← Quay lại trang sách

Chương 51

“ Năm triệu đô-la? ” Tôi lặp đi lặp lại những từ đó rất nhiều lần khi chúng tôi đi từ chái nhà của Zara đến phòng làm việc của Tobias Hawthorne để lập chiến lược. “ Năm. Triệu. Đô-la. Zara thực sự nghĩ rằng Alisa sẽ đồng ý ký tờ séc đó ư?”

Di chúc vẫn đang trong quá trình được chứng thực. Và ngay cả khi tài sản đã được phân chia hoàn tất thì tôi vẫn đang ở độ tuổi vị thành niên. Điều đó có nghĩa là phải qua cửa của người được ủy thác quản lý tài sản nữa. Tôi từng nghe luật sư của tôi nói một vài thuật ngữ kiểu như nghĩa vụ của người thụ ủy.

“Bà ấy đang chơi đùa với chúng ta,” Jameson có vẻ trầm ngâm hơn là phẫn nộ.

Grayson nghiêng đầu sang một bên. “Có lẽ sẽ là khôn ngoan nếu...”

“Em có thể lấy được tiền,” Xander thốt lên. Hai người anh trai đều nhìn chằm chằm về phía cậu ấy.

“Cậu muốn đưa cho Zara năm triệu đô-la để chúng ta có cơ hội xem chiếc nhẫn cưới của ông cậu ư?” Tôi choáng váng hỏi.

“Khoan đã.” Grayson nheo mắt. “Em có năm triệu đô-la à?”

Mỗi năm, vào sinh nhật của họ, các cháu trai nhà Hawthorne đều được cấp mười nghìn đô-la đề đầu tư. Xander đã dành nhiều năm đổ nó vào tiền ảo, sau đó bán ra đúng thời điểm và số tiền kiếm được đó không thuộc vào tài sản của Tobias Hawthorne. Đó là tiền của Xander - và rõ ràng là các anh trai cậu ấy vẫn chưa hay biết gì chuyện đó.

“Nghe này, hố tro [1] ,” Max nói, chỉ tay về Xander, “không ai phải đưa cho ai năm triệu đô-la cả. Chúng ta sẽ phải tìm cách khác để lấy chiếc nhẫn đó.”

“Em vẫn còn là trẻ vị thành niên,” Grayson trầm giọng nói với Xander. “Nếu Skye phát hiện em có khoản tiền đó...”

“Số tiền đó đang ở trong một quỹ ủy thác,” Xander đảm bảo. “Nash là người được ủy thác. Skye sẽ không đến gần nó được đâu.”

“Vậy cậu nghĩ Nash sẽ để cho cậu ký một tấm séc mệnh giá năm triệu đô-la cho Zara ư?” Tôi ngờ vực hỏi. Khả năng Nash làm vậy cũng chỉ ngang ngửa khả năng Alisa cho phép tôi động tay vào các quỹ.

“Tớ có thể thuyết phục,” Xander khẳng định.

“Có một cách khác nữa.” Vẻ mặt đó của Jameson nói với tôi rằng anh ấy đang có mưu đồ gì đó, và hoàn toàn có khả năng thực hiện. “Chúng ta sẽ tiến hành một cuộc giao dịch.”

Đôi mắt của Grayson nheo lại. “Chính xác thì em nghĩ bác của chúng ta sẽ đổi chiếc nhẫn cưới của bố bà ấy lấy cái gì?”

Jameson cười với tôi khi anh trả lời, như thể anh và tôi đang cùng hội cùng thuyền. Như thể anh mong mỏi tôi đoán trước được lời mà anh sắp sửa nói ra. “Nhẫn cưới của mẹ bác ấy.”

Tôi không biết gì nhiều về Alice O’Day Hawthorne quá cố, nhưng tôi biết ai là người được thừa kế số trang sức của bà. Chúng tôi tìm thấy Nan trong phòng âm nhạc, bà đang ngồi trên ghế tựa lưng nhỏ, quay mặt về phía cửa sổ sát sàn làm bằng kính, nhìn ra hồ bơi và dinh thự ở phía xa.

“Đừng chỉ đứng đó,” Nan ra lệnh cho chúng tôi mà không quay lại. “Đến giúp bà già này đứng lên nào.”

Chúng tôi bước vào phòng. Grayson chìa tay ra để đỡ bà cố của mình, nhưng bà lại không đoái hoài đến anh mà nhìn sang tôi, “Cháu đó, cô gái.”

Tôi đỡ bà đứng dậy khỏi ghế. Nan chống gậy và chăm chú nhìn năm người chúng tôi. “Cô bé này là ai?” Bà lão càu nhàu, gật đầu về phía Max.

“Cậu ấy là bạn của cháu, Max,” Xander trả lời.

“Max là bạn của cậu ?” Tôi nhắc lại lời Xander.

“Tớ đã hứa sẽ chế tạo cho cậu ấy một con droid,” Xander vui vẻ nói. “Chúng tớ hiện đang rất thân thiết. Nhưng đó đâu phải là vấn đề quan trọng.”

“Chúng cháu cần sự giúp đỡ của bà, bà Nan ạ.” Grayson trở lại với lý do chúng tôi đến đây.

