Chương 45
Ngay sau khi phát hiện ta tin tức chấn động đó, Xander đã đi tìm Jameson và Grayson. Vài giờ sau, cả ba anh em cùng quay trở lại từ sườn núi, trông tơi tả, tệ hơn rất nhiều so với lúc bước ra khỏi nhà. Jameson thả mình xuống một chiếc ghế bành.
“Đừng để máu dây ra đó nhé,” Grayson nhắc nhở.
“Còn lâu,” Jameson vặn lại. “Anh nghĩ sao về việc nôn mửa vào chiếc bình đó?”
“Em là một thằng ngốc,” Grayson trả lời.
“Các anh mới là đồ ngốc đó,” tôi sửa lại. Họ quay lại nhìn tôi. Tôi đang mặc bộ quần áo ngủ mùa đông dày dặn, có trong tủ quần áo ở True North mà Alisa đã sắp xếp cho tôi. “Xander có nói với anh rằng bọn em đã tìm thấy gì đó không?”
“ Anh tìm thấy, Người thừa kế ạ,” Jameson sửa lại câu nói của tôi, rồi mỉm cười. “Anh biết sự tồn tại của bức ảnh đó. Mảnh giấy mà chúng ta nghĩ có khả năng mang một thông điệp nào đó, được viết bằng mực vô hình.”
Grayson quan sát tôi một lúc, rồi quay sang Xander. “Các em còn tìm thấy gì nữa không?”
“Xin lưu ý là,” Xander nói một cách hùng hồn, bước tập tễnh đến ngồi trên lò sưởi, “em đã thắng trò Rơi tự do.” Cậu ấy nhìn xuống chân mình. “Và có lẽ em đã quên nhắc đến chuyện chàng trai trong bức ảnh đó là bố của Nash.”
Thông tin đó có ảnh hưởng nhất định đến Jameson và Grayson. Nhưng tôi không ngạc nhiên lắm. Sau điều mà chúng tôi đã khám phá được ở nhà nghỉ, đó là kết luận hợp lý. Cả bốn anh em nhà Hawthorne đều có tên được lấy từ họ của bố mình. Bố của Grayson là Sheffield Grayson . Chàng trai trong ảnh - anh chàng mà Zara vòng tay ôm - là Jake Nash.
Mày biết, mảnh giấy nhắn trong tủ quần áo có viết như thế, nhưng mày vẫn làm.
“Các anh có định nói với Nash không?” Tôi hỏi.
“Nói cho anh biết gì cơ?”
Tôi quay lại thì thấy Nash đang đứng ở ngưỡng cửa, Libby ở ngay bên cạnh anh ấy. “Nói cho anh ấy điều gì thế?” Chị ấy nheo mắt trước bầu không khí im lìm bao trùm sau đó. “Thôi nào, Ave,” Libby rên rỉ. “Đừng giữ bất kỳ bí mật nào nữa.”
Chị ấy là lý do tôi đến đây, và chị ấy không biết tại sao lại vậy.
Đối diện tôi, Grayson đứng dậy. “Nash, mấy anh em mình ra ngoài lát được không?”
♖
Chỉ còn lại tôi và Libby, và tôi chỉ mất một, hai giây để đưa ra quyết định về điều mà tôi sẽ nói cho chị ấy. Nhìn mái tóc nâu đơn giản kia, biết tất cả những gì mà chị ấy đã từ bỏ vì tôi, quyết định cần phải đưa ra ấy dễ dàng đến mức đáng ngạc nhiên.
Tôi kể chị Libby nghe mọi thứ. Về Harry và con người thật của ông. Về những thứ mà chúng tôi đã tìm thấy ở chái nhà của Toby. Về giấy khai sinh của tôi, các tổ chức từ thiện trong di chúc và lý do tôi đến True North này.
“Em biết thế này là quá nhiều,” tôi nói.
Libby chớp mắt bốn, năm lần. Tôi đợi chị ấy lên tiếng. Bất cứ điều gì cũng được. Và cuối cùng, chị ấy hỏi, “Grayson và Jameson đang nói gì với Nash ở ngoài đó?”
Không có lý do gì để giấu giếm nữa, vậy nên tôi trả lời.
“Vậy bố của Nash...,” chị ngập ngừng.
“Có thể chính là Jake Nash,” tôi xác nhận.
