← Quay lại trang sách

Chương 55

Ngày hôm sau, khi ở trường, tôi không chờ Jameson đến tìm tôi. Tôi đi tìm anh. “Nếu những con số đó không phải ngày tháng thì sao?” Tôi hỏi.

Thứ tôi nhận lại là một nụ cười chậm rãi, bí hiểm và ranh mãnh. “Người thừa kế à, đó cũng là điều mà anh định nói.”

Tôi có phần mong đợi chúng tôi sẽ quay trở lại mái nhà, nhưng lần này, Jameson đưa tôi đến một “khoang học tập” trong Trung tâm STEM. Cơ bản mà nói thì đó là những căn phòng vuông chằn chặn; từ sàn, trần cho đến các bức tường đều được phủ một lớp sơn bóng trắng xóa. Có hai chiếc ghế có bánh xe màu trắng ở giữa phòng, ngoài ra không còn gì nữa.

Eli đi theo chúng tôi vào trong; dường như bị kích thích vì điều đó, Jameson bắt đầu luồn tay xuống lưng tôi và đưa môi anh ấy đến vị trí giao giữa cổ tôi và đường viền hàm. Tôi ưỡn cổ, thế là Eli đỏ bừng mặt bước ra khỏi phòng.

Jameson đóng cửa lại - và bắt đầu bắt tay vào việc. Có năm chiếc bút dạ có thể xóa được được gắn vào lưng của ghế có bánh xe. Jameson cầm lấy một chiếc bút dạ và bắt đầu viết lên bức tường ngay trước ghế. “8, 3, 7, 5,” anh vừa viêt vừa nói.

Tôi lục tung trí nhớ để tìm bốn con số tiếp theo trong khi anh tiếp tục viết. “9, 7, 4, 8.”

Việc viết các con số không kèm dấu gạch ngang mở ra vô vàn khả năng. “Một đoạn mật mã ư?” Tôi hỏi Jameson. “Hay số PIN?”

“Nếu là số điện thoại hoặc mã zip thì không đủ.” Jameson lùi lại, ngồi xuống một trong hai chiếc ghế, và ngả người về sau. “Một địa chỉ. Hoặc một tổ hợp.”

Tôi nhớ lại khoảnh khắc tôi và anh bước xuống máy bay trực thăng cùng một dãy số khác. Không khí giữa chúng tôi như có điện - giống hệt bây giờ. Lúc đó, chúng tôi đang rất vui vẻ thì đột nhiên, ba mươi giây sau, anh ấy bỗng trở nên lạnh lùng, xa cách.

Nhưng lần này khác, bởi lần này chúng tôi đã ở trên cùng một con thuyền. Lần này không có mong đợi và tôi là người nắm quyền kiểm soát. “Tọa độ,” tôi nói. Jameson cũng đã từng đưa ra gợi ý này trước đó.

Anh ấy xoay ghế và, với một cú thúc gót chân, anh quay lại phía tôi. “Tọa độ,” anh ấy nhắc lại lời tôi, mắt sáng lên. “9-7-4-8. Giả sử nếu các con số hiện tại đã được xếp theo đúng thứ tự, thì 9 chắc hẳn phải là số độ. 97 lớn quá.”

Tôi nhớ lại tiết học Địa lý hồi lớp Năm của mình. “Số vĩ độ và kinh độ nằm trong khoảng từ âm 90 đến 90.”

“Rõ ràng hai người chẳng biết gì về giá trị của các con số cả.”

Jameson và tôi quay lại, nhìn về phía cửa khoang học tập. Xander đang đứng đó. Tôi có thể nhìn thấy Eli, vẫn còn đỏ mặt, đang ở phía sau cậu ấy. Xander bước vào khoang, đóng cửa lại, và không chút do dự, lao về phía trước, bay người đánh văng Jameson xuống đất.

“Tôi phải nói với hai người bao nhiêu lần nữa đây hả?” Cháu trai út của nhà Hawthorne gặng hỏi. “Đây là trò chơi của tôi. Không ai có thể giải quyết được câu đố này nếu không có tôi.” Cậu ấy giật chiếc bút dạ khỏi tay Jameson và đứng dậy. “Chỉ là một cú đánh thân thiện thôi mà,” cậu ấy đảm bảo với tôi. “Hầu như lúc nào cũng vậy.”

Jameson đảo mắt. “Bọn anh chẳng biết gì về giá trị của các con số.” Anh lặp lại điều cuối cùng mà Xander nói trước khi hất anh xuống. “Và bọn anh cũng không biết đâu là vĩ độ, đâu là kinh độ, 9 độ có thể là 9 độ Bắc, Nam, Tây hoặc Đông.”

“8-3-7-5.” Tôi lấy chiếc bút dạ còn lại ra khỏi ghế và gạch chân các con số trên bảng theo các tổ hợp khác nhau. Số độ có thể là 8 hoặc 83.”

Jameson mỉm cười. “Bắc, Nam, Đông hoặc Tây.”

“Tổng cộng có bao nhiêu khả năng?” Xander trầm ngâm.

“Hai mươi bốn,” Jameson và tôi đồng thanh trả lời.

Xander nhìn chúng tôi. “Có chuyện gì đang xảy ra ở đây mà tôi nên biết không?” Cậu ấy hỏi, ra hiệu về phía hai chúng tôi.

