Chương 48
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, ngắm nhìn các ngọn núi mỗi lúc một khuất xa dần cho đến khi máy bay đạt đến độ cao tiêu chuẩn. Tôi hầu như không ngủ cả đêm, nhưng không cảm thấy mệt mỏi.
“Ý của Eli là gì khi nhắc đến dân chuyên ?” Tôi lớn giọng hỏi. “Dân chuyên gì cơ?” Tôi chuyển sự chú ý từ khung cảnh ngoài cửa sổ sang Max, người đang ngồi bên cạnh tôi. Tôi cập nhật thông tin về tình hình an ninh và bồn tắm nước nóng cho cậu ấy. “Một thám tử tư? Hay một điệp viên?”
“Một sát thủ!” Max hào hứng nói. Cậu ấy đọc rất nhiều sách và xem rất nhiều chương trình truyền hình. “Xin lỗi,” cậu ấy giơ tay lên và cố gắng tỏ ra bớt say mê với biến cố mới nhất này. “Sát thủ, tệ đấy. Nhưng tớ dám chắc gã trốn trong rừng không phải là một sát thủ lão luyện đến từ một liên minh sát thủ cổ đại khét tiếng. Có lẽ là vậy.”
Nếu là trước khi được thừa kế thì chắc hẳn tôi sẽ đốp chát lại với Max rằng cậu chỉ được cái nói linh tinh, nhưng giờ thì Ai muốn tôi chết? không còn là một câu hỏi tuỳ tiện nữa. Đó là một câu hỏi có rất nhiều câu trả lời. Skye . Tôi nghĩ về việc đối đầu với Ricky tại buổi dạ tiệc. Libby cũng từng cãi cọ với ông ấy. Nếu chị ấy nói với ông ta rằng tôi sắp được giải phóng, nếu ông ta nói với Skye rằng tấm vé vàng của họ đang biến mất...
Chính xác thì họ sẽ làm gì? Ông ta là một trong những người thừa kế của tôi. Nếu tôi xảy ra chuyện...
“Sẽ không có ai làm tổn thương em đâu.” Grayson ngồi đối diện với tôi, còn Jameson ngồi bên cạnh anh ấy. “Có phải vậy không, Jamie?” Tông giọng của Grayson trở nên sắc bén. Tôi có cảm giác rằng anh đang không chỉ nói về người đàn ông trong rừng.
“Nếu em không tin tưởng vào tình cảm anh em chúng ta dành cho nhau,” Jameson uể oải trả lời, “thì em sẽ nghĩ nhận xét vừa rồi hơi động chạm.”
“Động chạm?” Xander lặp lại, giả vờ kinh sợ. “Gray ư? Không đời nào. ”
“Vậy có ai muốn đánh bài không?” Tôi lên tiếng trước khi tình hình trở nên căng thẳng hơn.
♖
“Tớ.” Tôi trừng mắt nhìn Thea. Cô ấy có một khuôn mặt vô cảm, rất hợp để chơi bài - nhưng tôi thậm chí còn hợp hơn.
Thea hạ bài xuống: Cù lủ [1] . Tôi cũng hạ bài của tôi xuống: giống nhau. Nhưng quân át là quân lớn hơn và tôi đang giữ chúng trong tay. Khi tôi đang định thu tiền về thì bị Jameson ngăn lại.
“Đừng vội thế chứ, Người thừa kế. Anh vẫn chưa hạ bài mà. Và anh có...” Anh ấy nhìn tôi và nở một nụ cười xảo quyệt, khiến tôi cảm thấy như tôi đang ở trong bồn tắm nước nóng đó. “Chẳng có gì cả.” Anh ấy cho tôi xem những lá bài của mình.
“Lúc nào cũng to mồm,” Thea nói.
Rebecca đang ngồi cạnh Thea và lúc đó, điện thoại của cô ấy đổ chuông. Rebecca cúi xuống nhìn. Lần này, khi Thea với tay sang định lấy, Rebecca đã nhanh hơn. “Đừng.”
Điện thoại cứ đổ chuông hết lần này đến lần khác. Thea nhìn màn hình, và biểu hiện của cô ấy thay đổi.
“Mẹ cậu gọi đấy,” Thea cố gắng bắt lấy ánh nhìn của Rebecca. “Bex?”
Rebecca tắt máy.
“Ý tớ không phải thế,” Thea nói. “Có lẽ cậu nên nghe xem mẹ cậu muốn gì.”
Rebecca có vẻ hơi thu mình lại. “Tớ sắp về nhà rồi.”
“Bex, mẹ của cậu...”
“Đừng nói với tớ rằng bà ấy cần gì nữa.” Giọng của Rebecca nhẹ nhàng, nhưng toàn bộ cơ thể cô ấy dường như đang rung lên dữ dội. “Cậu nghĩ tớ không biết bà ấy không ổn sao? Cậu có thực sự nghĩ là tớ cần cậu nói cho tớ biết điều đấy không?”
“Không, tớ...”
“Bà ấy nhìn tớ như thể tớ không hề tồn tại.” Rebecca nhìn chằm chằm vào những cái lỗ trên bàn. “Có lẽ nếu tớ giống Em hơn, có lẽ nếu tớ quan trọng hơn...”
“Cậu quan trọng mà,” giọng của Thea gần như khàn đặc.
“Các cậu này,” Max lúng túng lên tiếng, “cuộc trò chuyện này có vẻ hơi riêng tư, vì vậy có lẽ...”
“Tớ không đủ quan trọng.” Giọng của Rebecca run rẩy. “Chạy khắp nơi chơi trò thám tử, giả vờ quên đi thế giới thật thì cũng vui đấy, nhưng không thể cứ thế này mãi.”
“Như thế nào chứ?” Thea nắm lấy tay Rebecca.
“Như thế này này. Cách cậu tìm lý do để được chạm vào tớ.” Rebecca rụt tay khỏi tay của Thea. “Cách tớ để mặc cho cậu làm thế. Cậu là thế giới của tớ, và tớ sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu. Nhưng đêm đó, tớ đã cầu xin cậu đừng che giấu cho Emily và cậu...”
“Đừng làm thế.” Nếu Thea là bất kỳ ai khác thì chắc hẳn sẽ bị nghĩ là cô ấy đang cầu xin.
“Nếu tớ quan trọng hơn...” Rebecca nói lớn hơn. “Nếu chỉ một lần trong đời, tớ là đủ đối với ai đó - đối với người con gái tớ yêu - thì có lẽ chị gái tớ vẫn còn sống.”
Thea không phản ứng lại. Im lặng phủ bóng xuống không gian. Đau đớn, khó xử, yên tĩnh đến tột cùng.
Chính Jameson là người giúp Thea thoát khỏi tình cảnh khổ sở của cô ấy. “Người thừa kế này,” anh nói, chuyển chủ đề như ném một tấm vải bạt lên đống lửa. “Chúng ta sẽ làm gì để lấy được chiếc nhẫn đó?”
Ba quân bài giống nhau và có thêm một đôi. Trong trường hợp hai người cùng có Cù lủ thì ai có ba quân giống nhau lớn hơn sẽ thắng.