← Quay lại trang sách

Chương 47

Trong đồng quần áo mà Alisa chuẩn bị cho tôi có một bộ đồ tắm hàng hiệu: một bộ bikini màu đen viền vàng. Nheo mắt lại, tôi mặc nó vào, sau đó nhanh chóng phủ lên mình chiếc áo choàng dài gần đến gót chân, chất vải mềm mại đến nỗi không từ nào có thể diễn tả, loại mà tôi nghĩ chỉ được dùng trong các spa cao cấp. Bồn nước nóng nằm ở tầng trệt. Mãi đến lúc đi đến cửa sau, tôi mới nhận ra Oren đang theo dõi tôi.

“Chú sẽ không bảo cháu hãy ở yên trong phòng chứ ạ?” Tôi hỏi ông ấy.

Oren nhún vai. “Chú đã sắp xếp người trong rừng rồi.” Đương nhiên là ông ấy phải làm vậy.

Tôi đặt tay lên nắm cửa, hít một hơi thật sâu rồi đẩy nó ra, để không khí ban đêm lạnh giá ùa vào. Khi cái lạnh ập vào người tôi, không còn chỗ cho sự do dự nữa. Tôi đi thẳng một mạch đến bồn tắm nước nóng. Nó đủ lớn để chứa được tám người, nhưng giờ chỉ có mình Jameson ở đó. Cơ thể anh ấy gần như chìm hẳn trong nước. Tôi chỉ có thể nhìn thấy đầu anh ấy đang ngửa lên, cần cổ và một phần bờ vai trần.

“Trông anh có vẻ như đang suy nghĩ.” Tôi ngồi ở rìa bồn tắm nước nóng cách xa anh ấy nhất có thể, kéo áo choàng lên và hạ chân xuống, cho đến khi nước ngập đến đầu gối. Hơi nước bốc lên trong không khí, và tôi khẽ rùng mình.

“Anh lúc nào cũng suy nghĩ, Người thừa kế ạ.” Đôi mắt xanh lục của Jameson vẫn dán chặt vào bầu trời. “Đó là điều em thích ở anh.”

Vì quá lạnh nên tôi không thể làm gì khác ngoài việc cởi áo choàng tắm ra và trườn xuống bể nước đang bốc hơi nghi ngút. Mới đầu, cơ thể tôi hơi phản kháng lại trước cảm giác khẽ nhói lên mà nước nóng mang lại; nhưng chỉ một lát sau, tôi đã hoàn toàn thả lỏng. Tôi cảm giác mặt mình đang dần hồng lên.

Jameson hướng mắt về phía tôi. “Em có đoán được anh đang nghĩ gì không?” Chúng tôi cách nhau chừng hơn một mét, nhưng tôi lại có cảm giác rằng chúng tôi đang ở gần nhau - rất gần khi anh ấy cứ nhìn tôi như thế. Tôi biết anh ấy muốn tôi nghĩ gì về mình.

Tôi cũng rất hiểu anh ấy . “Anh đang suy nghĩ về chiếc nhẫn.”

Jameson di chuyển, phần ngực trên nhô lên khỏi mặt nước. “Chiếc nhẫn,” anh ấy lặp lại để xác nhận suy nghĩ của tôi là đúng. “Hiển nhiên đó là bước tiếp theo, nhưng lấy được nó từ tay Zara lại là một thử thách.”

“Anh thích thử thách mà.”

Anh ấy đẩy người sang một bên và tiến đến gần tôi hơn. “Đúng thế.”

Đây là lỗi của Max, tôi nghĩ, trái tim đập liên hồi không thương tiếc vào khung xương sườn của tôi.

“Trong Nhà Hawthorne có một căn hầm.” Jameson dừng lại cách tôi một bước chân. “Nhưng ngay cả anh cũng không biết vị trí của nó.”

Mọi thứ trong tôi đều tập trung vào điều anh ấy đang nói - chứ không phải cơ thể của anh ấy. “Sao có thể thế được?”

Jameson nhún vai, nước sóng sánh đập vào ngực anh. “Mọi thứ đều có thể xảy ra.”

Tôi nuốt nước bọt. “Em có thể yêu cầu được đến xem nó.” Tôi cố gắng hết sức để ngừng nhìn chằm chằm vào anh và hắng giọng. “Căn hầm ấy.”

“Ừ, em có thể làm thế,” Jameson đồng tình, nở nụ cười có sức công phá của Jameson Winchester Hawthorne. “Em là chủ mà.”

Tôi cúi xuống. Tôi phải làm vậy bởi đột nhiên tôi ý thức được rằng bộ áo tắm này che được rất ít cơ thể của tôi. “Chúng ta chỉ cần tìm chiếc nhẫn cưới mà ông anh để lại cho bác anh thôi.” Tôi cố gắng giữ khoảng cách. “Rồi bằng cách nào đó, chiếc nhẫn này sẽ giúp ta khiến mực vô hình...”

“Hữu hình?” Jameson gợi ý. Anh ấy cúi người về phía tôi để mắt mình ngang với tầm mắt của tôi. Suốt ba giây sau đó, không ai trong chúng tôi nhìn đi chỗ khác. “Được rồi, Người thừa kế,” Jameson thì thầm. “Giờ anh đang nghĩ gì?”

Tôi tiến về phía trước. Cứ như vậy, cơ thể của chúng tôi dần dà chỉ cách nhau vài phân, chứ không như lúc đầu nữa. “Anh đang không nghĩ về chiếc nhẫn,” tôi đáp. Tôi để tay mình nổi lên mặt nước.

