Chương 44
Bằng cách nào đó, tôi đã thuyết phục được Alisa để tôi thực hiện thêm một hoạt động mạo hiểm nho nhỏ nữa: cơ hội chụp ảnh cuối cùng. Oren không thích thú lắm, nhưng tôi có cảm giác rất rõ ràng rằng đây không phải là lần đầu tiên ông bảo vệ cho một chuyến đi đến nhà nghỉ ở chân núi.
“Ông ngoại đã cấm chúng tớ không được chơi Rơi tự do khi tớ khoảng mười hai tuổi,” Xander nói khi chúng tôi đang ngồi trên chiếc SUV để xuống núi. “Quá nhiều xương bị gãy.”
“Gãy có mấy cái xương thì nhằm nhò gì,” Max vui vẻ nói.
“Người nhà Hawthorne mà,” Thea chế giễu.
“Cư xử tử tế chút đi.” Rebecca nhìn cô ấy.
“Đó chỉ là một trò chơi đầy hữu hảo của đám trẻ con mới biết thang kéo trượt tuyết là gì thôi,” Xander đảm bảo với chúng tôi. “Các cậu đi thang kéo lên, cho đến khi ai đó hô là ‘rơi tự do’ thì các cậu...” - Xander nhún vai - “rơi tự do thôi.”
“Kiểu nhảy ra khỏi thang kéo hả?” Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm.
“Người đầu tiên hô lên sẽ là kẻ thách thức. Nếu người kia từ chối, người thách thức sẽ phải rơi tự do. Còn nếu người kia chấp nhận thử thách, họ sẽ rơi tự do xuống và có lợi thế mười lăm giây xuất phát trước trong cuộc đua.
“Cuộc đua?” Max và tôi đồng thanh hỏi.
“Đến điểm cuối,” Xander giải thích thêm.
“Đó là điều ngớ ngẩn nhất mà tớ từng được nghe trong đời,” tôi nói với Xander.
“Cũng có thể,” Xander bướng bỉnh đáp. “Nhưng chỉ cần về được đến nhà nghỉ thôi thì tớ sẽ giành được lợi thế quyết định rồi.”
♖
Tại nhà nghỉ, chúng tôi được hộ tống qua sảnh ăn chính đến một chiếc bàn riêng nằm trong góc, nhìn ra những sườn núi dốc ở bên ngoài. Hai trong số những người đi theo Oren đứng án ngữ ở một vị trí gần cửa, trong khi trưởng đội vệ sĩ của tôi theo ngay sát tôi.
“Em ngồi đi,” Alisa bảo tôi. “Em chỉ cần nhâm nhi sô-cô-la nóng thôi. Bọn chị sẽ chụp cho em vài tấm ảnh - rồi chị sẽ để em tự do.”
Đó là kế hoạch của chị ấy. Còn chúng tôi cũng có kế hoạch của tiêng mình. Cụ thể là sẽ phải xác định danh tính của chàng trai trong bức ảnh. Có vẻ như Xander cho rằng một vài nhân viên của nhà nghỉ này đã làm việc ở đây vài chục năm. Xét đến mức độ an ninh chặt chẽ được sắp xếp cho mình, tôi thấy khó có khả năng tôi có thể tự làm được điều này, nhưng Max và Xander lại là chuyện khác.
Thea và Rebecca cũng vậy.
Oren mạo hiểm để bốn người họ bước vào phòng tắm chỉ với một vệ sĩ duy nhất. Mười phút sau, khi họ quay trở lại, người vệ sĩ đó trông như bị đau nửa đầu.
“Hai người này,” Max nói với tôi, gật đầu về phía Thea và Rebecca, “thực sự rất hữu ích trong việc lấy thông tin từ người khác.”
“Thea giỏi tán tỉnh hơn,” Rebecca thì thầm.
Thea nhìn thẳng vào mắt Rebecca. “Còn cậu thì học hỏi rất nhanh.”
“Họ đã phát hiện ra gì thế?” Tôi hỏi Max và Xander.
“Anh chàng trong ảnh từng làm việc trên núi.” Max rõ ràng rất thích thú với điều này. “Anh ta là một huấn luyện viên dạy trượt tuyết, lúc đó mới ngoài hai mươi tuổi. Rất được các quý cô yêu thích.”
“Các cậu hỏi được tên chưa?” Tôi hỏi.
Xander là người trả lời câu hỏi đó. Jake Nash.”
Jake. Đầu tôi quay cuồng. Nash.