← Quay lại trang sách

Chương 49

Khi chúng tôi quay trở lại Nhà Hawthorne, tôi đã yêu cầu Oren dẫn tôi đến xem căn hầm bí ẩn. Ông đã đưa tôi, chỉ một mình tôi, đi thăm nó. Chúng tôi đi ngoằn ngoèo qua các hành lang cho đến khi đến được một chiếc thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, tôi dợm bước vào, nhưng Oren đã ngăn tôi lại. Ông nhấn nút gọi lần thứ hai, giữ ngón trỏ của mình áp vào nó.

“Quét vân tay,” ông nói với tôi. Một lát sau, bức tường phía sau thang máy bắt đầu chuyển động, lộ ra một lối đi nhỏ.

“Nếu ai đó cạy cửa mở trong khi thang máy đang ở tầng khác thì sao ạ?” Tôi hỏi.

“Không thể có chuyện đó được.” Môi Oren nở một nụ cười khó đoán. “Lối đi chỉ mở nếu có thang máy thôi.”

“Dấu vân tay của ai có thể mở nó ạ?” Tôi hỏi.

“Hiện tại à?” Oren đáp. “Vân tay của chú và Nan.”

Không phải của Zara. Không phải của Skye. Và cũng không phải của tôi. Theo di chúc của Tobias Hawthorne, ông đã để lại tất cả đồ trang sức của vợ mình cho mẹ của bà. Vào thời điểm bản di chúc được đọc, phần tài sản đó nghe có vẻ rất tầm thường, nhưng khi chúng tôi tiến về phía cánh cửa căn hầm thực sự - kiểu cửa mà bạn có thể thấy trong những kho tiền ngân hàng - tôi cảm giác nó không hề tầm thường chút nào.

“Nếu tất cả mọi thứ trong hầm Hawthorne thuộc về Nan...” tôi nói.

“Không phải tất cả,” Oren cắt ngang. “Nan sở hữu trang sức của bà Hawthorne quá cố, nhưng Ngài Hawthorne cũng có một bộ sưu tập đồng hồ và nhẫn ấn tượng, cùng nhiều món đồ mà ngài ấy mua vì nghệ thuật và vì tình cảm. Đồ trang sức của bà Hawthorne đã được chuyển giao cho Nan, nhưng vẫn còn rất nhiêu món đồ có giá trị sánh ngang với những vật trưng bày trong bảo tàng thuộc về cháu.”

“Có giá trị sánh ngang với đồ trong bảo tàng?” Tôi nuốt nước bọt. “Cháu đã sẵn sàng tận mục sở thị những viên ngọc quý chưa nhỉ?” Tôi nửa đùa nửa thật.

“Của quốc gia nào?” Oren trả lời - ông không hề đùa. “Bất cứ thứ gì có giá trị trên hai triệu đô đều được cất giữ ở ngoài, ở một vị trí an toàn hơn.”

Oren mở khóa, xoay tay nắm và đẩy cánh cửa căn hầm ra. Nín thở, tôi bước vào một căn phòng được lót thép từ sàn lên đến trần nhà, có rất nhiều ngăn kéo bằng kim loại. Tôi ngẫu nhiên chọn một ngăn và mở nó ra. Ba ô tủ trưng bày trồi lên, mỗi ô là một bộ khuyên tai hình giọt nước. Kim cương. Tất cả đều là kim cương, và chúng lớn hơn bất cứ chiếc nhẫn đính hôn nào mà tôi từng nhìn thấy. Tôi mở thêm ba, bốn ngăn kéo nữa và phải chớp mắt liên tục trước các ô tủ tương tự nhau.

Bộ não của tôi từ chối tính toán.

“Cháu có đang tìm kiếm thứ gì cụ thể không?” Oren hỏi tôi.

Tôi rời mắt khỏi viên hồng ngọc to bằng nửa nắm tay. “Nhẫn cưới,” tôi gắng sức nói ra từ đó. “Của Tobias Hawthorne.” Oren nhìn tôi trong một đến hai giây, rồi bước tới bức tường phía xa. Ông mở hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác, còn tôi cứ đứng đó chiêm ngưỡng hàng chục chiếc đồng hồ Rolex và một cặp khuy măng-sét bằng bạc bóng loáng.

“Chiếc nhẫn bị giấu đi rồi ạ?” Tôi hỏi, những ngón tay của tôi chầm chậm tiến về phía một trong những chiếc đồng hồ.

“Nếu chiếc nhẫn không có trong ngăn kéo đó, vậy thì nó không có ở đây rồi,” Oren nói. “Chú đoán Ngài Hawthorne đã để nó vào bì thư trao cho Zara trong buổi đọc di chúc.”

Nói cách khác: Xung quanh tôi cơ man đồ trang sức quý giá, nhưng thứ duy nhất mà tôi cần lại không có ở đây.