← Quay lại trang sách

Chương 46

Đêm hôm đó, khi vừa bước sang ngày mới, Max đến đánh thức tôi dậy.

“Gì thế?” Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy; sau vài giây trì hoãn, bản năng chiến-đấu-hay-chạy-trốn của tôi kích hoạt. “Mọi thứ vẫn ổn chứ?”

“Mọi thứ đều ổn,” Max trả lời. Cậu ấy nở nụ cười xấu xa. “ Rất ổn.” Max huých vào người tôi. “Jameson Hawthorne đang ở trong bồn tắm nước nóng.”

Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy, rồi lăn trở lại giường và kéo chăn trùm lên đầu.

Cậu ấy kéo chăn ra. “Cậu có nghe thấy tớ nói không? Jameson Hawthorne đang ở trong bồn tắm nước nóng. Đây là tình huống báo-động-sẵn-sàng-phòng-thủ-cấp-độ-một.”

“Có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Jameson vậy?” Tôi hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Jameson mới đúng?” Max vặn lại.

Tôi không biết tại sao mình lại tống Max ra khỏi giường, nhưng tôi vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của cậu ấy. “Anh ấy không muốn tớ. Không hẳn là vậy. Thứ anh ấy muốn là những bí ẩn. Anh ấy muốn giữ tớ lại bên cạnh để chờ đến lúc có thể lợi dụng tớ. Đối với anh ấy, tớ chỉ là một phần trong câu đồ mà anh ấy cần phải giải mà thôi.”

“Nhưng...” Max gợi chuyện, “cậu có muốn bị anh ấy lợi dụng không?”

Tôi nghĩ về Jameson, về cách mắt anh ấy sáng lên khi phát hiện ra điều gì đó mà tôi không biết, nụ cười xảo quyệt của anh ấy, cùng cách anh ấy dùng cơ thể che chắn cho tôi khi tiếng súng vang lên ở Khu rừng Đen - sau đó lại dùng tay ôm lấy mặt tôi khi tiếng pháo hoa đưa tôi chìm vào những mảnh ký ức tăm tối nhất. Cả cách anh ấy suốt ngày gọi tôi là Người thừa kế, khiến tôi vô cùng khó chịu. Rồi cả lúc anh ấy chơi gôn trên tầng thượng. Lúc cơ thể tôi áp chặt vào lưng anh ấy trên xe máy. Cùng độ nghiêng hoàn hảo của đôi môi khi anh ấy dặn dò tôi phải giữ an toàn - cho đến khi nào tình hình thay đổi.

“Cậu thích anh ấy.” Giọng Max có vẻ hài lòng với phán đoán của bản thân.

“Có thể tớ thích cảm giác khi ở bên anh ấy.” Tôi lựa chọn từ ngữ cẩn thận. “Nhưng không đơn giản như vậy đâu.”

“Vì Grayson.”

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà và nhớ lại lúc chúng tôi ở trên thang kéo trượt tuyết. “Chúng tớ chỉ là bạn.”

“Không đúng,” Max sửa lại. “Cậu và tớ mới là bạn. Grayson là biểu hiện vật lý của kiểu gắn bó né tránh trong tình cảm của cậu. Anh ấy không cho phép mình muốn cậu. Cậu thì không cho phép mình muốn được người khác cần đến. Hai người đều cố giữ khoảng cách với nhau. Không ai bị tổn thương, cũng không ai được gì cả. ”

Max đã cho tôi cái nhìn rõ ràng về người bạn thân buồn khổ nhất của cậu ấy.

“Cậu quan tâm làm gì?” Tôi hỏi cậu ấy. “Từ khi nào cậu bắt đầu đầu tư thời gian và công sức vào đời sống tình cảm của tớ thế hả?”

“Thiếu,” Max sửa lại, đoạn nhún vai. “Cuộc sống của tớ cũng tiêu tùng mà. Bố mẹ tớ không nhận cuộc gọi của tớ. Họ cũng không cho phép em trai nói chuyện với tớ nữa. Bây giờ cậu là tất cả những gì tớ có, Ave ạ. Tớ muốn cậu được hạnh phúc.”

“Cậu đã thử gọi cho bố mẹ chưa?” Tôi không muốn thúc ép cậu ấy quá nhiều, nhưng tôi thực sự muốn giúp cậu ấy.

Max cúi xuống. “Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là, Jameson Hawthorne đang ở trong bồn tắm nước nóng. ” Cậu ấy khoanh tay trước ngực. “Cậu định làm gì đây?”