← Quay lại trang sách

Chương 50

“Em sẽ cần ai đó giúp em đánh lạc hướng nếu em muốn tìm kiếm ở chái nhà của Zara.” Rõ ràng Grayson có ý đó thật khi hứa sẽ giúp tôi tìm hiểu chuyện này đến cùng.

“Gray rất giỏi đánh lạc hướng,” Jameson nói bằng giọng trịch thượng. “Anh rất khâm phục năng lực huyền bí của anh ấy; anh ấy luôn có thể tỏ ra nhàm chán và dài dòng vào đúng thời điểm cần thiết.”

Grayson không mắc câu. “Chúng ta cần đảm bảo cả Constantine cũng bị tách ra nữa.”

“Em cũng khá giỏi đánh lạc hướng đấy,” Max xung phong. “Em cho rằng khả năng của em là luôn có thể chuyển chủ đề sang các nhân vật điệp viên hư cấu yêu thích của mình đúng lúc.”

“Grayson và Max có thể thiết lập một vành đai.” Xander chuyển sang tông giọng thì thầm khác hẳn thường ngày. “Jameson, Avery và em sẽ kiểm tra một lượt chái nhà.”

Rebecca đã rời đi ngay sau khi máy bay hạ cánh. Thea cũng không nán lại lâu khi Rebecca không còn ở đây. Đồng đội của Xander đã bỏ rơi cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không lùi bước.

Cậu ấy không định để Jameson và tôi tự tìm kiếm chiếc nhẫn.

“Đây là một ý tưởng rất tệ.” Eli còn không thèm giả vờ là mình không nghe lén.

Đó là lý do tại sao chúng ta phải chờ đến tận khi Oren hết ca trực để tiến hành việc này, tôi nghĩ.

Cánh cửa dẫn vào chái nhà của Zara ít nhất phải cao ba mét - và đã được khóa lại.

“Em có muốn phá khóa không?” Jameson hỏi Xander. “Hay để anh làm?”

Hai phút sau, ba người chúng tôi đã có mặt bên trong. Grayson và Max ở bên ngoài và cắm chốt tại hai đầu hành lang. Eli càu nhàu khi phải đi theo tôi vào hang cọp.

Sau khi kiểm tra nhanh, tôi phát hiện có tổng cộng bảy cánh cửa trải dọc hành lang bên chái nhà của Zara. Ba trong số đó dẫn đến phòng ngủ, phòng nào cũng rộng rãi và đầy đủ tiện nghi; có hai căn phòng rõ ràng là đang có người sử dụng.

“Zara và chồng bà ấy ngủ riêng ư?” Tôi hỏi Jameson.

“Không biết,” anh trả lời.

“Cũng không muốn biết,” Xander vui vẻ đế thêm.

Ở một trong hai căn phòng có người sử dụng, tôi thấy rất nhiều giày nam giới. Phòng bên kia thì không có đôi nào. Chắc chắn đây là phòng của Zara. Có một lò sưởi bằng đá cẩm thạch gần cuối phòng. Bên trái có những giá sách gắn tường. Trên đó bày toàn những cuốn sách khổ lớn, đóng bìa da - loại sách mà người ta dùng để phô trương , chứ không phải để đọc.

“Nếu mình là một người có giá sách như thế này,” tôi thì thầm, “thì mình sẽ giữ đồ trang sức ở đâu nhỉ?”

“Két sắt,” Xander trả lời, nhìn ngó, vuốt dọc đường gờ trang trí trên tường.

Jameson bước qua, khẽ chạm vào người tôi, và nói, “Chiếc két sắt đó chắc chắn được giấu rất kỹ.”

Phải mất mười phút chúng tôi mới “đào được mỏ vàng”: có một chiếc điều khiển từ xa được gắn vào giá sách, nằm đằng sau một cuốn sách bìa da. Tôi bóc phần băng keo ra để có thể quan sát kỹ hơn chiếc điều khiển chỉ có một nút bấm này.

“Chà, Người thừa kế à...” Jameson mỉm cười với tôi. “Em cử hành nghi lễ này hả?”

Nhìn nụ cười đó, tôi vụt nhớ về bồn tắm nước nóng. Tôi không nên nghĩ về chuyện đó nữa. Cũng không nên nghĩ về Jameson theo cách đó ngay lúc này.

Tôi nhấn nút.

Sau khi những giá sách gắn tường khổng lồ bắt đầu di chuyển, từ từ ẩn mình vào trong bức tường, tôi đã nhìn không chớp mắt vào thứ được giấu phía sau. “Nhiều giá sách hơn,” tôi sững sờ. “Và... nhiều sách hơn?”

Hai hàng sách bìa mềm được xếp chồng lên nhau. Tiểu thuyết lãng mạn. Sách khoa học viễn tưởng. Sách trinh thám bí ẩn và tâm linh huyền bí. Tôi cố mường tượng cảnh Zara đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, một vở opera không gian, hay một cuốn sách thần bí có bìa là chú mèo và cuộn len - nhưng không thể.

