← Quay lại trang sách

Chương 52

Chiếc nhẫn cưới của Alice Hawthorne không như tôi hình dung. Chỉ có độc một viên kim cương nhỏ gắn trên đó. Các vòng nhẫn được hàn lại với nhau, mỏng và được làm bằng vàng. Tôi đã chắc mẩm đây phải là một chiếc nhẫn bạch kim và kích cỡ của viên đá cũng phải bằng một đốt ngón tay, nhưng chiếc nhẫn này thực sự không hề phô trương chút nào.

Trông có vẻ giá của nó đắt nhất cũng chỉ vài trăm đô-la mà thôi.

“Em nên mang nó đến cho bác ấy.” Jameson chuyển ánh nhìn từ chiếc nhẫn sang tôi. “Một mình, Người thừa kế ạ. Rõ ràng Zara đang coi đây là vấn đề giữa bác ấy và em.”

Tôi nhìn thấy mặt bên trong chiếc nhẫn có khắc gì đó. 8-3-75. Ngày tháng ư? Tôi suy đoán. Ngày mùng 3 tháng 8 năm 1975. Ngày cưới của họ sao?

“Avery?” Grayson hẳn đã nhận ra điều gì đó trên khuôn mặt tôi. “Em ổn chứ?”

Tôi lấy điện thoại ra và chụp ảnh dãy số đó. “Đã đến lúc giao dịch rồi.”

“Nan vừa đưa nó... cho cô?” Bằng cách nào đó, Zara cố không bị nghẹn khi thốt ra những lời đó. “Bà ấy đã chuyển nhượng quyền sở hữu hợp pháp nó cho cô .”

Tôi có cảm giác chuyện này có thể sẽ sớm hỏng bét, vậy nên tôi nhắc lại lý do tại sao tôi tới đây. “Nan đưa cho cháu chiếc nhẫn này để đổi lấy chiếc nhẫn của bố bác.”

Zara nhắm mắt lại. Tôi tự hỏi không biết bà ấy đang nghĩ gì và bà ấy đang nhớ lại gì. Cuối cùng, Zara đưa tay lên, mân mê sợi dây chuyền mỏng manh trên cổ và kéo ra từ bên dưới chiếc áo sơ mi ren một chiếc nhẫn bạc dày. Bà ấy co tay lại thành nắm đấm, sau đó mở mắt. “Chiếc nhẫn của bố tôi,” bà chấp thuận bằng giọng gần như khàn đặc, “đổi lấy chiếc nhẫn của mẹ tôi.”

Tay bà ấy run lên khi tháo móc cài của sợi dây chuyền. Tôi đưa cho bà ấy chiếc nhẫn của Alice Hawthorne, còn bà ấy đưa cho tôi chiếc nhẫn của ông già. Không thể cưỡng lại thôi thúc, tôi xoay chiếc nhẫn trên tay, tìm kiếm một dãy số và... đây rồi - lại một con số ngày tháng khác. 9-7-48.

“Đây là ngày sinh của ông ấy ư?” Tôi hỏi, thử đâm một nhát vào bức màn bí ẩn.

Zara không cần liếc nhìn cũng biết thứ tôi đang nói đến là gì. Đây là thứ duy nhất mà bố của bà ấy để lại cho bà ấy. Chắc chắn bà ấy đã xem xét nó rất kỹ lưỡng.

“Không,” Zara phủ định thẳng thừng.

“Ngày sinh của mẹ bác ạ?”

“Cũng không nốt.” Bà ấy từ chối trả lời câu hỏi này và rõ ràng cũng không muốn nghe thêm bất cứ câu hỏi nào khác, nhưng tôi nhất định phải hỏi thêm ít nhất một câu nữa.

“Vậy còn ngày 3 tháng 8 năm 1975 thì sao ạ?” Tôi hỏi. “Đó có phải là ngày họ kết hôn không?”