“Không hề,” Jameson đồng tình, giọng trầm vang lên đầy mời gọi. “Anh không nghĩ về chiếc nhẫn.” Anh ấy vươn tay về phía tay tôi. Chúng tôi không chạm vào nhau, đại khái là vậy. Anh ấy cứ thả tay mình nổi trên mặt nước như thế, chỉ cách làn da của tôi, khi đó đang chìm dưới nước, một khoảng bằng sợi tóc. “Câu hỏi đặt ra là,” Jameson nói như đang thách thức tôi, “Em đang nghĩ gì?”

Tôi lật tay mình lại và nó chạm vào tay của anh ấy - như có luồng điện chạy qua. “Em cũng không nghĩ về chiếc nhẫn.” Tôi nghĩ về việc Max nói với tôi rằng khao khát một thứ gì đó không có gì là sai cả. Ngay lúc này, tôi chỉ khao khát duy nhất một điều thôi.

Một điều cứ vương vấn trong tâm trí của tôi.

Tôi lại di chuyển qua làn nước. Khoảng cách ít ỏi giữa chúng tôi hoàn toàn biến mất. Tôi đặt môi mình lên môi Jameson, và anh mạnh mẽ đáp trả nụ hôn của tôi. Cơ thể tôi ghi nhớ cảm giác này. Tôi hôn lại anh.

Bồn tắm nước nóng như đang xảy ra một vụ cháy, cả hai chúng tôi đang bập bùng trong ngọn lửa, và điều duy nhất tôi quan tâm lúc này là làm thế nào để lửa cháy mạnh hơn nữa. Tay anh ấy lần tìm khuôn mặt tôi. Còn tay tôi thì vùi sâu trong mái tóc của anh ấy.

“Chuyện này không phải là thật,” tôi thì thầm khi môi anh bắt đầu di chuyển xuống cổ tôi, gần chạm xuống mặt nước.

“Là thật đối với anh,” Jameson mỉm cười, nhưng tôi không để nụ cười đó đánh lừa mình.

“Với anh chẳng có gì là thật cả,” tôi thì thầm đáp lại, nhưng có thứ ma thuật nào đó khiến tôi không bận tâm nữa. Chuyện này đâu cần phải thật thì mới đúng. “Chuyện này... chúng ta...” Tôi để môi mình lướt trên môi anh. “Nó chỉ cần như thế này thôi, không cần cụ thể gì cả. Không có cảm xúc hỗn độn. Không có nghĩa vụ. Không có lời hứa. Cũng chẳng có mong đợi.”

“Cứ thế này đi,” Jameson thì thầm, đoạn anh kéo chặt tôi vào người mình.

“Cứ thế này đi.” Cảm giác lúc này tuyệt hơn rất nhiều so với lúc ngồi sau xe máy lao vút đi hàng ngàn dặm một giờ hay khi đứng trên sân thượng của tòa nhà cao năm mươi tầng. Không vội vàng, cũng chẳng hồi hộp. Tôi thấy mình hoàn toàn kiểm soát được. Tôi không thể ngừng lại.

Chúng tôi không thể ngừng lại.

Nhưng sau đó, không hề báo trước, Jameson đột ngột đông cứng người lại. “Đừng cử động,” anh ấy thì thầm, hơi thở vấn vít trong khoảng không chen giữa môi của hai chúng tôi. “Oren?” Jameson gọi.

Tôi đã làm điều mà anh bảo tôi không được làm. Tôi đã di chuyển, quay ngoắt lại đối mặt với khu rừng, quay lưng về phía anh ấy, để tôi có thể nhìn thấy thứ mà anh ấy đang thấy. Một chuyển động chớp nhoáng. Và một đôi mắt.

“Chú sẽ đưa con bé đi,” Oren nói với Jameson; sau đó, trưởng đội vệ sĩ của tôi bất ngờ kéo tôi ra khỏi bồn tắm nước nóng. Không khí lạnh ập vào người tôi với xung lực của một chiếc xe tải. Adrenaline vọt qua người tôi khi Oren ra lệnh. “Eli, đi!”

Người vệ sĩ trẻ hơn, đang đóng chốt ở vị trí gần hàng cây, chạy nhanh về phía kẻ đột nhập. Tôi cố gắng dõi theo chuyển động của anh ấy, cứ như thể làm vậy có thể giúp tôi an toàn hơn. Tôi ổn. Oren đang ở đây. Tôi ổn. Vậy tại sao tôi không thể thở nổi thế này?

Oren lùa tôi vào trong.

“Sao vậy ạ?” Tôi thở khò khè. “Ai thế ạ?” Đầu óc tôi bắt đầu hoạt động. “Thợ săn ảnh ư? Anh ta có chụp được ảnh không ạ?” Ý nghĩ đó khiến tôi phát hoảng.

Oren không trả lời. Ở một mức độ nào đó, tôi mơ hồ ý thức được rằng Grayson đã nghe thấy tiếng động. Có ai đó choàng khăn tắm lên người tôi. Đó không phải là Jameson, cũng không phải Grayson.

Phải năm phút sau Eli mới quay trở lại. “Tôi đã mất dấu anh ta.” Anh ấy thở khó nhọc.

“Lại là thợ săn ảnh ư?”

Đôi mắt màu xanh sáng của Eli nhíu chặt cho đến khi thứ duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy viền đồng tử màu hổ phách của anh ấy. “Không. Hắn là dân chuyên.”

Câu nói đó dội xuống tôi như một quả bom. Tôi thấy hai tai mình ù đi. “Dân chuyên gì cơ?” Tôi hỏi.

Oren không trả lời. “Thu dọn đồ đi,” ông ấy nói với tôi. “Chúng ta sẽ rời đi lúc bình minh.”