Chương 53
Tối muộn hôm đó, năm người chúng tôi cùng nhau tìm hiểu lịch sử gia đình Hawthorne, tìm kiếm ý nghĩa của những ngày tháng đó. Ngày 3 tháng 8 năm 1975. Ngày 7 tháng 9 năm 1948. Tobias Hawthorne sinh năm 1944. Alice sinh năm 1948 - nhưng vào tháng Hai, không phải tháng Chín. Hai người kết hôn năm 1974. Zara ra đời hai năm sau đó, ba năm sau họ có Skye và hai năm sau nữa thì có Toby, năm 1981. Tobias Hawthorne nộp bằng sáng chế đầu tiên của mình vào năm 1969, và thành lập công ty đầu tiên vào năm 1971.
Trước khi đồng hồ điểm nửa đêm, tôi nhận được điện thoại từ Libby. Tôi trả lời điện thoại của chị ấy bằng một câu hỏi. “Chị đã tìm ra gì ư?”
Chúng tôi có thể đang đi vào ngõ cụt, nhưng Libby đã dành rất nhiều giờ ở New Castle rồi. Chị ấy chắc hẳn có đủ thời gian để hỏi han chuyện về Harry. Đã đến lúc tìm kiếm ông ấy rồi.
“Đã nhiều tuần nay không ai ở điểm phát đồ ăn miễn phí nhìn thấy ông ấy.” Chị gái tôi nói bằng một tông giọng khó tả. “Vậy nên bọn chị đã thử đến công viên tìm.”
“Libby?” Trái tim tôi đập loạn khi hồi sau chị ấy im lặng, không nói gì nữa. “Chị đã tìm được gì?”
“Bọn chị đã nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi, Tên ông ta là Frank. Nash đã cố gắng mua chuộc ông ta.”
“Nhưng không có hiệu quả, phải không ạ?” Tôi hỏi. Lại một hồi im lặng nữa. “Lib?”
“Lúc đầu, ông ta không chịu nói gì cả, nhưng sau khi nhìn chị một phút, ông ta đã hỏi chị là chị có phải là Avery không. Nash đã trả lời là đúng thế.”
Lẽ ra tôi nên tự mình đến đó. Lẽ ra tôi phải là người nói chuyện với Frank. “Ông ta đã nói gì?”
“Ông ta đưa cho chị một chiếc phong bì có ghi tên của em. Một lời nhắn từ Harry.”
Thế giới như ngừng lại. Toby đã để lại cho tôi một lời nhắn. Tôi muốn dừng ý nghĩ đó lại, nhưng không thể. Bố tôi... đã để lại cho tôi... một lời nhắn.
“Chụp ảnh chiếc phong bì đó đi ạ,” tôi nói với Libby, khôi phục lại giọng nói. “Và cả bức thư nữa ạ. Em muốn tự mình đọc nó.”
“Ave...” Giọng Libby rất nhẹ nhàng.
“Chị cứ làm thế đi,” tôi nói gấp. “Xin chị đấy.”
Chưa đầy một phút sau, những bức ảnh đã được gửi đến. Tên tôi được viết trên phong bì bằng nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc, giống chữ in, lại giống chữ thảo. Tôi lướt xem bức ảnh tiếp theo - bức ảnh chụp lời nhắn - và trái tim tôi như thắt lại.
Những lời duy nhất mà Toby Hawthorne để lại cho tôi là ĐỪNG TÌM KIẾM NỮA.
♖
Tôi không ngủ được. Ngày hôm sau là thứ Hai. Tôi phải đi học, và cứ thế này, tôi sẽ thức trắng đêm mà nhìn lên trần nhà mất. Rời khỏi giường và đi đến tủ quần áo, tôi lôi ra một chiếc túi nhỏ, đơn độc mà tôi đã mang theo từ nhà. Tôi mở khóa túi bên hông và lôi ra những tấm bưu thiếp của mẹ - thứ duy nhất tôi còn lại của mẹ.
Mẹ có một bí mật. Giọng nói của bà văng vẳng bên tai tôi. Tôi có thể nhìn thấy nụ cười của bà, như thể bà đang ở đây cùng tôi ngay lúc này.
“Tại sao mẹ không nói với con?” Tôi thì thầm. Tại sao bà lại phải giả vờ rằng bố tôi là một người khác? Tại sao Toby không can dự gì vào cuộc sống của tôi?
Tại sao ông không muốn tôi tìm ông?
Có thứ gì đó bên trong tôi nứt vỡ, và trước khi tôi kịp nhận ra đó là gì, tôi đã cất bước đi rồi. Tôi ra khỏi phòng mình, vượt qua Oren, người đang canh gác ngoài cửa. Tôi gần như không thể nghe thấy lời can ngăn của ông ấy. Tôi bước nhanh dần và khi vòng qua góc hành lang dẫn đến chái nhà của Toby, tôi đã chạy.
Bức tường gạch nhìn tôi chằm chằm. Người nhà Laughlin nghĩ tôi không có việc gì ở chái nhà của Toby. Họ đã đuổi tôi khỏi đó. Ngày đó, tôi bước vào phòng ngủ của mình và thấy nó thấm đẫm máu tươi, nhưng bây giờ, tôi không quan tâm họ hay bất kỳ ai trong số những người phục vụ trong nhà đã làm việc này. Tôi không quan tâm ai là người đã rình rập trong khu rừng ở True North hay ai là người đã “trang trí” tủ đồ của tôi. Tôi cũng không quan tâm đến Ricky Grambs hay Skye Hawthorne, hay cách làn da trên các đốt ngón tay của tôi tách ra khi tôi đấm chúng vào bức tường kia nữa.
Toby nghĩ ông ấy có thể bảo tôi ngừng tìm kiếm ư? Ông ấy không muốn bị tìm thấy ư?
Ông ấy không thể bảo tôi dừng lại. Không ai làm được việc đó. Oren tiến đến giữ tôi lại, và tôi đã quần một trận với ông ấy. Tôi muốn đánh người. Và Oren để mặc cho tôi làm thế. Ông ấy sẽ không bao giờ cho phép tôi làm tổn thương bản thân mình, nhưng ông ấy cũng không ngăn tôi mắng nhiếc, xỉ vả ông ấy. Điều đó càng khiến tôi tức giận hơn.
Tôi cúi xuống né cú tóm của Oren và lao thẳng về phía những viên gạch.
“Người thừa kế.” Đột nhiên, Jameson xuất hiện, chắn giữa tôi và bức tường. Tôi cố gắng dừng lại, nhưng không kịp, và nắm đấm của tôi đã rơi thẳng vào ngực anh. Anh thậm chí còn không thèm chớp mắt.
Tôi buông lỏng tay, nhìn anh, nhận thức được điều gì vừa xảy ra và kinh hoàng khi tôi đã đánh anh.
“Em xin lỗi.” Chẳng có lý do gì để tôi phải mất bình tĩnh đến thế này. Toby bảo tôi ngừng tìm kiếm ư? Ông ấy không muốn bị tìm thấy ư? Vậy thì sao?
Như thế có ý nghĩa gì với tôi?
“Nói cho anh biết em cần gì đi.” Jameson đang không hề buông lời tán tỉnh, cũng không hề tỏ vẻ bí hiểm. Anh đang không lợi dụng tôi, theo bất cứ cách nào mà tôi biết.
Tôi thở ra một hơi dài khó nhọc. “Em muốn phá bỏ bức tường này.”
Jameson gật đầu, rồi nhìn xuyên qua tôi về phía Oren. “Chúng ta cần một cái búa tạ.”