Jameson liếc nhanh về phía tôi. “Không có gì quan trọng cả.” Anh nói không có gì mà nghe như có gì vậy.

“Cũng không phải việc của tôi!” Xander tuyên bố. “Nhưng dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây này: Đôi uyên ương các người trả lời sai rồi. Trong câu đố này, phải có hơn hai mươi bốn địa điểm khả dĩ.”

Jameson nheo mắt. “Anh biết làm toán, Xan.”

“Anh trai lớn của em ơi, vậy thì em sẽ khiêm tốn nghiêng mình nói cho anh biết có ba cách khác nhau dùng để liệt kê các tọa độ.”

Xander cười toe toét. “Độ, phút, giây. Độ, phút thập phân. Và độ thập phân.”

“Chỉ với bốn chữ số,” Jameson nhấn mạnh, “có lẽ chúng ta nên xem xét dùng độ thập phân.”

Xander nháy mắt với tôi. “Nhưng có lẽ chưa bao giờ là đủ.”

“Thái Bình Dương,” Jameson đọc, còn tôi ghi địa điểm đó bên cạnh các tọa độ được chỉ định. “Ấn Độ Dương. Vịnh Bengal.”

Xander ngay lập tức nối tiếp phần anh trai mình bỏ lửng. “Bắc Băng Dương. Bắc Băng Dương một lần nữa!”

Cả hai người đều đang lần lượt bổ sung các toạ độ vào cuộc tìm kiếm trên bản đồ. Cứ mỗi địa điểm mà họ đọc, bộ não của tôi lại như nảy lên một số. Bắc Cực. Đây không thể là nơi mà manh mối này muốn dẫn chúng ta đến, phải không? Và đó còn là trong trường hợp những con số này thực sự là các toạ độ.

“Lá chắn băng Nam Cực,” Jameson để xuất ý kiến. “Nhân bốn.”

Sau khi hoàn tất, số lượng địa điểm đất liền có thật, không thuộc Bắc Cực trong danh sách ít hơn nhiều so với dự kiến của tôi. Có hai địa điểm ở Nigeria, một ở Liberia, một ở Guinea và một ở...

“Costa Rica,” tôi nói to. Ban đầu, tôi không hiểu sao địa điểm đó lại nảy ra trong đầu tôi, nhưng một lúc sau tôi đã nhớ ra lần cuối cùng tôi đọc được cái tên Costa Rica - trong tập tài liệu.

“Rõ ràng là em biết gì đó. Vẻ mặt em đã nói lên tất cả,” Jameson nói với tôi, môi nhếch lên.

Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào ký ức, chứ không phải đôi môi của anh. Di chúc để lại cho Skye đã dẫn chúng tôi đến True North, một trong những ngôi nhà nghỉ dưỡng của gia đình Hawthorne - bây giờ là của tôi. Tôi cố nhớ lại những trang thông tin mà tôi đã lật xem trong đêm đấu giá. Patagonia. Santorini. Kauai. Malta. Seychelles...

“Cartago, Costa Rica.” Tôi mở mắt. “Tobias Hawthorne sở hữu một ngôi nhà ở đó.” Tôi rút điện thoại ra và tra cứu vĩ độ, kinh độ của Cartago, sau đó quay màn hình điện thoại về phía các chàng trai. “Chuẩn đét!”

Tôi cố nhớ lại hình ảnh của ngôi nhà Cartago, nhưng tất cả những gì tôi có thể mường tượng ra trong tâm trí mình là thảm thực vật và hoa lá xung quanh, tốt tươi, rực rỡ và rộng mênh mông.

“Chúng ta cần đến Costa Rica.” Xander nói nhẹ bẫng.

“Tớ không thể,” tôi chán chường đáp. Tôi đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể đến được Colorado. Không đời nào Oren và Alisa lại cho phép tôi xuất ngoại - nhất là khi tôi chỉ có thể rời Nhà Hawthorne hai đêm nữa trong tháng này.

“Xander cũng sẽ không đi đâu cả.”

Đây là lần thứ hai tôi thấy mình quay về phía cửa khoang. Thea đứng đó.

“Anh để cho tất cả mọi người vào à?” Tôi gọi Eli.

Nhưng tôi chỉ nhận được một câu trả lời mơ hồ mà tôi đoán mãi mới ra được. “Không phải việc của anh.”

“Rebecca cần cậu,” Thea nói với Xander. Kể từ khi tôi gặp cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy không trang điểm. Trông cô ấy như thể sắp chết. “Hôm nay cậu ấy không đến trường. Chắc chắn là do mẹ của cậu ấy. Tớ khẳng định là thế. Rebecca sẽ không trả lời điện thoại của tớ, vậy nên người gọi phải là cậu.” Thea rõ ràng bị tổn thương sâu sắc khi phải nhờ Xander làm vậy, nhưng đành chịu thôi.

Tôi hy vọng Xander sẽ từ chối. Đã bao nhiêu lần cậu ấy nói rằng đây là trò chơi của cậu ấy rồi? Nhưng Xander chỉ nhìn chằm chằm vào Thea hồi lâu, đoạn quay lại nói với Jameson. “Em đoán anh sẽ đến Cartago.”

Jameson liếc nhìn tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần là anh sẽ yêu cầu tôi gọi một chiếc máy bay khác. Nhưng thay vào đó, nét mặt anh ấy chợt biến đổi. “Em có thể gọi cho Libby và Nash không?”