← Quay lại trang sách

Chương 56

“Thật vô lý,” tôi nói chuyện với Max vào chiều hôm đó. “Jameson không bao giờ từ bỏ những câu đố. Anh đang suy tính gì vậy?”

Nash và Libby đã đồng ý đến Cartago. Tôi ngồi trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp ngôi nhà Cartago. Phía trước nhà có một mái ngói che trên một mái hiên lớn, được chống đỡ bằng bốn cây cột; nhưng diện tích nhà lại khá nhỏ, chưa đầy một nghìn mét vuông.

“Có lẽ anh ấy không suy tính gì cả,” Max đáp.

Mắt tôi nheo lại. “Jameson Hawthorne lúc nào cũng suy tính.”

Một tiếng gõ cửa mạnh cắt đứt điều mà Max định nói. Tôi bước ra, bực bội vì một phần trong tôi không thể ngừng suy nghĩ về Jameson, về cảm giác khi môi anh ấy chạm nhẹ vào cổ tôi.

Tôi mở cửa phòng và thấy ai đó đang ôm một chồng khăn bông màu trắng cao ngất ngưởng. Những chiếc khăn chắn ngang mặt, và tâm trí tôi quay cuồng nghĩ đến trái tim đầy máu mà ai đó - có thể là một nhân viên phục vụ trong nhà - đã để lại trong phòng tôi. Tôi lùi lại một bước. Nhịp tim của tôi tăng vọt. Eli xuất hiện ngay sau đó và nói, “Cô ấy ổn.”

Tôi gật đầu và lùi lại. Người đang ôm chồng khăn bước ngang qua tôi. Mellie. Cô ấy chẳng nói chẳng rằng bước thẳng vào phòng tắm.

“Tớ sẽ không bao giờ quen với việc có người giúp mình...” Tôi chưa kịp nói nốt từ giặt giũ thì một tiếng hét đau xé ruột gan vang lên, phá tan không gian yên tĩnh. Cơ thể tôi phản ứng trước khi bộ não kịp thích nghi, tôi phóng vọt vào phòng tắm đúng lúc Mellie đang đóng sầm cửa phòng tắm lại.

“Rắn,” cô ấy thở khò khè. “Có rắn trong...”

Eli kéo tôi trở lại phòng ngủ. Tôi nghe thấy tiếng anh ấy gọi điện thoại; chưa đầy hai phút sau, các vệ sĩ đổ bộ vào phòng tôi như thác lũ.

“Cái yêu tinh [1] quái quỷ gì vậy!” Max thốt lên. “Cô ấy nói là có rắn ?”

“Rắn chuông.” Oren đẩy tôi và Max sang một bên. “Đã chết - không có nguy hiểm thực sự.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt của Oren và nói ra điều mà ông ấy không nói. “Chỉ là một lời đe dọa.”

Có người muốn hù cho tôi sợ. Là ai - và tại sao lại làm thế? Từ trong sâu thẳm, tôi phần nào đã biết được câu trả lời. Một giờ sau, tôi quay trở lại chái nhà của Toby. Max đi cùng tôi, và Oren cũng theo sau.

Toàn bộ chái nhà đã bị bít lại bằng gạch một lần nữa.

Tôi quay lại với Oren. “Nhà Laughlin đã làm chuyện này.” Tôi không chắc mình đang nói về bức tường - hay về con rắn nữa. Họ không muốn tôi hỏi những câu hỏi về Toby.

“Mức độ đe dọa đã được đánh giá,” Oren trả lời. “Nó vẫn sẽ tiếp tục được đánh giá, và tùy tình hình mà chúng ta sẽ phản ứng lại.”

“Avery?”

Tôi quay lại và thấy Grayson đang bước xuống hành lang, đi về phía chúng tôi. Anh dường như lúc nào cũng kiểm soát được mọi thứ, tỏ vẻ chắc chắn như thể cả thế giới đều phải cúi đầu trước ý muốn của anh. Nếu anh muốn tôi được an toàn, tôi sẽ an toàn.

“Em đoán là anh đã được nghe kể về con rắn rồi,” tôi nhăn nhó.

“Anh đã nghe qua.” Grayson nhướn lông mày về phía Oren. “Cháu tin là chú đang sắp xếp giải quyết chuyện này rồi.”

Không quá để tâm đến lời nhận xét đó, Oren chẳng buồn trả lời.

“Anh cũng nói chuyện với Jameson rồi.” Giọng của Grayson thật khó đoán. Tôi mường tượng cảnh tôi và Jameson cùng ở trường, ở chái nhà của Toby, ở trong bồn tắm nước nóng, và tôi phải né tránh đôi mắt màu bạc xuyên thấu của Grayson. “Anh hiểu là chúng ta đang ở tình thế phải chờ đợi.”

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng khi nói anh đã nói chuyện với Jameson thì tức là anh muốn nói đến những con số, và Cartago. Không phải tôi và Jameson.

“Anh nghĩ,” Grayson nói, giọng đều đều, “có lẽ em nên tìm vài trò tiêu khiển.”

“Tiêu khiển kiểu gì cơ ạ?” Max hỏi bằng một tông giọng vô tư, vừa đủ vô tư để khiến tôi cảm thấy câu hỏi này chẳng hề vô tư chút nào.

“ Kiểu bạn bè vẫn thường làm thôi,” tôi lạnh lùng trả lời cậu ấy. Giữa Grayson và tôi chỉ có thế. Những người bạn đơn thuần.

Anh kéo thẳng chiếc áo vest của mình và mỉm cười. “Hai quý cô đây có muốn chơi trò chơi không?”

Max nói trại hell thành elf .