“Không, không phải vậy,” Zara trả lời. “Tôi sẽ vô cùng cảm kích nếu cô cầm chiếc nhẫn này và đi khỏi đây ngay bây giờ.”

Tôi bước về phía cửa, nhưng vẫn do dự. “Bác không băn khoăn gì ư?” Tôi hỏi Zara. “Về dãy số khắc trên đó?”

Trả lời tôi chỉ có sự im lặng. Tôi đã cho rằng bà ấy không có ý định trả lời câu hỏi của tôi, nhưng ngay khi tay tôi chạm đến nắm cửa, Zara đã khiến tôi phải giật mình ngạc nhiên. “Tôi không cần phải băn khoăn,” bà ấy trả lời ngắn gọn.

Tôi liếc nhìn bà ấy.

Zara lắc đầu, nắm chặt chiếc nhẫn cưới của mẹ mình trong tay. “Rõ ràng đó là một mật mã. Một trong những trò chơi nhỏ của ông ấy. Tôi phải giải mã nó. Lần theo manh mối ở bất cứ nơi nào nó dẫn đến.”

“Tại sao bác không làm thế?” Nếu biết di chúc này có hàm chứa ý nghĩa thì tại sao bà ấy lại không tham gia?

“Vì tôi không muốn biết bố tôi nói gì nữa.” Zara mím môi, biểu cảm trên khuôn mặt có chút gì đó khiến bà ấy trông trẻ ra cả chục tuổi. Mong manh, dễ vỡ. “Đối với ông ấy, tôi chưa bao giờ là đủ. Toby là đứa con ông ấy yêu nhất, sau đó là Skye. Tôi luôn là người cuối cùng, dù có làm gì đi nữa. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Ông ấy thà để lại tài sản của mình cho một người hoàn toàn xa lạ, còn hơn là cho tôi. Tôi còn cần biết thêm gì nữa?”

Lúc này, trông Zara không còn vẻ ghê gớm nữa.

“Nan đã nhờ cháu chuyển lời đến bác.” Tôi hắng giọng. “Bà nói ‘tất cả chúng ta đều phải làm những điều mình cần làm để tồn tại’.”

Zara bật ra một tiếng cười khô khốc. “Đúng là bà của tôi rồi.” Bà ấy ngừng lại một lát, rồi nói tiếp, “Tôi cũng chưa bao giờ là đứa cháu được bà yêu thích.”

Toby đã viết Chẳng thấy à? Cái cây đã nhuốm chất độc lên S và Z và tôi.

“Bố của bác cũng để lại cho Skye một manh mối.” Tôi không biết tại sao mình lại nói với bà ấy điều này. Tôi không nên nói mới phải. Grayson đã cảnh báo tôi rất rõ ràng: Zara và Skye chắc chắn không được biết việc Toby còn sống.

“Tôi đoán nó ở True North?” Zara thực sự là một người nhà Hawthorne. Bà ấy nhận ra ẩn ý trong di chúc. Chỉ là bà ấy không quan tâm thôi. Không, tôi nghĩ. Bà ấy có quan tâm. Bà ấy chỉ không muốn tham gia để bố mình được toại nguyện thôi.

“Ông ấy để lại cho Skye một bức ảnh,” tôi nhẹ nhàng nói. “Bức ảnh chụp bà, em gái của bà và một chàng trai mang tên Jake Nash.”

Zara hít vào một hơi thật sâu. Trông như thể bà ấy sắp sửa giáng một cái tát vào mặt tôi. “Đến lúc cô phải đi rồi đấy,” bà ấy nói.

Trên đường đi ra, tôi đặt chiếc nhẫn cưới của bố bà ấy lên một cái bàn táp sô-pha. Tôi đã ghi nhớ những con số ngày tháng đó rồi. Tôi đã có được thứ mình cần.

Chẳng có lý do gì để tôi phải cướp vật đó từ tay bà ấy.