“Cháu cần ư?” Nan khịt mũi nhìn về phía chắt trai của mình, rồi liếc về phía tôi. Bà cau có, đôi lông mày nhíu chặt. Nhưng trong ánh mắt bà vẫn lóe lên một tia hy vọng thô sơ. Thật đau lòng.

Tôi vô tình nhớ lại điều mà gia đình Laughlin đã nói với tôi rằng tôi là một kẻ tàn nhẫn khi trêu đùa một bà lão. Nan thương yêu Toby. Bà muốn chúng tôi đi tìm ông ấy.

Chính niềm hy vọng đến cùng cực này sẽ giúp chúng tôi có được chiếc nhẫn. Tôi hít một hơi thật sâu.

“Chúng cháu tìm được một thông điệp mà con rể của bà để lại cho Skye, ngay sau khi Toby biến mất.” Gọi là thông điệp thì có hơi quá, nhưng nó cũng chỉ bớt phức tạp hơn sự thật một chút thôi. “Chúng cháu nghĩ ông già cũng để lại một thông điệp tương tự như thế cho Zara và có thể khi ghép hai thông điệp này lại với nhau, chúng cháu sẽ tìm ra được manh mối dẫn đến nơi Toby đang lẩn trốn.”

“Nhưng để có được thứ mà chúng cháu cần ở Zara,” Jameson xen vào, “chúng cháu sẽ phải đưa cho bác ấy một thứ gì đó khác để trao đổi.”

“Thứ đó có thể là gì?” Nan nheo mắt.

Jameson nhìn Grayson. Không ai trong số hai người họ muốn nói ra điều đó.

“Chúng cháu cần nhẫn cưới của con gái bà,” tôi trả lời bà bằng giọng đều đều. “Chúng cháu sẽ dùng nó để đổi lấy nhẫn cưới của con rể bà.”

Nan đằng hắng. “Zara lúc nào cũng là một đứa trầm tĩnh, kỳ quặc.”

“Có vẻ sắp được nghe chuyện rồi đây.” Xander xoa hai tay vào nhau. “Nan là người kể chuyện hay nhất trên đời đấy.”

Nan dùng gậy vụt cậu ấy. “Cháu đừng có khéo nịnh, Alexander Hawthorne.”

“Cháu đang nịnh bà sao?” Xander ngây thơ hỏi lại.

Nan cau có, nhưng bà không thể cưỡng lại sức cám dỗ của một thính giả đang chăm chú lắng nghe. “Zara là một đứa trẻ nhút nhát và rất thích đọc sách. Không giống với Alice của bà, người luôn thích được chú ý. Bà nhớ lúc Alice mang thai Zara, con bé đã phù phiếm nghĩ rằng nó sẽ có một cô con gái nhỏ của riêng mình để chiều hư.” Nan lắc đầu. “Nhưng Zara lại không phải là đứa chịu để mẹ nó chiều hư. Điều đó khiến Alice của bà khó chịu và bực tức. Bà đã từng nói với Alice rằng đứa trẻ đó chỉ hơi nhạy cảm quá thôi, tất cả những gì Zara cần là học cách cứng rắn hơn một chút. Bà cũng từng nhắc nhở Alice rằng Skye mới là đứa cần lo lắng. Con bé quậy từ trong bụng mẹ.”

Tôi nghĩ về bức ảnh chụp Toby, Zara và Skye. Trông họ thật hạnh phúc - trước khi Toby phát hiện ra những bí mật và những lời nói dối, trước khi Skye mang thai với Nash, trước khi Zara thay đổi từ một người trầm lặng và ham mê sách vở sang lạnh lùng và thiếu kiểm soát như bây giờ.

“Về chiếc nhẫn đó,” Jameson nói, chuyển chủ đề nói chuyện sang chiếc nhẫn. “Trong tất cả các phiên bản di chúc, ông đều để lại cho Zara cùng một vật: chiếc nhẫn cưới của ông và lời dặn hy vọng nó sẽ yêu trọn vẹn và kiên định như cách tôi yêu mẹ nó. Chiếc nhẫn đó là một manh mối.”

“Không giống một manh mối cho lắm. Kiên định ư?” Nan càu nhàu. “Trọn vẹn ư? Không để lại cho con gái ruột của mình thứ gì ngoài chiếc nhẫn cưới chết tiệt? Tobias chưa bao giờ tinh tế được như nó nghĩ.”

Tôi mất một giây để hiểu điều bà cố ám chỉ. Ông ấy đã để lại cho Zara chiếc nhẫn cưới của mình cùng thông điệp về sự kiên định trong tình yêu.

“Zara đi bước nữa với Constantine.” Grayson không bỏ lỡ một giây nào. “Hai mươi năm trước, khi Toby biến mất, Zara đã kết hôn với một người khác.”

“Bác ấy đã ngoại tình,” Xander khẳng định.

Nan quay về phía cửa sổ và trông ra ngoài. “Bà sẽ đưa cho các cháu chiếc nhẫn của Alice,” bà đột ngột nói. Bà chậm rãi bước từng bước về phía cửa ra vào, và tôi thấy Eli đang đứng bên ngoài. “Khi các cháu đưa nó cho con bé, hãy nói với Zara rằng bà không phán xét nó. Con bé cứng rắn như vậy cũng không sao, tất cả chúng ta đều phải làm những điều mình cần làm để tồn tại.”

Max nói trại ass hole thành ash hole.