“Nếu chúng ta bỏ hết sách ra khỏi giá, liệu có tìm thấy được một chiếc điều khiển khác không?” Xander thắc mắc. “Càng nhiều kệ thì càng có nhiều điều khiển hơn nữa? Và...” Xander đột ngột ngừng lại.

Phải một giây sau tôi mới có thể nghe được tiếng động mà Xander vừa nghe thấy: tiếng giày cao gót nện lên sàn gỗ.

Zara.

Jameson kéo tôi vào tủ quần áo. Nếu trước đây việc không nghĩ đến bồn tắm nước nóng là khó thì bây giờ nó đã trở thành không thể.

“Khả năng đánh lạc hướng của Gray thật đáng thất vọng,” anh thì thầm, hơi thở phả vào cổ tôi khi kéo tôi lại gần, và chúng tôi cùng chìm vào những giá treo quần áo tưởng chừng như vô tận. Tôi đứng bất động, gần như không thở được và nhận thức rất rõ rằng anh cũng đang như vậy sau lưng tôi.

Xander chắc hẳn cũng đã trốn được, vì trong vài giây, âm thanh duy nhất vang lên trong phòng ngủ chỉ có tiếng gót giày của Zara nện xuống sàn. Tôi buộc tim mình ngừng đập mạnh và cố gắng tập trung theo dõi các chuyển động của Zara - chứ không phải cách người tôi lọt thỏm vào lòng Jameson.

Không phải sự thật là tôi cũng có thể cảm thấy trái tim anh đang đập liên hồi.

Bước chân dừng lại ngay bên ngoài tủ quần áo. Tôi cảm thấy hơi thở của Jameson phả vào gáy mình và phải cố hết sức đầy lùi cảm giác rùng mình. Đừng di chuyển. Đừng thở. Đừng nghĩ.

“Tên vệ sĩ ở cửa đã là bằng chứng lớn nhất đủ để tố cáo rồi,” Zara nói lớn, giọng trong trẻo như tiếng chuông ngân và sắc như dao. “Có thể ra ngoài rồi đấy.”

Jameson ấn một ngón tay lên môi tôi, rồi bước ra khỏi chỗ ấn nấp, để lại tôi khuất trong bóng tối, vẫn cảm nhận được một mảnh linh hồn vừa mới chạm vào tôi của anh ấy. “Cháu hy vọng chúng ta có thể nói chuyện,” anh nói với bác mình.

“Tất nhiên,” Zara trả lời trôi chảy. “Xét cho cùng, một trong những cách đúng đắn nhất để bắt đầu một cuộc trò chuyện là ẩn mình trong tủ quần áo của người mà cháu muốn trò chuyện cùng.” Bà nhìn lướt qua Jameson đến giá quần áo nơi tôi đang lẩn trốn. “Tôi vẫn đang đợi đấy.”

Một lúc lâu sau, tôi bước ra.

“Bây giờ thì,” Zara nói. “Giải thích đi.”

Tôi nuốt nước bọt. “Bố của bác đã để lại cho bác chiếc nhẫn cưới của ông ấy.”

“Tôi biết,” Zara trả lời.

Jameson nói chen vào. “Hai mươi năm trước, khi ông sửa đổi di chúc và tước bỏ quyền thừa kế của tất cả chúng ta, ông vẫn giữ nguyên ý định để lại cho bác chiếc nhẫn đó.”

Zara nhướn mày nhìn chúng tôi. “Và?”

“Chúng cháu có thể xem nó được không ạ?” Xander, người vừa ló đầu ra khỏi phòng tắm, lên tiếng. Dù cậu ấy là người đặt câu hỏi nhưng tôi lại là người nhận được câu trả lời.

“Cho phép tôi nói thẳng chuyện này,” Zara nói, nhìn thẳng về phía tôi đang đứng sau Jameson. “Cô, người được bố của tôi để lại gần như toàn bộ tài sản, vẫn muốn có thứ duy nhất mà ông ấy để lại cho tôi ư?”

“Một khi bác ấy đã nói theo kiểu đó,” lần này là Max, xuất hiện ở ngưỡng cửa, “tức là bác ấy có ý định hạ đo ván cậu.” Sau lưng cậu ấy là Eli. Anh ấy có vẻ không hề coi Zara là một mối đe dọa.

“Năm phút.” Jameson chuyển sang chế độ thương lượng. “Bác chỉ cần cho chúng cháu đúng năm phút quan sát chiếc nhẫn thôi. Chắc chắn bác sẽ muốn gì đó từ chúng cháu. Hãy cứ ra điều kiện đi ạ.”

Một lần nữa, sự chú ý của Zara tập trung vào tôi. “Năm triệu đô.”

Nụ cười của bà không lan được tới đuôi mắt. “Tôi sẽ cho các cháu năm phút tận mục sở thị chiếc nhẫn của bố tôi,” bà đưa ra điều kiện, “với giá cực kỳ, cực kỳ thấp là năm triệu đô-la.”