi ngước nhìn cậu ấy. “Chúng ta cần tuốc nơ vít.”
♖
Bốn phút sau, cả năm người chúng tôi đều tập trung trong căn phòng tầng ba từng thuộc về Skye. Tôi tháo con vít cuối cùng và nhấc mặt sau ra khỏi khung. Bên dưới, đằng sau bức ảnh của Toby, Zara và Skye, tôi tìm thấy một mảnh giấy được gấp làm đôi, xé từ tập vở. Bên trong có một bức ảnh khác.
Bức ảnh này rõ ràng được chụp cùng thời điểm với bức ảnh được đóng khung. Zara và Skye mặc áo khoác giống hệt nhau. Cả hai trông có vẻ đang ở độ tuổi thanh thiếu niên. Zara vòng một tay ôm Skye, còn tay kia ôm một chàng trai trông già hơn hai người họ một chút. Anh ta có mái tóc xù và nụ cười hoàn hảo.
Tôi lật ngược bức ảnh lại. Không có chú thích nào được ghi ở mặt sau. Max cúi xuống nhặt mảnh giấy được gấp đè lên bức ảnh.
“Không có gì,” cậu ấy nói.
“Bây giờ thôi,” Xander sửa lại.
Max không hiểu ngay hàm ý trong câu nói đó. Cô ấy vẫn chưa quen với người nhà Hawthorne và các trò chơi của họ. “Mực vô hình?” Rebecca hỏi, trước khi tôi kịp làm thế. “Trên bức ảnh hay mảnh giấy?”
“Gần như chắc chắn là thế,” Xander trả lời. “Nhưng cậu có biết có bao nhiêu loại mực vô hình khác nhau không?”
“Rất nhiều?” Thea nói khô khốc.
Xander thở dài. “Tớ đoán đây chỉ là một nửa manh mối thôi. Ông già để lại một nửa cho Skye và một nửa cho...”
“Zara,” tôi nói hộ cậu ấy. “Chiếc nhẫn.” Tôi cẩn trọng lấy lại mảnh giấy từ tay Max. Tôi chưa nghĩ ra phải sử dụng nhẫn như thế nào để chữ viết hiện lên, nhưng tôi có thể hiểu được logic trong những điều Xander vừa nói. Đó là logic của gia đình Hawthorne.
Logic của Tobias Tattersall Hawthorne.
Ông đặt cho mình cái tên đệm đó như một dấu hiệu cho thấy ông định bỏ mặc họ sống trong nghèo đói, rách nát. Ông đã dùng cái tên đó để ký vào một bản di chúc và chôn giấu những manh mối trong phần di chúc để lại cho các con gái của mình. Tôi biết trò chơi này vốn dĩ không dành cho chúng tôi. Tôi cũng biết chúng tôi ở đây để tìm kiếm manh mối của Skye. Nhưng bây giờ tôi lại băn khoăn tự hỏi một lần nữa.
“Các cậu nghĩ bức ảnh này có ý nghĩa như thế nào với Skye?” Tôi hỏi, giơ bức ảnh được giấu sau bức ảnh chụp những đứa con đang cười rạng rỡ của Tobias Hawthorne lên. Skye, Zara và một chàng trai. “Anh ta là ai?” Tôi hỏi, và rồi tôi nghĩ về thông điệp mà chúng tôi tìm thấy trong cái chai giấu dưới tấm ván sàn ở hành lang thông giữa phòng của Skye và phòng của Zara.
Mày biết, nhưng mày vẫn làm đó. Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày chuyện này.
“Các giác quan tâm linh của tớ,” Max tuyên bố, “hiện đang hòa vào bức ảnh đó và tớ nhận được một vài thông điệp khá rõ ràng về sự giao cảm và cơ bụng.”
Họ tranh giành chàng trai đó, tôi nghĩ. Giống như Jameson và Grayson tranh giành Emily Laughlin.
“Jameson vừa đưa cho cậu cái này à?” Xander nằm phịch xuống giường. “Anh ấy tìm thấy nó và cứ thế đưa nó cho cậu?”
Tôi gật đầu. Tôi có thể nhận ra điều đó khiến Xander phiền lòng bởi cậu ấy không phải là người tìm ra manh mối.
“Và bây giờ thì Jameson đang ở đâu?” Xander hỏi, giọng toát lên vẻ nổi loạn mà tôi chưa từng thấy ở cậu ấy bao giờ.
Tôi hắng giọng. “Anh ấy vừa mới thách thức Grayson chơi trò gì đó tên là Rơi tự do.”
“Mà không có tớ ư?” Giờ thì giọng của Xander nghe đầy sự xúc phạm. “Anh ấy đưa cho cậu thứ này và thách Grayson trò Rơi tự do?” Xander đứng bật dậy. “Xong thật rồi. Tớ mất bình tĩnh lắm rồi đấy. Quý ông Tốt bụng Xander không còn nữa. Avery, tớ có thể xem bức ảnh đó không?”
Tôi đưa cho cậu ấy bức ảnh chụp Zara, Skye và chàng trai có mái tóc xù. Một giây sau, Xander đã xông thẳng ra ngoài cửa.
“Cậu đi đâu đấy?” Rebecca và tôi đồng thanh gọi với theo.
Max chạy theo. “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Cậu ấy sửa lại câu hỏi.
Xander quắc mắt nhìn chúng tôi - dù đó không phải là một cái quắc mắt có sức thuyết phục khủng khiếp. “Đến nhà nghỉ.”