Chương 54
Tôi đã tự tay phá bỏ bức tường đó, đập từng viên gạch. Khi cánh tay của tôi không thể cầm được búa tạ nữa, Jameson tiếp tục công việc đó thay tôi. Với cú xoay người cuối cùng, anh đã dọn đường đủ để tôi có thể bước qua đống đổ nát.
Jameson cúi người theo tôi vào trong.
Oren để chúng tôi đi. Ông ấy thậm chí còn chẳng buồn đi theo. Ông ấy sẽ canh gác ở lối vào chái nhà của Toby, đề phòng những kẻ cho rằng chúng tôi không thuộc về nơi đây tìm đến.
“Chắc anh nghĩ em đang mất bình tĩnh lắm.” Tôi lén nhìn Jameson khi chúng tôi bước trên hành lang lát đá cẩm thạch của chái nhà.
“Anh nghĩ cuối cùng thì em cũng chịu buông tay,” Jameson thì thầm.
Tôi nhớ lại cảm giác mà làn da của anh đem lại khi nằm dưới bàn tay tôi trong bồn tắm nước nóng. Đó mới là buông tay. Còn tôi lúc này đang bám víu vào một thứ nào đó, một thứ mà đến bản thân tôi cũng không biết nó là gì.
“Ông ấy không muốn em tìm mình.” Nói ra những lời đó càng khiến tôi cảm thấy chuyện này chân thật hơn.
“Điều đó cho thấy ông ấy nghĩ chúng ta có thể làm được.”
Chúng ta.
Tôi bước vào phòng ngủ của Toby. Những chiếc đèn đen vẫn còn đó. Jameson bật chúng lên. Chữ viết vẫn còn nguyên trên các bức tường dày đặc chữ.
“Anh đang suy nghĩ,” Jameson nói, nghe như thể một lời thú nhận, như thể tâm trí của anh không phải lúc nào cũng hoạt động. “Ông già không hề để lại cho Xander một nhiệm vụ bất khả thi. Ông đã để lại một trò chơi, một trò chơi vốn dành cho Zara và Skye. Vậy tức là nếu theo đuổi đến cùng, chúng ta sẽ tìm đến được điểm cuối. Tất cả những thứ này đều đang dẫn tới một nơi nào đó. Anh có thể cảm nhận được”
Tôi tiến một bước về phía anh ấy. Một bước nữa. Rồi một bước nữa.
“Em cũng có thể cảm nhận được nó, phải không?” Jameson nói khi tôi thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.
Tôi có thể cảm nhận được nó. Cuộc rượt đuổi đang tăng tốc. Cuộc săn lùng sắp đến hồi kết. Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm ra ý nghĩa của những dòng ngày tháng khắc trên những chiếc nhẫn. Chúng tôi đang lao về phía trước. Jameson và tôi.
Tôi đẩy anh vào bức tường gần nhất. Tôi có thể nhìn thấy chữ viết của Toby xung quanh anh, nhưng tôi không muốn nghĩ về Toby, người đã bảo tôi ngừng tìm kiếm.
Tôi không muốn nghĩ về bất cứ điều gì cả, vậy nên tôi hôn anh. Lần này, nụ hôn của chúng tôi không còn thô bạo hay điên cuồng nữa. Nó nhẹ nhàng và chậm rãi, đáng sợ và hoàn hảo. Lần đầu tiên trong đời, tôi không cảm thấy cô đơn.