“Và bố của em...” Libby nhìn tôi và nuốt nước bọt.
Bố của tôi là Toby Hawthorne.
“Cũng hợp lý,” tôi nói khẽ. Không thể nhìn thẳng vào mắt chị, tôi liếc mắt sang ô cửa sổ lớn gần đó. “Toby là người đã ký vào giấy khai sinh của em; em và ông ấy gặp nhau lần đầu tiên ngay sau khi mẹ qua đời. Em nghĩ ông ấy muốn đến kiểm tra xem em có ổn không. Em nghĩ ông ấy đã cố ý để em và ông ấy gặp nhau.” Tôi dừng lại, đoạn tiếp tục. “Em nghĩ Tobias Hawthorne biết tất cả.”
“Và đó là lý do ông ấy để lại tiền cho em.” Libby cũng giỏi suy luận như tôi vậy. “Nếu bố của em không phải là Ricky,” chị ấy chậm rãi nói, “thì em và chị thực sự không phải...”
“Nếu chị dám nói chúng ta không phải chị em thì em sẽ đánh gục chị ngay tại đây, ngay bây giờ đấy.” Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để làm điều đó, nhưng Libby có vẻ đã cho rằng sẽ không kích động tôi làm vậy.
“Em có cố đi tìm ông ấy không?” Chị ấy hỏi. “Toby ấy?”
Tôi cúi gằm. “Trước cả khi em biết ông ấy là ai thì em đã đi tìm ông ấy rồi. Người của Alisa không thể tìm ra dấu vết nào của Toby.”
Libby khịt mũi. “Hoặc Alisa Ortega chỉ nói thế thôi. Cô ta có biết ông ấy là ai không?”
Tôi ngẩng lên nhìn chị ấy. “Không ạ.”
“Vậy em nghĩ cô luật sư của em sẽ ưu tiên tìm kiếm một ông già vô gia cư ngẫu nhiên nào đó mà em từng chơi cờ cùng đến mức độ nào?” Libby chống tay lên hông. “Em đã thử đi tìm ông ấy chưa? Quên các câu đố cũng như manh mối đi. Em đã thực sự tìm kiếm người đàn ông đó chưa?”
Tôi cảm thấy cách mà chị ấy nói điều đó có phần lố bịch. Từ góc nhìn của một người tham dự trò chơi của Tobias Hawthorne, tất cả những gì tôi làm đều hoàn toàn hợp lý.
Nhưng từ góc nhìn của người ngoài cuộc thì sao? Chúng tôi đang giải quyết tất cả những vấn đề này một cách quá vòng vèo.
“Chị đã thấy em phải khó khăn đến mức nào mới có thể thuyết phục được Oren và Alisa cho em đến đây mà,” tôi nói. “Không đời nào họ cho phép em đáp máy bay đến New Castle để tìm Toby đâu.”
“Em có muốn chị đi hộ không?” Đó chỉ là một câu nói buột miệng nhưng Libby rất nhanh đã rũ bỏ sự lưỡng lự còn vương trong lòng mình. “Chị có thể đi một chuyến về nhà. Sẽ không ai thắc mắc tại sao chị lại muốn làm vậy. Chị có thể mang theo vệ sĩ bên mình.”
“Các tay săn ảnh sẽ bám theo chị,” tôi cảnh báo. “Chị cũng là một nguồn tin tức vì có liên quan đến em.”
Libby đưa tay vuốt bím tóc kiểu Pháp của mình và cười rạng rỡ. “Giờ chị cũng có nổi bật quá đâu. Chị không chắc các tay săn ảnh có thể nhận ra chị.”
Trong giây phút đó, điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là đáng ra tôi nên nói sự thật với chị ấy từ trước. Tại sao tôi lại đi một quãng đường dài đến vậy chỉ để đẩy những người quan trọng nhất ra xa khỏi tôi?
“Vậy cứ quyết định thế nhé,” Libby tuyên bố. “Em sẽ bay trở lại Nhà Hawthorne, còn chị sẽ đáp một chuyến khác đến Connecticut.”
“Sửa lại đi, cưng.” Nash quay trở lại phòng. Tôi không thể đọc được cảm xúc của anh, cũng không thể nhìn ra quả bom mà các em trai của anh vừa thả xuống có ảnh hưởng như thế nào đến anh. “Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó.”